Tâm trạng Lục Ly Dã rất tốt, giơ tay về phía cô: “Đưa điện thoại cho tôi."
"..."
"Làm gì chứ?"
"Đưa đây!"
Mỗi lần nghe mệnh lệnh của anh ta, Hướng Tình luôn có cảm giác không thể nào chống lại.
Cô ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh ta.
Thấy chữ “Lục” tinh xảo dễ làm người khác chú ý trên điện thoại di động, Lục Ly Dã thỏa mãn, khóe miệng hơi cong lên.
Anh ta không nói gì, nhanh chóng cầm điện thoại của Hướng Tình và mở khóa, nhập vào một số điện thoại di động.
Ngón tay nhỏ không dính một hạt bụi của anh ta lướt nhanh như múa ở trên màn hình, ngón tay dài lộ rõ từng khớp lại rất đẹp.
Mọi người đều nói bàn tay của người đàn ông chính là gương mặt thứ hai của bọn họ. Nhìn qua như vậy, bất kể là gương mặt thứ nhất hay thứ hai của người đàn ông trước mắt này đều gần như là hoàn mỹ.
"Về sau nhớ gọi điện thoại cho tôi trước khi tới."
Lục Ly Dã nói xong liền trả điện thoại lại cho Hướng Tình.
Lúc này Hướng Tình mới ý thức được điều gì: “Anh phá được mật khẩu điện thoại của tôi à?"
"Mật mã trẻ con này còn chưa xứng với từ “phá” đâu."
"..."
Ở trước mặt loại đàn ông nguy hiểm này, mình thật sự còn có gì riêng tư sao?
"Em tìm tôi có việc gì sao?"
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Ly Dã ngang ngược nhìn Hướng Tình.
"Cái này là sao?"
Hướng Tình giơ điện thoại lên, cầm móc treo thủy tinh lắc lư ở trước mặt Lục Ly Dã.
Lục Ly Dã nhíu mày, đôi môi mỏng đầy gợi cảm thoáng cười, hờ hững nói: “Trong lúc vô ý nhìn thấy nên tiện tay mua thôi."
"Vậy sao anh không treo lên điện thoại của mình ấy?"
"Đồ của phụ nữ."
Lục Ly Dã xì một tiếng xem thường, nói xong lại ngồi xuống bên cạnh cô một cách đương nhiên.
Đôi chân dài duỗi ra, gác lên trên bàn trà, cánh tay để ra sau đầu và nghiêng qua hỏi Hướng Tình: “Cô tới chỉ để hỏi cậu đây chuyện này thôi sao?"
"Tôi rõ ràng là họ Cao, anh để tôi treo một chữ “Lục”, có phải quá kỳ lạ không?"
Hướng Tình còn đang xoắn xuýt về vấn đề này.
Lục Ly Dã nhíu mày, dường như có chút không vui: “Cao Hướng Tình, đầu óc cô không thay đổi được à? Vợ thì phải theo họ chồng chứ! Cô treo một món đồ trang trí mang họ của cậu đây mà thôi, có đáng để xoắn xuýt như vậy sao?"
"..."
Chẳng lẽ không đáng à?
Vì lời của anh ta, trái tim Hướng Tình rõ ràng chững lại vài nhịp.
Gương mặt cô thoáng cái đã nóng lên, không còn mặt mũi nào mà đi xoắn xuýt với anh ta về vấn đề này nữa.
Bỗng nhiên, tay anh ta thò qua cổ của Hướng Tình.
"Anh làm gì vậy?"
Hướng Tình trừng mắt nhìn anh ta với vẻ đề phòng, vừa muốn cản tay anh ta lại thì roẹt một tiếng, mấy cái băng urgo dán trên cổ cô đã bị anh ta ngang ngược kéo xuống.
"Cái gì đây?"
Anh ta cầm băng dán urgo lắc qua lắc lại trước mặt Hướng Tình.
Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ không vui.
Băng dán urgo bỗng nhiên bị kéo ra, mang theo mấy sợi tóc gáy của Hướng Tình làm cô bị đau đến mức che cổ, cáu giận nói: “Tôi còn chưa hỏi anh đâu! Những vết trên cổ này là do anh cố ý hả? Hôm nay, làm cho tôi đủ mất mặt rồi đấy! Khi Tần Lịch Lịch hỏi tôi, trong giây lát tôi thật sự không biết nên trả lời cô ấy thế nào!"
Lục Ly Dã nghe cô nhắc tới Tần Lịch Lịch liền khẽ nhíu mày không vui.
Người phụ nữ kia thành vấn đề giữa bọn họ từ lúc nào vậy?
Hướng Tình cũng học theo dáng vẻ của Lục Ly Dã, giơ hai chân đặt lên trên bàn trà, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của thục nữ, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Nghe nói hôm qua là sinh nhật của anh..."
Lục Ly Dã sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc hỏi: “Làm sao em biết được?"
"Hôm nay Tam Nhi nói cho tôi biết."
Hướng Tình thành thật khai ra.
Nhắc tới Vũ Tiểu Quỳnh, đôi mắt tối tăm của Lục Ly Dã lóe sáng, khẽ cười nói: “Có thể được cô ấy nhớ tới thì đúng là hiếm thấy!"
Hướng Tình mím môi, không nói lời nào.
Cô có thể cảm giác được, cho dù muộn một ngày nhưng anh ta vẫn rất vui vẻ khi có thể được Vũ Tiểu Quỳnh nhớ tới.
Như vậy chẳng lẽ không phải là tình yêu sao?
Hướng Tình hơi hoảng hốt lại nghe anh ta hỏi: “Cho nên em đến mừng sinh nhật của cậu đây sao?"
"Không phải sinh nhật của anh đã sớm qua rồi à?"
Hướng Tình bĩu môi.
Bị anh ta nói trúng tâm tư nên cô không khỏi thấy hơi chột dạ.
"Em mang theo quà sao?"
Lục Ly Dã lại hỏi.
Hướng Tình mím môi, chỉ lắc đầu mà không hé răng.
"Thật không có thành ý gì cả!"
Tuy ngoài miệng Lục Ly Dã nói vậy nhưng không tức giận, cũng không có vẻ gì không vui: “Được rồi, cậu đây rộng lượng một chút, coi như tối qua là quà cho cậu đây!"
"Tối qua?"
Hướng Tình trừng mắt nhìn anh ta và đỏ mặt tía tai.
"Lục Ly Dã, anh còn dám vô sỉ hơn nữa sao?"
Hóa ra, anh ta tự cho rằng mình ngủ với anh ta là mình tặng quà sinh nhật cho anh ta sao?!
Cao Hướng Tình cô có rẻ tiền như vậy không?!
"Muộn rồi, tôi phải về nhà đây!"
Hướng Tình thật ra không tức giận.
Lời cô nói là nghiêm túc.
Quá muộn rồi, cô cũng nên về nhà ngủ thôi.
"Em chờ cậu đây một đêm chỉ để nói vài câu không quan trọng như vậy thôi sao?"
Chân mày Lục Ly Dã nhíu chặt.
"À... tôi nhớ ra rồi." Hướng Tình nhìn anh ta: “Sinh nhật vui vẻ."
Cô nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Nhưng cô bỗng nhiên bị Lục Ly Dã giơ tay kéo lại: “Cậu đây đã cho phép em được đi chưa?"
Anh ta lạnh lùng hỏi cô: “Không mang theo quà thì cũng thôi, em đã từng thấy ai nói chúc mừng sinh nhật lại không có thành ý như vậy chưa?"
Rõ ràng cậu Lục không vui.
"Không có lệnh của cậu đây, em đừng mong đi đâu cả!"
"Nhưng tôi muốn về nghỉ ngơi!"
Hướng Tình kiên trì.
Thấy Lục Ly Dã vẫn thờ ơ, cô mới hiểu mình nên lấy lý, lấy tình để tranh thủ lòng thông cảm của anh ta: “Từ tối hôm qua đến bây giờ tôi chỉ mới ngủ được có mấy giờ, thật sự rất mệt mỏi..."
Lục Ly Dã liếc nhìn cô.
Trên gương mặt xinh đẹp của Hướng Tình vốn được trang điểm nhẹ nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi trong đôi mắt cô.
Vành mắt cô còn hơi đen, tinh thần thoạt nhìn cũng rất kém.
Cô thật sự mệt mỏi.
Lục Ly Dã nhặt chìa khóa xe trên bàn trà lên: “Đi thôi, tôi đưa em về."
Anh ta không kiên trì nữa.
"Không cần, tôi tự lái xe về nhà là được rồi."
Hướng Tình vội vàng từ chối.
Lục Ly Dã nhíu mày và nhìn cô chằm chằm: “Em làm gì vậy? Em đặc biệt tới đây để nổi cáu với tôi sao?"
"Tôi chưa hề nổi cáu với anh mà!"
Hướng Tình vội vàng phủ nhận, đôi môi nhỏ mím lại với vẻ không vui: “Tôi chỉ cảm thấy tối hôm qua anh cũng không ngủ được mấy, hôm nay lại bận rộn cả ngày chắc không tốt hơn tôi. Bây giờ anh lái xe đưa tôi về nữa, đi qua đi lại cũng hết một giờ như vậy là không cần thiết, còn không bằng nghỉ ngơi cho khỏe đi! Hơn nữa, anh lái xe trong lúc mệt nhọc cũng không an toàn đâu."
"Em lo lắng cho tôi sao?"
Gương mặt Lục Ly Dã rõ ràng đã dịu đi.
Gương mặt Hướng Tình hơi đỏ lên, cầm túi xách trên sofa lên: “Tôi đi trước đây, anh nghỉ ngơi đi!"
"Em cảm thấy cậu đây sẽ để cho người phụ nữ của mình đi đường vào ban đêm sao?"
Lục Ly Dã nói xong liền ngang ngược kéo tay cô đi ra ngoài.
Lục Ly Dã kiên trì thì Hướng Tình cũng không tiện nói gì nữa.
Bởi vì cô hiểu rõ, một khi người đàn ông này đã quyết định chuyện gì, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích mà thôi.
Bàn tay nhỏ bé của Hướng Tình bị đặt trong bàn tay của Lục Ly Dã.
Bàn tay anh ta rất rộng và dầy, trong lòng bàn tay còn ấm nóng.
Nhiệt độ nhanh chóng xuyên qua da thịt của Hướng Tình, truyền vào trong máu cô, làm trái tim cô nóng lên... Gò má cô ửng hồng, không được tự nhiên giãy giụa trong lòng bàn tay của anh ta, tức giận nói: “Tôi là người phụ nữ của anh lúc nào chứ?"
Dường như nhận thấy được bàn tay nhỏ bé của cô đang cố trốn tránh trong bàn tay mình, Lục Ly Dã vội siết chặt, không quay đầu chỉ hỏi ngược lại Hướng Tình: “Không phải lúc nào chứ?"
"..."
Lục Ly Dã mở cửa ghế phụ cho Hướng Tình, đợi cô ngồi vào, anh ta mới cẩn thận thắt thắt dây an toàn cho cô.
"Cảm ơn."
Hướng Tình lịch sự nói lời cảm ơn.
Lục Ly Dã vòng qua xe và ngồi vào ghế lái. Hướng Tình hỏi anh ta: “Anh không mệt mỏi sao?"
Hai cánh tay anh ta tùy ý đặt lên trên tay lái và gật đầu: “Mệt, tối qua bị em giằng co suốt đêm, năm giờ sáng nay phải ra ngoài nhiệm vụ, bây giờ buồn ngủ tới mức không mở được mắt nữa..."
Lục Ly Dã không nói dối.
Anh ta thật sự rất buồn ngủ.
"Hôm qua rõ ràng là anh giày vò tôi…"
Không ngờ người này còn không biết xấu hổ mà nói ngược lại.
"Anh mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, hay anh bảo tài xế đưa tôi về cũng được, đừng tự mình lái xe nữa."
Nếu nói Hướng Tình không đau lòng vì anh ta thì nhất định là giả.
Khóe miệng Lục Ly Dã cong lên lộ vẻ xấu xa, vuốt cằm của cô trêu: “Tối qua là hai chúng ta giày vò nhau, được chưa?"
Anh ta nói xong liền cười và khởi động xe, trực tiếp bỏ qua câu sau của Hướng Tình, chỉ căn dặn cô: “Về sau em ít tới đây tìm tôi thôi. Tôi có thời gian sẽ đi gặp em."
"... À, được."
Hướng Tình gật đầu, trong lòng tự nhiên cảm thấy hơi mất mát.
"Dù sao ở đây cũng không an toàn."
Anh ta lại nói thêm một câu.
"Ừ..."
Cô cũng cảm thấy hành vi bất chấp hậu quả này của mình hơi đần độn.
"Về sau tôi sẽ không làm vậy nữa."
Cô bảo đảm.
Bàn tay nhỏ bé của cô vô thức nghịch móc treo nhỏ trên điện thoại di động.
Lục Ly Dã lơ đãng liếc nhìn và nhắc nhở cô: “Em không được tự ý lấy cái đó xuống!"
Hướng Tình hơi sửng sốt, khi kịp phản ứng mới ngẩng đầu nhìn anh ta, nheo mắt lại và tò mò nói: “Với ai anh cũng ngang ngược như vậy sao?"
Lục Ly Dã cười giễu cợt nhưng không trả lời.
Đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ kia cong lên, ánh mắt sáng như sao trời.
Ánh mắt anh ta sáng lấp lánh tới mức khiến người ta chỉ cần liếc nhìn qua đã thấy bối rối.
Hướng Tình nhìn tới mức thất thần, bỗng nhiên cảm thấy dưới thân nóng lên... Trong cơ thể cô có một dòng máu tràn ra mà hoàn toàn không báo trước.
Mặt cô lập tức đỏ lên, rõ ràng có vẻ lúng túng.
Lục Ly Dã liếc mắt đã nhận ra sự khác thường của cô: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh ta theo bản năng đạp chân ga, giảm tốc độ xuống.
Hướng Tình mím môi và che bụng dưới: “Tôi... hình như đến kỳ kinh nguyệt rồi..."
"Bây giờ à?"
Hướng Tình xấu hổ, gật đầu.
Lục Ly Dã vừa lái xe vừa dựa vào ánh sáng còn sót lại để tìm kiếm cửa hàng tạp hóa ở ven đường. Khi đi được gần năm phút, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở trước cửa hàng tiện lợi 24h.
Hướng Tình đẩy cửa xe ra và định bước xuống, lại bị Lục Ly Dã ngăn lại.
"Em cứ ngồi yên trong xe, nghỉ ngơi một lát đi."
Lục Ly Dã nói xong còn rất hiểu chuyện, ngả chỗ ghế dựa lưng cho Hướng Tình: “Tôi đi mua, em muốn loại nào?"
"Tôi tự mình đi được!"
Hướng Tình rốt cuộc vẫn xấu hổ: “Tôi sợ anh không biết phải mua loại nào."
Lục Ly Dã ấn cô ngồi xuống và nói: “Tôi có kinh nghiệm."
Hướng Tình sửng sốt, gượng gạo nhếch môi nói với giọng khô khốc: “Quên đi, anh hẳn có kinh nghiệm rất phong phú về chuyện của phụ nữ mới đúng. Vậy anh đi đi."
Hướng Tình bỗng nhiên có cảm giác chẳng còn sức lực nữa.
Cô ngồi tê liệt ở trên ghế, không nói gì.
Lục Ly Dã nhìn cô với vẻ dò xét nhưng không nói gì, đẩy cửa xe và bước nhanh ra ngoài.
Chẳng bao lâu, Lục Ly Dã lại quay lại.
Trong tay anh ta lại không có gì cả.
Hai cánh tay anh ta đặt ở trên cửa xe, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hướng Tình: “Tất cả thương hiệu của băng vệ sinh được bán bên trong đều có chất huỳnh quang."
"..."
Hướng Tình giật mình kinh ngạc nhìn anh ta: “Ngay cả cái này mà anh cũng có thể nhìn ra được à??"
Quá kỳ diệu đi?