Nhưng điều làm cho cô thất vọng chính là trong phòng khách căn bản cũng không có bóng dáng của anh ta.
Lúc này Hướng Tình mới ý thức được là anh ta đã đi rồi!
Anh ta để cô lại một thân một mình...
Cảm giác này thật sự rất tệ!!
Hướng Tình đứng ở trong phòng và nhìn cả gian phòng trống trải, trái tim trong nháy mắt dường như bị một bàn tay vô hình móc rỗng vậy, cảm giác đặc biệt khó chịu.
Cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sau khi biết Lục Ly Dã rời đi, tâm trạng của cô rõ ràng xuống dốc không phanh.
Cô quay về phòng trong cảm giác buồn bã mất mát vô cớ, cả người như không còn sức lực ngã vào trong chiếc giường lớn, cố gắng giảm bớt cảm giác trống rỗng trong lòng lại rồi rời khỏi giường đi làm.
Bỗng nhiên chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đổ chuông.
Hướng Tình vội vàng ngồi dậy, vẫn hy vọng xa vời là Lục Ly Dã gọi tới. Nhưng khi nhìn màn hình của điện thoại, trái tim đang chờ mong của cô lập tức trở nên nặng nề.
Đó là do Tần Lịch Lịch gọi điện thoại tới.
Hướng Tình đang do dự không biết có nên nghe máy không, bỗng nhiên ánh mắt cô sáng ngời, vô cùng ngạc nhiên giống như phát hiện ra đại lục mới vậy.
Trên điện thoại di động của cô chẳng biết đã xuất hiện thêm một cái móc treo điện thoại từ bao giờ.
Móc đeo này có đính thủy tinh lung linh, trong suốt, nhìn tương đối tinh xảo. Mà móc đeo này không phải là loại hình hoạt họa của trẻ con, mà là một chữ... Họ của người đàn ông kia.
——Lục
“Phụt——”
Hướng Tình không nhịn được mà híp mắt lại và phì cười.
Không ngờ người này lại tự ý treo tên của mình ở trên đồ của cô. Anh ta quá kiêu ngạo đi? Cô đã cho phép chưa?
Nhưng vì sao vừa rồi cô còn không vui, chỉ vì phát hiện ra cái này lại trở nên vui vẻ chứ?
Hướng Tình nhất thời có cảm giác như đầy máu sống lại.
Cô rời khỏi giường, rửa mặt và đi làm.
Tâm trạng cô dường như cũng không tệ lắm.
Khi ngồi ở trên xe taxi, cô buồn chán nghịch móc đeo tự nhiên xuất hiện trên điện thoại di động này, tính toán xem anh ta đưa mình thứ này rốt cuộc là có ý gì.
Trên cửa kính in bóng một gương mặt thoáng cười... hàng lông mày cũng cong lên, nhìn đầy vẻ đáng yêu.
Hướng Tình thấy mình trên kính mà run sợ mất mấy giây, sau đó cô bừng tỉnh, vỗ nhẹ vào gương mặt thoáng ửng hồng của mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại một chút: “Điên rồi..."
Không ngờ cô lại bắt đầu biết nhớ nhung, biết hồi tưởng lại!!
Điều này tuyệt đối không phải là hiện tượng gì tốt đẹp đối với cô!
Hướng Tình mới vừa bước vào văn phòng, Tần Lịch Lịch đã xán lại gần.
"Chị Hướng Tình, tối qua chị đi đâu chơi thế? Sao chị không về nhà? Sáng sớm không thấy chị, làm hại em lo lắng rất lâu đấy!"
"Ơ... Chị về nhà mình một chuyến."
Hướng Tình mở miệng nói dối.
"Nhưng Khang Kỳ Dương nói chị có về căn hộ của chúng ta mà!"
Vẻ mặt Tần Lịch Lịch nghi ngờ nhìn cô.
"Đúng, chị có về nhưng sau đó lại đi."
Hướng Tình đặt túi lên trên bàn làm việc và liếc nhìn Tần Lịch Lịch: “Em làm gì thế? Hôm nay không cần làm việc à?"
Tần Lịch Lịch dựa vào trên bàn làm việc của Hướng Tình, quan sát cô với vẻ mờ ám: “Chị thành thật khai ra đi. Tối qua chị căn bản không về nhà đúng không?"
Cô ấy nói xong lại chỉ vào cổ của Hướng Tình và bật cười: “Trên này viết rõ ràng đấy!"
"?"
Hướng Tình nghi ngờ chớp chớp mắt, khẽ sờ vào cổ mình: “Cái gì?"
"Chị tự mình xem đi! Đúng là không thành thật!"
Tần Lịch Lịch nói xong liền cười mờ ám, xoay người vội vàng đi.
"Cái gì chứ?"
Hướng Tình vội vàng rút cái gương nhỏ trong túi của mình ra. Khi soi trong gương thấy rất nhiều vết hôn trên cổ của mình, cô hoàn toàn... nghẹn lời!
Thảo nào vừa rồi khi cô vào công ty, tất cả đồng nghiệp đi qua đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Thật đáng chết!!
"Hướng Tình."
Bỗng nhiên, phía trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói ôn hòa của Khang Kỳ Dương: “Tối hôm qua cô ngủ có ngon không?"
Hướng Tình theo bản năng che cổ của mình, ngẩng đầu cười cho có lệ: “Rất ngon."
Khang Kỳ Dương mỉm cười và chỉ vào mắt cô, quan tâm nói: “Vành mắt cô có hơi đen, hôm nay nên về sớm, buổi tối nghỉ sớm, ngủ bù đi."
"À... Được..."
Hướng Tình vô cùng lúng túng.
Mắt cô có thể không đen được sao?
Tối hôm qua, cô bị giày vò suốt một đêm chẳng khác nào không chợp mắt, mãi đến hơn bốn giờ sáng, cô mới choáng váng mà ngủ thiếp đi.
Cũng không biết Lục Ly Dã kia làm sao có thể làm nhiều lần như vậy.
"Cái cổ..."
Khang Kỳ Dương chỉ vào phần cổ đang bị Hướng Tình che đi, mỉm cười: “Sao vậy?"
"À, không sao, không sao cả..."
Hướng Tình vội vàng lắc đầu và càng bịt chặt cổ mình: “Vậy Kỳ Dương, tôi còn có chút chuyện phải đi ra ngoài một chuyến trước."
"Ừ, được."
Khang Kỳ Dương gật đầu.
Hướng Tình nói xong liền cầm ví trên bàn và muốn rời đi, nhưng vẫn bị Khang Kỳ Dương gọi lại: “Hướng Tình!"
"Hả?"
Hướng Tình quay đầu nhìn anh ta.
"Hết giờ làm, tôi có thể hân hạnh được mời cô ăn một bữa cơm không?"
"..."
Đây là tình tiết muốn hẹn hò với cô sao?
Hướng Tình bỗng nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Lục Ly Dã tối qua, trong lòng thấy hơi nóng lên, mỉm cười lắc đầu từ chối nói: “Đúng là không khéo, Kỳ Dương, hôm nay là ngày gia đình trong nhà tôi. Buổi tối tôi phải về nhà ăn cơm."
"Được, không vội, vậy hôm khác đi."
Khang Kỳ Dương cũng không ép buộc.
"Được, cảm ơn."
Hướng Tình nói xong liền lên tiếng chào, sau đó lại hấp ta hấp tấp xuống tầng, tới cửa hàng tạp hóa ở tầng một.
Cô mua băng dán vết thương xong và định đi ra, khi đi qua kệ hàng lại liếc mắt nhìn thấy thuốc tránh thai để ở trên đó.
Lúc này, Hướng Tình mới nhớ ra tối qua hai người bọn họ căn bản không có dùng các biện pháp tránh thai.
Cô cầm một hộp thuốc và một chai nước khoáng trên kệ rồi trả tiền, ra khỏi cửa hàng tạp hóa.
Hướng Tình nhanh chóng uống thuốc tránh thai, sau đó đi tới phòng vệ sinh tầng một, dán băng dán vết thương lên những vết hôn trên cổ.
Mãi đến khi không còn nhìn ra dấu vết gì, Hướng Tình mới thấy thỏa mãn.
Chỉ là nhìn trên cổ mình có mấy cái băng dán Urgo này, cô lại có cảm giác như mình đang giấu đầu hở đuôi vậy?
Ôi, thôi không quan tâm, mặc nó đi!
...
Trong giờ nghỉ trưa, Hướng Tình bỗng nhiên nhận được điện thoại của Vũ Tiểu Quỳnh.
"Em có chuyện quên nói cho chị biết, bây giờ nói đại khái cũng muộn mất rồi."
"Chuyện gì vậy?"
Hướng Tình hơi nghi ngờ.
"Hôm qua là sinh nhật của Lục Ly Dã."
"Hôm qua à?"
Hướng Tình sửng sốt.
"Xem ra em thật sự nói muộn mất rồi."
Thật ra cô cũng mới vừa nhớ tới thôi.
Từ trước đến nay, Vũ Tiểu Quỳnh không nhớ rõ sinh nhật của người khác, cô có thể đột nhiên nhớ ra cũng là tốt lắm rồi.
"Không."
Hướng Tình lắc đầu, ngược lại cảm giác vô cùng kinh ngạc. Hóa ra hôm qua là sinh nhật của người đàn ông kia.
Bởi vì sinh nhật của mình nên anh ta mới đến tìm cô, hay vừa vặn nhớ tới cô? Hoặc là đúng lúc đi qua lại thuận tiện tới thăm cô?
Rõ ràng là sinh nhật của người đàn ông kia, cô ngược lại còn nhận được một món quà của anh ta...
Hướng Tình trò chuyện cùng Vũ Tiểu Quỳnh vài câu lại cúp máy.
Nhìn móc treo thủy tinh trên điện thoại di động, tâm trạng Hướng Tình lại trở nên khó chịu.
Sau đó, cô đã có một quyết định vô cùng to gan...
Đó chính là sau khi hết giờ làm, cô sẽ tới khách sạn Thái Tử tìm anh ta!
Mãi đến khi Hướng Tình đứng ở cửa biệt thự của khách sạn, cô mới bỗng nhiên ý thức được sự điên rồ của mình.
Năm đó, bản thân mình vất vả lắm mới chạy ra khỏi nơi đáng sợ này, không ngờ bây giờ còn dám trở về?!
Cô nghĩ mình nhất định là điên rồi!!
Chuông cửa vang lên, người vội vàng ra mở cửa cho Hướng Tình là Liên Vân.
"Chị Hướng Tình??"
Vừa thấy Hướng Tình, Liên Vân quả thật cảm thấy không dám tin, lập tức xông lên ôm lấy cô, chỉ thiếu chảy nước mắt nữa thôi: “Chị Hướng Tình, chị trở về rồi!! Tốt quá, em đã cho rằng sẽ không còn được gặp lại chị nữa chứ!!"
"Sao có thể như vậy được!"
Hướng Tình ôm ngược lại cô ta. Trong lòng cô cũng hơi kích động khi gặp lại Liên Vân.
Liên Vân vội vàng kéo cô vào trong phòng: “Chị Hướng Tình, chị về rồi, có phải sẽ không đi nữa đúng không? Ôi, mấy ngày chị không ở đây làm em buồn muốn chết, ngay cả một người nói chuyện cũng không có!"
"Không, chị vẫn sẽ đi!"
"Vẫn sẽ đi à?"
Hình như Liên Vân hơi thất vọng, cái đầu nhỏ nhìn ra phía ngoài cửa sổ và lo lắng hỏi cô: “Chị vào đây không bị người của chị Tiểu Yến nhìn thấy chứ?"
"Chắc là không đâu. Chị đi thẳng từ cửa sau của khu biệt thự, không đi qua đầu khách sạn kia."
Có kinh nghiệm lần trước, Hướng Tình tất nhiên phải hành động cẩn thận.
"Vậy là tốt rồi."
Liên Vân thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng cho dù thấy, chị ấy cũng không dám làm gì chị đâu! Lần trước chị ấy bị giam trong cục cảnh sát hơn nửa tháng! Vẫn là anh Lưu tìm người bảo đảm cho chị ấy ra đấy."
Chỉ bị bắt giam có nửa tháng thôi sao? Vậy thì lợi cho cô ta quá còn gì?
Hướng Tình nhíu mày, giả vờ lơ đãng liếc nhìn một vòng xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lục Ly Dã, cũng không thấy Tống.
"Cậu chủ Lê đâu?"
Hướng Tình hỏi Liên Vân.
"À, cậu chủ Lê vẫn chưa trở lại! Em nghe nói hôm nay có một cuộc giao dịch quan trọng, mới năm giờ mà Tống đã đi rồi!"
"Vậy à..."
Sáng sớm nay anh ta đi mà không chào, liệu cô có thể giải thích là thật ra anh ta có nhiệm vụ quan trọng trong người không?
"Không sao, bọn họ chắc sẽ về nhanh thôi! Chị Hướng Tình, có phải chị còn chưa ăn tối đúng không?"
"Chị đã ăn rồi. Không sao, chị chờ anh ta một lát cũng được."
"Dạ được!"
Hướng Tình vẫn ngồi ở trong phòng chờ Lục Ly Dã.
Lúc đầu, Liên Vân không có chuyện gì còn có thể nói chuyện với cô một lát, buôn vài câu về một vài chuyện mới xảy ra trong khách sạn gần đây. Sau đó, cô ta có việc bận phải đi, chỉ còn lại một mình Hướng Tình chờ ở trong phòng.
Đêm trước, Hướng Tình vốn không ngủ được mấy, lại thêm hôm nay bận rộn cả ngày nên mới chín giờ, cô đã không chịu được mà nghiêng người ngủ thiếp ở trên sofa.
Khi Lục Ly Dã trở lại thì đã là mười một giờ đêm.
"Anh Dã, cuối cùng ngài cũng về rồi..."
Liên Vân khẽ nói với anh ta, chỉ sợ sẽ đánh thức Hướng Tình ở bên trong.
"Sao vậy?"
Lục Ly Dã vừa kéo áo choàng dài trên người, vừa hỏi Liên Vân.
"Chị Hướng Tình trở về rồi!"
"Cái gì?"
Lục Ly Dã còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Có lẽ chị ấy chờ ngài mệt nên ngủ trên ghế sofa rồi."
Lục Ly Dã vội vàng chuyển áo khoác cho Liên Vân, thay giày rồi bước nhanh vào trong phòng.
Quả nhiên, anh ta nhìn thấy Hướng Tình hồn nhiên nằm ngủ say ở trên sofa.
Trong đôi mắt tối tăm của Lục Ly Dã vô thức trở nên dịu dàng hơn.
Trong nháy mắt, trái tim anh ta dường như có gì đó bị tan chảy vậy.
Đúng vậy, cô xuất hiện ở đây đã thật sự làm cho anh ta thấy bất ngờ, cũng rất vui mừng.
Anh ta khẽ hỏi Liên Vân bên cạnh: “Cô ấy qua lúc nào?"
"Chị ấy qua lúc chưa đến tám giờ."
"Sao cô không gọi điện thoại cho tôi?"
Vẻ mặt Lục Ly Dã thoáng trầm xuống.
"Tôi muốn gọi, nhưng chị Hướng Tình nói là sợ quấy rầy ngài nên không đồng ý cho tôi gọi..."
Liên Vân vội vàng giải thích.
"Được rồi, cô đi nghỉ trước đi."
"Vâng."
Liên Vân nhận được mệnh lệnh liền vội vàng rời khỏi phòng khách, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Lục Ly Dã vừa đi về phía Hướng Tình, còn chưa kịp tới gần thì cô đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ.
Vừa thấy Lục Ly Dã, cô vội vàng ngồi dậy: “Anh về rồi à?"
Lục Ly Dã không nói lời nào, chỉ đứng ở trước mặt cô, một tay tùy ý đút ở trong túi quần, đầu hơi cúi thấp, từ trên cao nhìn xuống cô.
Trên gương mặt kia dường như còn cười xấu xa.
Ánh mắt sáng rực nhìn cô không hề chớp mắt.
Ánh mắt này quá nóng bỏng, dường như muốn thiêu đốt cô vậy.
"Anh... Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm như thế?"
Hướng Tình bị anh ta nhìn chăm chú như vậy, quả thật có hơi ngượng ngùng.