Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 446: Đây là đang giúp tôi




"Em và Morri có quan hệ như thế nào?"

Lục Li Dã nghiêng người áp chặt Hướng Tình dưới cơ thể mình rồi bổ sung một câu: “Anh không thích thú với việc phụ nữ nằm trên đâu."

Gia trưởng!!

Hướng Tình chớp mắt nhìn anh, trên khuôn mặt thoáng lộ vẻ động tình, hồi lâu sau mới nhớ lại lời nói của anh: “Lần trước có duyên gặp nhau một lần trên tàu mà thôi!"

"Hình như anh ta rất có hứng thú đối với em?"

Lục Li Dã nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm.

"Em cảm ơn anh ta vì đã năm lần bảy lượt cứu em!"

Lục Li Dã nhéo cằm của Hướng Tình: “Trả lời nghiêm túc như vậy làm gì? Sợ cậu chủ đây ghen sao?"

Hướng Tình phì cười “xùy” nhẹ một tiếng, cố ý chớp chớp mắt tỏ ra quyến rũ, nhìn chăm chú Lục Li Dã ở phía đối diện: “Anh Lê thật sự biết ghen sao?"

Lục Li Dã sầm mặt lại: “Anh có người phụ nữ mà mình yêu thích."

Câu trả lời hay lắm. Rất rõ ràng, rất dễ hiểu.

Hướng Tình không thèm để ý nhướn nhướn mày: “Như vậy là tốt nhất! Mọi người đều đã là người trưởng thành, cho nên anh yên tâm, em biết chuyện hôm nay anh bị ép không còn cách nào khác, phàm là có cách nào khác thì anh sẽ không động đến em! Mà em cũng không phải là loại con gái cứng đầu, tuyệt đối sẽ không náo loạn đòi anh phải chịu trách nhiệm đâu! Xuống giường, mặc quần áo vào rồi thì sau tất cả vẫn sẽ là bạn bè!"

Cô nói chuyện vô cùng dứt khoát và thoải mái, nụ cười trên mặt lại càng không có chút kẽ hở nào để tấn công.

Nhưng vừa dứt lời, khi nghe thấy tiếng “Được” lạnh lùng của anh, cảm giác tựa như có một tảng đá đập mạnh vào ngực cô vậy.

Có chút đau.

Ánh mắt của Lục Li Dã hoàn toàn đắm chìm vào nụ cười trong đáy mắt của cô.

Con ngươi thâm trầm, nóng bỏng, phức tạp...

Khiến Hướng Tình khó mà hiểu được suy tư trong anh lúc này.

Nhưng anh bất chợt cúi đầu mạnh mẽ mút lấy mút để đôi môi đỏ mọng vừa mới hé của cô.

Một tay dùng sức mân mê cằm của cô, âm thanh khàn khàn của anh mơ hồ len lỏi ra từ khoảng hở giữa hai đôi môi: “Đã như vậy, thì trước khi chúng ta mặc quần áo vào, tiết kiệm thời gian mà vui vẻ làm thêm mấy trận nữa! Người trưởng thành, cũng có nhu cầu!!!”

Nhất là vào giờ phút này, công dụng của thuốc trong người Hướng Tình vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Nói xong, không đợi cô đáp lời, Lục Li Dã đã tiếp tục chiếm đoạt cô.

Lúc này, nói chung không phải đơn thuần làm thuốc giải cho cô mà là... Đúng như anh ta nói, cơ thể của người nào đó có nhu cầu!

Hoặc giả là vẫn còn hơi tức giận nên trong cơn ham muốn dữ dội thoáng hiện rõ sự trừng phạt đối với cô.

Hai người cứ vật lộn với nhau triền miên từ sáng tới tối.

Từ tối đến khuya, rồi kéo dài từ khuya đến sáng.

Sáng sớm, Lục Li Dã đã đi rồi, Hướng Tình còn nằm trên giường, cả người mềm nhũn không xuống giường nổi.

Chết tiệt, cái tên quỷ đó cũng hăng quá thể!

Khi Liên Vân vào phòng dọn dẹp, thấy trong thùng rác có bao cao su thì bị sốc, không khỏi chậc lưỡi cảm thán: “Cậu Lê cũng lợi hại thật!"

Đếm sơ qua bằng mắt thì không bảy cái cũng phải sáu cái!

Quá khỏe!!

"Liên Vân..."

Thấy Liên Vân chậm chạp chưa ra khỏi phòng tắm, Hướng Tình nằm trên giường không thể không gọi cô ấy: “Em làm gì trong đó vậy?"

"A! Ra đây ra đây..."

Liên Vân vội vàng xách túi rác ra ngoài: “Chị Hướng Tình, chị còn cần gì không?"

"Chuẩn bị cho chị một túi chườm nóng đi!"

Hướng Tình nheo mắt, toàn thân nhức mỏi muốn chết, ngay cả trở mình cũng thấy khó khăn.

"Đau thắt lưng sao?"

Liên Vân ân cần hỏi cô.

Hướng Tình xấu hổ gật đầu.

Thật ra thì cô rất muốn nói rằng không chỉ đau thắt lưng mà cả người cô đều đau nhức!!

Hướng Tình muốn ngồi dậy, Liên Vân thấy vậy liền vội vàng lại đỡ cô: “Chị cứ từ từ..."

"Cám ơn."

Hướng Tình nói lời cám ơn.

"Cậu Lê của chúng ta cũng thật là lợi hại..."

Liên Vân vô cùng ngây thơ than thở: “Nghe Tống nói, thuốc mà chị Tiểu Yến cho chị uống không phải là thứ mà đàn ông bình thường có thể giải được đâu, không có chút năng lực về mặt đó thì sẽ bị dày vò đến chết!"

"..."

Hướng Tình nhìn bộ dạng vô cùng sùng bái của Liên Vân, có chút buồn cười.

Thật không thể tin được, những lời như thế lại có thể được nói ra từ miệng của một cô gái trông ngây thơ nhường vậy.

"Được rồi, đi lấy túi chườm nóng cho chị trước đi."

"A, đúng rồi! Hôm nay, lúc cậu Lê ra ngoài đã thông báo với em, chờ chị tỉnh lại thì nhắc chị thoa thuốc, thuốc được đặt trên đầu giường..."

Liên Vân nhìn lướt qua tủ đầu giường, thấy phía trên có mấy lọ thuốc xếp hàng: “A, đây rồi đây rồi! Cần em giúp chị không?"

"Không cần!!

Hướng Tình cũng liếc thấy thuốc trên đầu giường rồi.

Liền sau đó, cô vội vàng dùng tay che kín hàng thuốc, sắc mặt có chút quẫn bách: “Em đi lấy túi chườm nóng cho chị trước đi, thuốc thì để chị tự thoa là được rồi."

"Vậy cũng được, chị phải tự mình cẩn thận đó, cần giúp gì thì phải gọi em."

Liên Vân nói xong liền đẩy xe dụng cụ vệ sinh ra khỏi phòng.

Hướng Tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Liếc mắt nhìn số thuốc trên đầu giường, cô có chút quẫn bách.

Phía trên bày la liệt, cái gì cũng có, thuốc trị vết thương bị hở, thuốc xịt vết thương ở miệng, thậm chí còn có... Thuốc đặc biệt dành riêng cho vết thương ở vùng kín.

Hướng Tình được sinh ra trong gia đình chuyên ngành y, tuy không có bằng cấp về y học nhưng cô vẫn phân biệt được những loại thuốc cơ bản nhất.

Đối với sự tỉ mỉ của Lục Li Dã, cô thật sự không biết nên khóc hay nên cười mới tốt.

Hướng Tình nhanh chóng tự mình thoa thuốc, Liên Vân lại đưa túi chườm nóng tới, cơ thể rốt cuộc cũng thoải mái hơn một chút.

Giờ cơm trưa cũng coi như là có thể xuống giường đi lại.

Buổi chiều, Lục Li Dã về nhà rất sớm.

Hướng Tình đang nằm lỳ trong rạp chiếu phim dưới tầng hầm để xem một bộ phim cũ có tên là “Kiêu hãnh và định kiến.”

Khi anh đến tìm cô cũng là lúc phim chiếu đến cảnh vai nam chính Darcy đang từ bỏ sự ngạo mạn của mình để bày tỏ với nữ chính Elizabeth, thấy cô đang ngồi trên ghế sofa lười, đang xem cảm động đến mức lặng lẽ lau nước mắt.

Lục Li Dã chỉ đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn.

Nói thật ở cùng với cô gái này trong cùng một căn phòng lâu như vậy, hiếm khi nào thấy cô chảy nước mắt.

Dù là lúc ban đầu bị ăn tát, thậm chí bị Tiểu Yến hết lần này tới lần khác làm khó anh đều rất ít khi thấy cô lộ ra mặt yếu đuối của mình, cho đến ngày hôm qua... Cô nằm ở trong ngực của anh khóc đến mức kiệt sức lạc cả giọng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Cao Hướng Tình yếu đuối như vậy, cũng chính vào lúc đó anh mới nhận ra dù một cô gái có biểu hiện kiên cường đi chăng nữa thì thật ra cũng có mặt yếu đuối.

Nhưng chỉ xem phim cũng khiến cô rơi nước mắt thì không giống tác phong của Cao Hướng Tình lắm!

Lục Li Dã đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô.

Cảm thấy ghế sofa bị lún xuống, lúc này Hướng Tình mới chú ý tới người bên cạnh.

"Về sớm vậy sao?"

Hướng Tình vội vàng lau nước mắt nơi khóe mắt, kinh ngạc hỏi anh.

"Ừ."

Lục Li Dã không nhìn cô, ánh mắt vẫn hướng lên màn hình phía đối diện, cau mày: “Phim từ thời đại nào rồi mà còn xem!"

"Phim cũ mới kinh điển!"

Hướng Tình phản bác lại chất vấn của anh.

"Hôm nay anh không bận việc sao? Sao lại về sớm như vậy."

Hướng Tình ngồi xếp bằng hai chân, hỏi anh.

Còn về chuyện bất ngờ xảy ra hôm qua thì sau khi nói rõ ràng, dường như đã không còn lúng túng nữa.

"Cảm thấy cơ thể thế nào?"

Lục Li Dã vẫn không nhìn cô mà chỉ châm điếu thuốc.

Hướng Tình không ngờ đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này, nên có hơi sửng sốt và cảm thấy mất tự nhiên: “Không... Tôi không sao, vẫn vậy, vẫn khỏe."

Cô đột nhiên lại... lo lắng đến mức bị nói lắp!!

Không có tiền đồ!!

Hướng Tình hung dữ tự phê bình chính mình.

"Anh... Anh thì sao?"

Hướng Tình cũng “Tốt bụng” hỏi thăm lại.

Nhưng đổi lại là ánh mắt quái dị của Lục Li Dã: “Tôi thì hơi mệt một chút, chắc có lẽ là bị em ép ra bã rồi!"

"..."

Lời này...

Là đang tự khen mình rất khỏe, hay là đang oán trách cô tối hôm qua nhu cầu cao quá?!

Gò má của Hướng Tình bứt rứt đến đỏ bừng: “Tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi..."

"Tiểu Yến bị Morri phế một chân rồi."

Lục Li Dã chợt nói.

"A?"

Suy nghĩ của anh quả thật là bẻ ngoặt nhanh quá, Hướng Tình không theo kịp.

Một hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Phế một chân?? Là sao?"

"Cắt gân chân của cô ta."

"..."

Hôm nay anh định đi dạy cho Tiểu Yến một bài học, nhưng không ngờ, có người đã nhanh tay cướp mất ý định của anh.

Hướng Tình kinh ngạc há hốc, hồi lâu mới bừng tỉnh: “Anh ta... Morri, ý là anh ta đang giúp tôi sao?"

Lục Li Dã chỉ thâm trầm nhìn cô, không nói lời nào.

Một lúc lâu, mới khe khẽ hỏi một câu: “Sao vậy? Động lòng sao?"

Biểu cảm của anh có hơi nghiêm túc một cách quá đáng.

Trầm mặc một hồi rồi lại nói: “Cho dù thật sự động lòng thì cũng phải cưỡng ép mình phải kiềm nén lại! Người đàn ông đó căn bản là không hợp với em!"

Anh ta vừa nói vừa dụi mạnh tàn thuốc vào cái gạt tàn.

Tại sao không thích hợp?

Bởi vì, Morri sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị anh kéo ngã khỏi vị trí đó!

Cảnh sát cùng phần tử phạm tội từ trước đến giờ thề không đội trời chung!!

"Lưu Uy thì sao?"

Hướng Tình chợt hỏi một câu.

"Nằm trong bệnh viện!"

Lục Li Dã khẽ trả lời.

"Hả?"

Hướng Tình kinh ngạc: “Cũng là ngài Morri ra tay?"

Lục Li Dã nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói thêm câu nào, đứng dậy rời khỏi phòng chiếu phim.

Hướng Tình xem phim xong, rời khỏi phòng chiếu phim dưới đất thì nghe Liên Vân cùng Tống đang rì rầm tám chuyện.

"Anh Dã rất tuyệt vời!! Ngang nhiên đánh anh Lưu nhừ tử, nghe nói xương sườn trước ngực gãy hết, bác sĩ vừa kiểm tra vừa cảm thán, người ra tay đánh người đúng là quá tuyệt vời, tài nghệ không phải dạng vừa đâu, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm ác, nhưng hết lần này tới lần khác không có một chiêu nào chí mạng cả!!

"Trời ạ! Anh Lê thật sự vì chị Hướng Tình mà xử anh Lưu sao??"

Liên Vân hâm mộ sợ hãi kêu lên.

"Còn phải nói!! Hai người bọn họ hẹn nhau lên sân thượng đánh lộn, đám đàn em bên dưới không một tên nào dám lên hết! Ngay cả tôi cũng chỉ dám đứng ở phía xa nhìn, cũng may cuối cùng anh Dã đã toàn thắng! Lưu Uy bị đánh thành như vậy cũng là đáng đời, ai bảo anh ta không có mắt nhìn, ngay cả người phụ nữ của anh Dã mà cũng dám mơ tưởng! Anh Dã bình thường vì nể cái mặt mốc của anh ta nên mới không so đo, nhưng hôm qua anh ta đã thực sự chọc điên anh Dã rồi!"

Hướng Tình hơi kinh ngạc vì chuyện mà Tống nói lần này.

Cô vội vàng đi tới: “Tống, cậu nói anh Lê đánh Lưu Uy sao?"

"Ừ, đúng vậy! Bác sĩ nói nhất định phải mười ngày nửa tháng mới ra viện được."

Tống cũng không giấu giếm, thấy cô cau chặt đôi chân mày thanh tú, vẻ mặt vô cùng lo lắng thì vội vàng trấn an: “Nhưng mà chị Hướng Tình yên tâm đi, anh Lưu không dám đánh anh Dã của chúng ta như thế đâu."

"Vậy anh Lê có bị thương không?"

Đây mới là chuyện mà Hướng Tình quan tâm nhất.

"Nhìn tình hình thì anh Dã chắc là không bị thương nặng gì đâu! Chẳng qua, Lưu Uy cũng không phải là kẻ dễ đối phó, không dám đảm bảo trên người anh Dã không bị thương."

"Được, tôi biết rồi! Anh Lê đâu rồi?"

Liên Vân chỉ chỉ trên lầu: “Về phòng rồi."

"Tôi lên thăm anh ấy một chút."

Nói xong, Hướng Tình liền vội vội vàng vàng chạy lên phòng ngủ lầu hai.

Vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền thấy Lục Li Dã đang phanh áo ngồi trên ghế sofa, chật vật tự mình bôi thuốc.

Nghe tiếng mở cửa, anh vội vàng ném chai thuốc sang một bên, nhanh tay cài nút áo sơ mi lại: “Vào cũng không gõ cửa trước?"

Hướng Tình không để xỉa đến chất vấn của anh ta.

Đi tới, vòng qua ghế sofa, rồi sau đó ngồi xổm bên cạnh anh.

"Để tôi xem vết thương của anh một chút."