Morri liếc mắt nhìn qua Hướng Tình, rồi dừng lại trên người Lục Li Dã: “Cậu Lê, chúng ta giao dịch đi."
Lục Li Dã từ chối: “Cô ấy không liên quan đến bất kỳ vụ làm ăn nào của tôi hết!!”
Nói xong, anh bế bổng Hướng Tình lên rồi đi về hướng ngược lại của hành lang.
Thuốc trong cơ thể của Hướng Tình đã phát tác từ lâu rồi.
Cánh tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy cổ anh, nằm trong ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn thèm khát không ngừng tìm kiếm đôi môi mỏng của Lục Li Dã.
Tìm thấy liền ngậm một cách chính xác.
Sau đó, cô lại bị anh tức giận đẩy ra.
Rồi sau đó, cô lại nhanh chóng thăm dò tới lui rồi lại ngậm đôi môi mỏng của anh… Sau đó nữa, cô lại bị anh tàn nhẫn cự tuyệt, đẩy ra.
Động tác có chút thô bạo, lộ rõ sự tức giận.
Anh đang tức giận!
Ngực phập phòng kịch liệt, ưu tư mãnh liệt đến mức khó mà kiềm chế.
Đúng, thật ra anh không có tư cách tức giận!
Muốn tức giận cũng chỉ có thể tức giận vì bản thân anh đã không bảo vệ tốt cho cô nên mới để cô suýt chút nữa rơi vào tay kẻ xấu, thậm chí thiếu chút nữa bị hủy đi trinh tiết.
Cũng chính vì anh không bảo vệ tốt cho cô nên mới để cô bị người ta bắt uống thuốc tới ba lần.
Cho nên cô cùng Morri hôn nhau thì mình việc gì phải tức giận chứ?!
Không! Cho dù là mặt kệ tất cả...
Coi như cô không bị bỏ thuốc, ý thức của cô vẫn tỉnh táo thì cô cùng Morri hôn nhau có liên quan gì đến mình chứ?!!
Nói không chừng giữa bọn họ thật sự có mối quan hệ nam nữ bình thường chăng?! Nói không chừng người phụ nữ đang nằm trong lòng anh quả thật là thích Morri rồi?!
Lần trước không phải hai người còn nói muốn ngủ chung sao?
Không nghĩ đến những chuyện này còn đỡ, vừa nghĩ sâu xa, Lục Li Dã liền phát hiện ngọn lửa tức giận trong lòng mình căn bản là không kiềm chế được nữa.
Còn cô đang nằm trong lòng anh tựa hồ sau mấy lần bị Lục Li Dã cự tuyệt đã dần dần buông tha, chỉ ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực anh, đau khổ rên rỉ.
Lục Li Dã ôm Hướng Tình trở về biệt thự, bước ba bậc một lên lầu, đá tung cửa phòng, rồi quát với bọn đàn em sau lưng: “Không có lệnh của tao ai cũng không được phép quấy rầy!!”
Cửa “Rầm…" một tiếng đóng sầm lại.
Lục Li Dã ném Hướng Tình lên giường, không đợi cô kịp phản ứng, thân hình cao lớn của anh ta đã đè lên người cô.
Một tay bóp lấy cằm cô, tay còn lại với lấy hộp khăn giấy trên đầu giường, rút khăn giấy ra thô bạo lau sạch đôi môi đỏ mọng của cô.
Anh dùng sức hơi mạnh.
Mà bờ môi của Hướng Tình cũng đã bị cô tự mình cắn nát nên khi bị anh lau mạnh như vô tình khiến cô đau đớn cau mày.
"Đau..."
Cô hất tay anh ra: “Đau quá!!”
Cô mở to đôi mắt ngấn lệ, tủi thân trợn mắt nhìn anh, chân mày thể hiện rõ sự tức giận nhưng vẫn tràn đầy tình ý.
Đồng tử của Lục Li Dã mở lớn, thở hổn hển, chớp mắt đã nâng cằm của cô lên, hạ thấp người, cúi đầu… hôn mạnh lên đôi môi sưng đỏ của cô.
Dây dưa cưỡng hôn không dứt!!
Cạy hàm răng trắng trơn của cô ra, hít hà lấy mùi thơm, mạnh mẽ công thành chiếm đất.
Quá ngang ngược, quá thô bạo, đến mức khiến cho Hướng Tình có chút khó thở.
"Ưm ưm…"
Hướng Tình khó chịu rên rỉ, bàn tay nhỏ bé chống lên ngực anh.
Nhưng người đàn ông trên người cô vẫn không nhúc nhích.
Cánh tay đang giữ cằm của cô lại càng dùng sức hơn nữa nhưng nụ hôn rõ ràng là đã nhẹ nhàng và từ tốn hơn một chút.
Ban đầu nói là cưỡng đoạt cũng không quá đáng.
Nhưng hiện tại, đến giờ phút này, mới mang nghĩa là hôn chân chính.
Một nụ hôn cháy bỏng...
Môi lưỡi cuồng nhiệt như thiêu như đốt lên ngọn lửa câu hồn, mặc ý khơi lên sự kháo khát răng môi mãnh liệt.
Đến mức ngọn lửa lòng không thể không dâng trào.
Hơi thở của anh cũng nóng hừng hực.
Tha thiết lưu luyến hơi thở của Hướng Tình, khiến cho thân thể vốn dĩ mềm mại yêu kiều của cô càng lúc càng khó chịu.
Chết tiệt!!
Không biết rốt cuộc là bởi vì mùi hương của cô quá hấp dẫn hay là bởi vì quá lâu rồi anh chưa được thưởng thức hương vị đàn bà nữa.
Vào giờ phút này, anh căn bản là không có cách nào kiềm chế mình được nữa.
Chợt, trong đầu vang lên giọng nói cảnh cáo của chú Đông: "Thằng nhóc nhà cậu chưa từng động vào cô ấy đấy chứ? Đừng để đến lúc lập được chiến công, cuối cùng còn bị chụp lên đầu tội danh lấy việc công làm việc tư!"
Lục Li Dã nhất thời tỉnh táo lại.
Bỏ cánh tay đang ôm cổ anh của Hướng Tình xuống, cho dù có cảm giác chưa thỏa mãn, nhưng vẫn chậm rãi rời đôi môi đỏ mọng của cô ra... Vừa mới buông, Hướng Tình liền buồn bực cau đôi mày thanh tú lại, giây kế tiếp liền cuồng nhiệt dán sát vào đôi môi mỏng của anh.
Không kịp chống cự thì đã bị đôi môi nhỏ nhắn của cô mút chặt.
Đầu chân mày của Lục Li Dã nhướn nhướn vài giây, cuối cùng, anh thở hổn hển, cố gắng tách khuôn mặt của hai người ra.
"Đủ rồi."
Giọng nói của anh hơi khàn.
Vén chăn lên trùm kín cô lại: “Ngoan, ngủ một lát đi..."
Biết rõ cô không ngủ được, nhưng bây giờ cũng hết cách rồi.
Nghe Tống nói, Tiểu Yến cho cô uống một loại thuốc đặc biệt, loại thuốc này đừng nói là tắm nước lạnh, cho dù giữa nam và nữ thật sự xảy ra chuyện đó thì nếu không làm bốn năm lần, căn bản là không thể khiến cô ngừng lại được.
Mấu chốt ở chỗ căn bản là thứ này không có thuốc giải!
Mẹ kiếp!!
Lục Li Dã chửi thề.
Anh ta bọc chặt Hướng Tình trong chăn, nhìn từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán cô, cô đau khổ giùng giằng.
Ánh mắt long lanh, ngập nước ra vẻ đáng thương chớp chớp nhìn anh rồi sau đó từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài.
"Khó chịu quá..."
Cô thút thít, thân hình bé nhỏ không ngừng đau đớn giùng giằng trong chăn.
Da thịt trắng như tuyết trên thân thể cô hiện tại đã đỏ sẫm như sắp rỉ máu vậy.
Lục Li Dã thấy tình hình, con ngươi triệt để tối sầm.
Cứ tiếp tục chịu đựng như vậy, có thể cô sẽ không gắng gượng được nữa mà chết vì thất khiếu chảy máu mất!
Chết tiệt!! Thứ thuốc này sao lại mạnh như vậy chứ!!
Lục Li Dã không dám trùm cô nữa, vội vã tung hết chăn mền trên người cô ra.
Liếc mắt nhìn cái áo khoác trên người cô, con ngươi tối sầm, chớp mắt liền nhanh tay cởi ra.
Để cô trần truồng, phơi bày giữa giường...
"Cao Hướng Tình!!”
Lục Li Dã trầm giọng gọi tên cô, đè chặt cô xuống giường.
Giờ phút này, cô không còn tỉnh táo nữa, cũng chỉ có thể dựa vào chút lí trí cuối cùng còn sót lại của anh mà thôi.
"Em trước tiên hãy nghe tôi nói, bây giờ em phải làm cho mình bình tĩnh lại!! Em phải tĩnh táo, em mà kích động quá, thì máu sẽ lưu thông quá nhanh chỉ khiến cho em càng lúc càng đau đớn hơn mà thôi!!”
Đôi mày thanh tú của Hướng Tình nhíu chặt, hai tay nắm lại thành quyền, nghiến răng ken két.
Hàm răng cơ hồ sắp bị cô nghiến đến chảy máu.
"Tôi... Tôi đã cố gắng hết sức rồi!!”
Mồ hôi nhễ nhại không ngừng tuôn trào trên trán cô.
Đôi mắt long lanh ngấn nước vằn lên từng tơ máu khiến cho người ta nhìn thấy không dằn được sự đau lòng.
Nước mắt không ngừng rỉ ra trong khóe mắt, nhưng cô cố chấp không cho phép mình được khóc.
Lục Li Dã thấy Hướng Tình vẫn kiên cường, từ sâu trong đáy mắt lướt qua một tia xúc động.
Anh xé mấy tờ khăn giấy, giúp cô lau mồ hôi nóng hổi trên trán, khích lệ cô: “Cao Hướng Tình, em làm rất tốt!”
"Nhưng tôi...sắp không chịu nổi nữa rồi..."
Hướng Tình thở hổn hển, khóe mắt đỏ bừng: “Lục Li Dã, anh... anh trò chuyện với tôi một chút đi!"
Hơi thở của cô rất không ổn định, giọng nói rõ ràng là cũng yếu ớt không có chút sức lực nào.
Cả người cô bây giờ giống như bị hàng trăm ngàn con kiến gặm nhấm vậy, cực kỳ khó chịu.
Cô nhất định phải dựa vào thứ gì đó để dời sự chú ý của mình đi.
Lục Li Dã thấy trán cô sắp nổi gân xanh đến nơi, con ngươi lại càng tỏa ra u ám.
Anh bình tĩnh ngắm nhìn cô gái bên cạnh, hồi lâu sau, yết hầu quyến rũ trượt xuống một cái, anh trầm giọng khen cô: “Tôi đã từng khen em là một nữ hán tử chưa?"
Hướng Tình không nhịn được chật vật bật cười: “Những lời này hình như không giống lời khen! Trên đời này không có cô gái nào lại đi thích ba chữ này."
Lục Li Dã chồm người qua, đưa tay giúp cô lau mồ hôi, ánh mắt thâm trầm của anh nhìn mê đắm đôi mắt ngấn nước của cô, lắp bắp: “Tôi biết bây giờ em vô cùng khó chịu, cũng biết em đau đớn vì nhẫn nhịn! Cao Hướng Tình, em rất kiên cường!! Thật đấy!! Dù hiện tại đổi lại là tôi, nhất định là không thể nhịn được giống như em!! Tôi rất bội phục em!!!
Khóe mắt của Hướng Tình hơi ướt.
Muốn khóc.
Nhưng cô nhịn được.
Chật vật nhoẻn đôi môi đỏ mọng, cười cười, nén đau khổ mà đùa giỡn: “Bây giờ mới giốnglà lời khen..."
Vừa dứt lời bất chợt cảm thấy lỗ mũi nóng lên...
Một dòng chất lỏng nóng hổi từ bên trong mũi chảy ra.
Là máu!!
Lục Li Dã nhanh chóng nâng cao cổ của Hướng Tình, để đầu của cô ngửa ra sau.
Tay vừa chạm vào da thịt của cô liền sửng sốt.
Nhiệt độ cơ thể này rất không bình thường.
Không được!! Không thể cứ như vậy mà để cô nằm xuống.
Cứ tiếp tục dày vò như vậy thì tác dụng của thuốc sẽ không biến mất mà ngược lại còn ép người đang sống chết vì ngột ngạt.
"Cao Hướng Tình, bây giờ cho em hai sự lựa chọn, thứ nhất, tôi giúp em! Thứ hai, để cho Morri tới giúp em! Nếu em cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì ngay cả tính mạng này cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Hướng Tình thở hổn hển, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy cánh tay của anh: “Anh... Anh giúp tôi đi!!”
Cô đồng ý!
Con ngươi của Lục Li Dã tối sầm, hô hấp cũng gấp rút hơn: “Em chắc chắn chứ?"
"Tôi chắc chắn!!”
Hướng Tình gật đầu lia lịa, trên khuôn mặt hiện rõ sự khát vọng đối với anh, đáy mắt nhuộm một tầng sương mù mỏng manh: “Anh yên tâm, hiện tại ý thức của tôi...rất tỉnh táo!! Lê Dã, giúp tôi... Coi như tôi xin anh!!”
"Không cần xin, tôi đồng ý với em!!”
Lục Li Dã trầm giọng đồng ý.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh hạ thấp người, cúi đầu, mút chặt lấy đôi môi đỏ mọng nóng hôi hổi của cô.
Hôn nhau triền miên.
Tiếp tục nụ hôn chưa đủ dài lâu vừa rồi...
Áo sơ mi trắng trên người đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào tấm lưng của anh, làm lộ rõ từng đường cong rắn chắn tuyệt đẹp của anh.
Hướng Tình giống như một con mèo hoang bé nhỏ đói khát, hận không thể ăn sạch anh không chừa lại chút xương nào ngay lập tức.
Cô gấp đến độ cào cấu, cắn mút loạn xạ trên người anh không chút nể nang, dĩ nhiên là một người không có bất kỳ kinh nghiệm nào nên cô không biết phải làm gì.
Lục Li Dã thấy cô loay hoay giống như một con ruồi không đầu thì vừa buồn cười vừa tức giận.
Một tay nắm lấy hai cánh tay không an phận của cô ép mạnh lên đỉnh đầu, không cho phép cô nhúc nhích một chút nào: “Không biết gì thì cứ nằm yên đó mà hưởng thụ cho tôi, không được phép quơ quào loạn xạ!!”
Hướng Tình cắn môi, vô cùng sốt ruột mở to đôi mắt xinh đẹp ra chiều uất ức nhìn anh, chính giữa chân mày lộ rõ sự nôn nóng cùng khó chịu.
"Vậy anh... có thể nhanh một chút được không?"
Thuốc đã hơi mất tác dụng.
"Lê Dã..."
Hướng Tình thỏ thẻ gọi tên anh.
Lục Li Dã không hề hé mắt, cánh tay to khỏe vòng quanh eo cô, siết hơi chặt một chút, giống như đang đáp lại tiếng gọi của cô vậy.
Hướng Tình dừng lại, ngẩng đầu lên, nhoài vào lòng anh rồi nhìn anh.
Nhìn ở góc độ này thì cái cằm hấp dẫn cùng với sống mũi cao rất đẹp, giống như là tuyệt tác mà thượng đế đã khéo léo tạo ra.
"Chuyện ngày hôm nay, cám ơn anh."
Cô nói cám ơn.
Lục Li Dã nhíu nhíu mày rồi mở mắt ra.
Nhích cô lên phía trên một chút, khiến cho đôi mắt mê đắm cùng cặp mắt đào hoa của Hướng Tình và anh đối diện với nhau, đáy mắt lướt qua một tia bối rối, hồi lâu mới nghe anh thầm thì: “Chuyện ngày hôm nay là do tôi đã không lo lắng chu toàn!”
Hướng Tình hơi sửng sốt tựa hồ có chút bất ngờ vì lời tự thú của anh, cười cười: “Anh vốn dĩ không có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi mọi lúc!"
Chợt cô lại nhớ tới Morri đã cứu mình trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Cô cũng nên thật lòng cảm ơn người đàn ông đó một cách đàng hoàng.