Biết rõ người bên ngoài không phải không nghe thấy hay căn bản là không nhìn thấy…
Không phải không nhìn thấy mà là giả bộ không nhìn thấy!
"Cứu mạng!! Anh Morri, cứu tôi với!"
Cô vội vàng đập lên cửa kính, gào lạc giọng.
Biết rõ người đàn ông ngoài cửa cũng không phải là người tốt lành, nhưng lúc này làm sao cô có thể để ý nhiều như vậy?
Nhưng hiển nhiên Hướng Tình kêu gào cầu cứu phí sức mà thôi.
Khoảnh khắc trước khi thang máy đi lên, cô áp sát vào cửa kính, trơ mắt nhìn người đàn ông đó cùng một đám đàn em vây quanh, ung dung rảo bước vào thang máy khác bên cạnh.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Hướng Tình dấy lên sự tuyệt vọng chưa từng có...
"Muốn cậu Morri tới cứu cô?" Tiểu Yến mỉm cười, vỗ vỗ lên gò má cô: “Rốt cuộc thì cô có ý thức được giá trị của cô không vậy?!!”
Hướng Tình chán ghét ngoảnh mặt đi, không thèm để ý đến sự chế nhạo của cô ta.
Vừa rồi chẳng qua là cô cũng chỉ đánh cược một lần mà thôi.
Hướng Tình bị Tiểu Yến ném vào phòng của Lưu Uy.
Lưu Uy đã tắm xong đang chờ ở bên trong.
Anh ta không mặc gì, từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
Vừa thấy Hướng Tình xuất hiện, hai mắt của anh ta sáng rực lên.
Hướng Tình tự trấn an mình không sợ, đó nhất định là giả.
Theo bản năng, cô như muốn xoay người mở cửa trốn, tay đặt trên nắm cửa không ngừng run rẩy, nhưng phát hiện ra... Đáng chết, khóa cửa không nhúc nhích!!!
Cánh cửa này đã bị người ta khóa trái rồi.
"Cục cưng, đừng chơi cái trò đã muốn mà còn giả đò chống cự cũ rích này với anh nữa, anh đây cũng hết kiên nhẫn rồi..."
Lưu Uy tiến tới một bước, dễ dàng túm được Hướng Tình, ném cô lên giường lớn trước mặt.
"Buông tôi ra!!”
Hướng Tình hét lên chói tai, nhưng chỉ cảm thấy có một dòng khí nóng đang xộc thẳng lên đầu cô.
Khiến cho toàn bộ ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ...
Cơn choáng váng này của cô quá lợi hại.
Chết tiệt!!
Tốc độ phát tác của thứ thuốc đó đúng là nhanh!!
Hướng Tình đành phải cắn nát môi mình để đau đớn mà tỉnh táo.
"Anh đừng tới đây!!!”
Đầu tóc của cô vì giãy giụa mà rối loạn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, dáng vẻ quần áo tóc tai xộc xệch của cô lại càng mời gọi dã tâm chinh phục của đàn ông.
Lưu Uy từ từ ép tới gần cô: “Em sẽ nhanh chóng biết được nếu so với thằng nhóc Lê Dã kia thì ở trên giường anh đây lợi hại hơn nhiều lắm!”
Đối mặt với sự áp sát của gã ta, Hướng Tình quả thật có chút luống cuống.
Cô tóm lấy cái gối trên giường, đập đại vào mặt của Lưu Uy nhưng lại bị anh ta nhanh tay né được.
Ngay sau đó, cả người anh ta chồm lên, đè chặt cô xuống giường không thể động đậy.
"Cút ngay! "
Hướng Tình sợ hãi kêu to, nước mắt chảy ra từ trong khóe mắt, bàn tay nhỏ bé tát loạn xạ lên mặt anh ta: “Buông tôi ra!!! Tên khốn này!"
Lưu Uy miễn cưỡng bị cô bạt tai, trong mắt lóe lên một tia ác độc, rồi sau đó nhanh chóng giữ chặt hai tay của cô trên đỉnh đầu để cô không thể động đậy được nữa.
Tay còn lại như cái kiềm sắt bóp chặt cằm của Hướng Tình: “Đồ tốt thì nên chia sẻ cho các anh em!! Hôm nay Lưu Uy này sẽ dạy cho Lê Dã một bài học hay!!”
"Lưu Uy, anh sẽ chết không được tử tế! Một ngày nào đó anh sẽ bị còng tay giam giữ, bắt nhốt vào tù!! Đến lúc đó tôi nhất định sẽ tặng cho anh ba phát súng, tặng thêm mười vòng hoa, và cả một cái quan tài to!! Tôi sẽ đợi xem anh bị xử bắn!!!”
"Con nhóc này vẫn còn cứng miệng!!”
Lưu Uy nói xong liền hung hăng giáng cho Hướng Tình hai bạt tai lên má.
Hướng Tình đã từng chứng kiến thái độ hung ác của anh ta nhưng bây giờ đến lượt bản thân nếm thử mùi vị này thì đúng thật là mẹ kiếp không dễ chịu gì!!
Máu nhanh chóng rỉ ra từ khóe miệng.
Hướng Tình ho khụ khụ, liền sau đó: “Phì" một tiếng, phun thẳng máu đờm lên mặt Lưu Uy.
"Mẹ kiếp!!”
Lưu Uy hung tợn mắng một câu rồi lau máu trên mặt: “Con điếm thối đáng ghét này, để xem hôm nay tao có giết chết mày hay không!!”
Nói xong liền mạnh mẽ xé nát áo sơ mi trên người cô!!
Điện thoại của Lục Li Dã mãi đến mười lăm phút sau mới gọi được.
Anh ta vừa nói chuyện với chú Đông xong, đang chuẩn bị đi thì nhận được điện thọai của Tống gọi tới.
"Anh Dã, xảy ra chuyện rồi!! Chị Hướng Tình bị người của Tiểu Yến bắt đi rồi! Nói là anh Lưu ra lệnh đưa người đi! Bây giờ người đã bị đưa đến phòng của anh Lưu rồi!"
"Mẹ kiếp!!”
Lục Li Dã không để ý đến hình tượng mà chửi thề, không kịp chào chú Đông đã vọt nhanh ra khỏi phòng, xuống lầu, nhảy lên xe, chớp mắt đã hòa vào dòng xe đang chạy.
Xe gầm rú chạy hết tốc lực, cuốn bay cả đống lá khô bên đường.
Tốc độ xe nhanh đến mức chớp mắt một cái đã biến mất khỏi tầm nhìn, chọc cho các chủ xe khác tức không chịu nổi đều chửi theo.
Nhưng Lục Li Dã không những không giảm tốc mà còn giữ chặt tay lái, lại nhấn chân ga thêm một lần nữa.
Tăng tốc lướt đi nhanh như một cơn bão...
Gân xanh nổi rõ trên trán của anh ta, còn hai con mắt thì tối đen lạnh lẽo như băng.
Bàn tay nắm chặt tay lái, mười ngón tay tái nhợt đến kinh người.
Lưu Uy!!!
Dám động vào người của Lục Li Dã, anh ta thề sau này sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần!!
Trong phòng của Lưu Uy.
Hướng Tình co người nằm trên giường.
Nước mắt giàn giụa chảy trên gò má tái nhợt của cô.
Cô nhìn máu tươi chảy từng giọt từng giọt trên trán của Lưu Uy, thân hình mảnh khảnh lùi dần về phía sau.
Máu trên trán anh ta là do cô với lấy cái gạt tàn thuốc ở đầu giường mà đập.
Bể đầu chảy máu, thấm ướt cả cái ga trải giường trắng tinh, trông mà khiếp, khiến cho Hướng Tình không dám nhìn.
Tròng mắt của Lưu Uy lạnh như băng toát ra khí thế hung tợn, thấp thoáng lộ ra sự lạnh lẽo tiêu điều.
Khoảnh khắc tiếp theo anh ta như nổi cơn điên nhào về phía Hướng Tình, một tay tóm lấy cổ của cô, tay còn lại thô bạo tách hai chân cô ra... Hướng Tình đừng nói đến chuyện vùng vẫy, vào giờ phút này, ngay cả hít thở dường như cũng sắp ngừng lại.
Hai tay níu lấy cánh tay của anh ta theo bản năng, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, bị bóp chặt đến đỏ bừng... Mắt thấy mình sắp bị gã đàn ông trên người xâm hại thì chợt cô nghe một tiếng "đoàng” thật lớn...là tiếng súng nổ!!
Lưu Uy sửng sốt.
Hướng Tình sợ hãi hét lên, sợ đến mức hét chói cả tai, thiếu chút nữa thì bất tỉnh.
Chỉ thấy cánh cửa nhanh chóng bị đá văng, một bóng dáng cao lớn vững chãi được một đám đàn em mặc đồ đen vây quay, chậm rãi bước vào.
"Morri... ngài Morri??"
Lưu Uy kinh ngạc trợn mắt nhìn đám người bước vào.
Hướng Tình lập tức hồi tinh thần, thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện cứu tinh, cô không kiềm nén được nữa mà khóc òa lên.
Sắc mặt của Lưu Uy trắng bệch, hồi lâu mới bừng tỉnh, hốt hoảng bò dậy khỏi người Hướng Tình: “Ngài Morri, anh làm vậy là có ý gì?”
Vừa dứt lời anh ta liền đến gần, vô số súng lục chĩa vào ngực của Lưu Uy.
Morri lãnh đạm nhìn lướt qua anh ta, không nói một câu thừa thải nào, rảo bước tới gần giường của Hướng Tình.
Cởi áo khoác trên người mình ra, quấn chặt từ trên xuống dưới cơ thể mảnh mai của cô..
Áo khoác của anh ta rất lớn, dư sức bọc kín cô.
Hướng Tình vừa cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ áo của anh ta, nước mắt liền giống như nước lũ vỡ đê cứ thế mà trào ra.
Anh ta không lên tiếng, xốc cô lên vai, bước đi, ung dung bình tĩnh ra khỏi phòng.
Hướng Tình nằm trên vai anh ta, cắn ngón tay của mình, thút thít khóc không thành tiếng, trong nháy mắt, tất cả khủng hoảng trong lòng đều hoá thành nước mắt tuôn ra ngoài... Morri dừng bước.
Đặt Hướng Tình xuống, ôm cô vào ngực, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhòa lệ của cô.
"Bây giờ cô hãy nghĩ cho kĩ, có muốn trở thành người phụ nữ của Morri này không!"
Khi anh ta nói những lời này, trong đôi mắt nâu ấy vẫn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, không mang theo chút ưu tư nào.
Hướng Tình cơ hồ có chút nghi ngờ, người đàn ông này không có cảm xúc!
"Cô bị bỏ thuốc."
Anh ta lại nói.
Ánh mắt khóa chặt đôi mắt lấp lánh của cô, trong mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt: “Tôi đã nhìn thấy trong mắt cô, thấy được sự khao khát của cô đối với tôi!"
Khoảnh khắc tiếp theo...
Không đợi Hướng Tình mở miệng trả lời, môi của cô... đã bị một đôi môi lạnh như băng mạnh mẽ chiếm lấy.
Môi của anh ta lạnh quá…
Không giống cảm xúc ấm áp khi Lê Dã hôn cô.
Lê Dã?
Hướng Tình chợt giật mình...
Hồi ức giống như một đoạn phim được lên dây cót vậy, chầm chậm đưa cô quay ngược lại... Cô rơi xuống nước...
Cô được cứu...
Sau đó...
Anh đặt cô bên bờ, hôn lên môi cô!
Nụ hôn của anh, nóng như lửa và cuồng nhiệt.
Vừa mạnh mẽ vừa ngang ngược, cuốn lấy cô, khiến cô căn bản không thể nào kháng cự.
Hướng Tình chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhận lấy nụ hôn khiến cho cô cảm thấy thoải mái.
Vào giờ phút này cô đã sớm không còn phân biệt được người đàn ông bên cạnh rốt cuộc là ai... Là Morri hay là người đàn ông đã đoạt nụ hôn đầu trong kí ức của mình, Lê Dã?!
Lục Li Dã đứng ở đầu bên kia hành lang, hờ hững nhìn cảnh tượng hai người đang nhiệt tình ôm hôn nhau bên này.
Lồng ngực đau như có thứ gì đập vào.
Tròng mắt u ám giờ phút này đen không thấy đáy, trong đáy mắt như có giông tố, lạnh như hồ băng.
Toàn thân đều toát ra cảm giác lạnh lẽo khiến cho người sống cũng không dám động vào.
"Anh Dã!!
Tống thở hổn hển chạy tới: “Chị Hướng Tình đã được Morri cứu ra!"
"Thấy rồi."
Anh lãnh đạm phun ra một câu, ngữ điệu đều đều, cũng không có chút cảm xúc nào trong câu nói.
Lúc này Tống mới nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, cậu liền theo tầm mắt của Lục Li Dã nhìn sang, sau đó hít sâu, trên trán nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh: “Anh Dã, cô ấy bị chị Tiểu Yến cho uống thuốc kích dục..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Lục Li Dã đã sải bước hướng về phía đầu hành lang nơi hai người kia đang đứng.
Anh vừa đi vừa cởi áo khoác trên người ra.
Bước chân cũng dần dần tăng tốc.
Dường như nhận ra có người đang đi đến, Morri chậm rãi buông đôi môi đỏ mọng của Hướng Tình ra.
Hướng Tình uống thuốc, ý thức vốn không tỉnh táo lắm, đầu mơ màng nặng trịch, vẫn cho rằng người hôn mình là Lê Dã.
Nhưng vừa mở mắt ra lại là gương mặt đẹp trai ung dung bình tĩnh của Morri, cô luống cuống mấy giây, theo phản xạ đẩy anh ta ra.
Morri không động đậy.
Chuyển mắt nhìn sang Lục Li Dã đang đứng sau lưng Hướng Tình.
Hai người đàn ông, ánh mắt thâm trầm giằng co tóe lửa, loáng thoáng toát ra ý đồ thù địch.
Chớp mắt, Lục Li Dã đã ngang ngược khoác tay...
Anh cố chấp ôm Hướng Tình đang yếu ớt vào ngực mình.
Morri im lặng cau mày, trước sau như một không có chút cảm xúc nào, giờ phút này, trong đôi mắt màu nâu nhạt có một tầng rung động nhè nhẹ.
Dù ý thức của Hướng Tình không tỉnh táo đi chăng nữa, nhưng đã từng thử mùi vị của Lê Dã nên chỉ trong một giây cô liền nhận ra ngay.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô vùi cả người vào ngực anh, mặc kệ mà khóc òa lên.
Từng tiếng khóc rấm rức kia giống như đang chất vấn anh vì sao đến bây giờ anh mới xuất hiện, vì sao đến thời khắc này mới đến cứu cô... Lục Li Dã cũng không dám tưởng tượng, nếu như không có Morri, bây giờ Cao Hướng Tình sẽ trở thành bộ dạng gì.
Anh nhanh chóng khoác áo lên thân hình bé nhỏ của Hướng Tình rồi kéo áo khoác của Morri ra, ném cho đám đàn em của Morri.
"Cám ơn!"
Anh thận trọng nói tiếng cảm ơn Morri.