Lục Li Dã để mặc cô ngâm mình trong làn hơi nước dày đặc, còn anh thì đi ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa gọi điện thoại, vừa dựa vào cửa phòng tắm, anh nhìn cô đang trong bồn tắm.
Để tránh cô ngủ quá say mà bị trượt xuống nước đuối nước.
“Lúc nào có thể đưa cô ấy ra ngoài được?”
Lục Li Dã hỏi người đầu dây bên kia.
“Sẽ nhanh thôi!”
“Có thể đổi cách nói khác được không? Các ông làm việc hiệu suất kém thế này à?”
Hiển nhiên là Lục Li Dã cực kỳ mất kiên nhẫn rồi: “Các ông cố ý đấy à?”
Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia cười lớn, mắng nói: “Thằng nhóc cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cô hai nhà họ Cao là người đẹp có tiếng, thằng nhóc cậu dù sao cũng đang một mình, nếu thật sự làm ra chuyện gì đó, thì chịu trách nhiệm là được, có lợi cho cậu quá còn gì!”
“Chịu trách nhiệm cái shit!”
Lục Li Dã không vui đáp lại một câu: “Ông đừng có giả ngây với tôi, mau đưa cô gái phiền phức này đi đi!”
“Được! Đừng có đến lúc cô ta được đưa đi rồi, cậu lại không nỡ!”
“Ít lời thôi! Bao giờ đây?”
“Hai ngày nữa cậu tìm cớ đi ra, gặp nhau ở chỗ cũ, chi tiết nói sau.”
“OK!”
Lục Li Dã gật đầu: “Cúp đây!”
“Đợi đã!”
“Gì nữa?”
Người đàn ông đầu bên kia trầm mặc vài giây.
“Cô nhóc mà cậu thích ấy…”
“Ừ?”
Lục Li Dã trầm ngâm.
Từ sau khi anh vào đây, cũng nhắc nhở chú Đông ở đầu dây bên kia là thỉnh thoảng quan tâm đến cô nhóc đó, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì cần người giúp đỡ thì nhờ ông ấy giúp một tay.
“Cô nhóc đó hình như kết hôn rồi!”
“…”
Trong điện thoại là một khoảng tĩnh lặng rất dài.
Rất dài…
“Đối tượng kết hôn là anh cô ấy à?”
Giọng nói của Lục Li Dã hơi khàn đi.
“Ừ.”
Chú Đông đáp một tiếng.
“Được, tôi biết rồi, tôi cúp đây.”
Lục Li Dã nói xong, cúp điện thoại luôn.
Ánh mắt trầm tối, đen láy như bóng đêm, sâu như động đen, nhìn không thấy đáy, cũng không nhìn rõ được cảm xúc của anh lúc này.
Anh rút một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi.
Yết hầu khô khốc.
Làn khói đục hỗn loạn, che mờ đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh.
Cách làn khói, trong lúc ngẩn ngơ, anh lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nhóc quỷ Vũ… năm đó cô mười tám, anh hai mươi.
Anh hôn cô một cái, lại bị cô cắn đau một cái.
Đột nhiên, anh nghĩ tới nụ hôn mất kiểm soát khi nãy ở trong hồ bơi.
Anh bật cười.
Chả trách anh cứ có ảo giác, hai người đó có điểm giống nhau…
Cho dù là định nghĩa về một nụ hôn, cũng giống nhau.
Đó là, cắn!
Dụi tắt mẩu thuốc lá, vứt vào gạt tàn, anh bước nhanh về phía Cao Hướng Tình đang ở trong bồn tắm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cao Hướng Tình tỉnh dậy từ trên ghế sofa, nhìn áo ngủ sạch sẽ trên người, cô vẫn chưa hồi tinh thần lại.
Gõ nhẹ vào cái đầu đang đau nhức, làm thế nào cô cũng không nhớ ra được quần áo của cô được thay từ lúc nào!
Đương nhiên, với tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua…
Thật ra, cô cũng quên gần như hết.
Lúc này, Lục Li Dã đã ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào, bước những bước dài, ung dung ngồi lên ghế sofa đơn đối diện xem báo sáng sớm.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, anh mới nâng mí mắt lên, lãnh đạm liếc nhìn qua cô một cái, sau đó tầm mắt lại rơi xuống tờ báo mới.
“Nhìn gì thế?”
Anh hỏi.
Giọng nói đều đều.
“Quần áo của tôi…”
Cao Hướng Tình chỉ vào bộ đồ ngủ trên người, khuôn mặt lướt qua sắc hồng mất tự nhiên.
Giọng nói cũng ngại ngùng không dám nói tiếp.
“Là tôi thay giúp em.”
Lục Li Dã thẳng thắn trả lời.
Hướng Tình hơi ngẩn ra, liếc nhìn anh, cắn môi, không nói gì.
“Em say bí tỉ, còn rơi cả xuống hồ bơi.”
Lục Li Dã lúc này mới ngẩng đầu lên, đặt tờ báo sang một bên, nhướn mày tiếp tục nói: “Là tôi kéo em từ dưới hồ lên, có vấn đề gì không?”
“…”
Cô rơi vào hồ hơi sao?
Vì sao cô chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ?
Hướng Tình túm túm tóc rối vò trên đầu, cau mày, khó khăn nhớ lại.
Nhưng cho dù cô cố sức nhớ lại như thế nào thì chung quy đầu óc cũng trống rỗng.
Cô từ bỏ, nhún nhún vai: “Tôi quên rồi!”
Con ngươi đen thẫm của Lục Li Dã khóa chặt lấy cô: “Quên chuyện gì?”
“Quên chuyện anh thay quần áo cho tôi…”
“Tôi còn tắm giúp em.”
Chưa đợi Hướng Tình nói hết câu, Lục Li Dã lại bổ sung thêm một câu.
“…”
Nhất thời Hướng Tình không biết nên làm sao cho phải.
Phẫn nộ? Tức giận? Ngại ngùng? Hay là cám ơn? Cám ơn cả nhà anh ta!
Hướng Tình vén chăn ra ngồi dậy khỏi sofa, đi chân trần sát gần đến chỗ anh, cảm xúc hơi kích động: “Anh Lê, nam nữ thụ thụ bất thân, chắc anh cũng từng nghe đến rồi! Anh nhân lúc tôi say rượu, tắm…cho tôi, thay quần áo cho tôi, những chuyện này…anh…đã thông qua sự cho phép của tôi chưa? Hả?”
Lục Li Dã lại nhàn nhã cầm tờ báo bên cạnh lên, ngón tay khẽ cử động, lúc này mới buồn buồn nói: “Được, lần sau cô còn rơi xuống nước nữa, tôi nhất định sẽ đứng ở bờ hồ nhìn, không xen vào.”
“Anh đừng có cố ý hiểu sai ý của tôi, ý của tôi là sau khi anh cứu tôi lên rồi, những chuyện phát sinh, anh nên hỏi qua ý kiến của tôi trước!”
Hướng Tình cảm thấy bản thân cô quả thực là bất đồng ngôn ngữ với anh.
“Ồ!”
Lục Li Dã khẽ gật đầu, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi cô: “Những chuyện phát sinh trong nước, em có nhớ không?”
“Trong nước còn phát sinh chuyện gì à?”
Hướng Tình ngẩn ra, miệng mở to.
Sau đó, lại rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Trong nước thì có thể phát sinh chuyện gì được? Cùng lắm thì là tôi bị uống mấy ngụm nước thôi chứ!”
Hướng Tình ra sức vắt óc suy nghĩ, sững ra mãi cũng không nhớ ra chuyện gì.
Cô và anh trai của cô có cùng một tật xấu, đó là uống rượu vào là dễ quên chuyện.
“Tôi thật sự không nhớ.”
Cuối cùng, Hướng Tình tuyên đó thất bại trong cuộc chiến với tư duy của bản thân.
Khuôn mặt đẹp trai của cậu Lục lại trầm xuống.
“Anh Lê, anh…anh đừng tức giận…”
Hướng Tình căng thẳng nuốt nuốt nước bọt: “Chuyện đó tôi có thể giải thích.”
Hai tay cô vươn dài ra, chắn giữa hai người, muốn để bảo vệ khoảng cách an toàn giữa anh và cô.
Dáng vẻ đó, giống như sợ anh sẽ biến thành một con sư tử, bất cứ lúc nào cũng có thể xé xác ăn thịt cô.
Còn không phải à? Tối qua bản thân cô mượn rượu làm càn với anh!
Lục Li Dã híp đôi mắt một cách nguy hiểm: “Nói.”
Anh muốn xem xem cô có thể giải thích như thế nào!
“Là như thế này…”
Hướng Tình hít sâu một hơi, thu lại bàn tay đang chắn trước anh: “Tuy tất cả câu chuyện tôi không nhớ rõ hết, nhưng có một chuyện anh Lê có thể yên tâm, nếu tôi có thật sự hôn anh đi chăng nữa, thì nhất định, nhất định không phải là tôi có ý cợt nhả anh, tuyệt đối không phải có ý đồ quá phận với anh…”
Đôi con ngươi tối của anh, càng tối hơn.
Ánh mắt, lạnh như băng, không có chút độ ấm, gắt gao nhìn chằm chằm Hướng Tình.
“Tiếp tục nói!”
Môi mỏng khẽ nhếch, anh nghiến răng nói ra từng chữ, làm cho Hướng Tình bất giác thấy lạnh run.
Hướng Tình bạo gan tiếp tục nói: “Tối qua anh có giúp tôi một việc lớn đó, tôi vẫn luôn biết ơn trong lòng, có…có thể là sau khi say rượu, người cũng cởi mở hơn, cho…cho nên dùng nụ hôn đó để biểu đạt sự cảm ơn của tôi đối với anh! Thật ra chỉ là một nụ hôn xã giao bình thường thôi, tuyệt đối không mang theo bất cứ suy nghĩ dơ bẩn nào! Xin anh cứ yên tâm.”
Đúng đúng đúng, bản thân nhất định là không có ôm bất cứ suy nghĩ quá phận nào với anh cả.
Hướng Tình trong lòng như là đang lơ bản thân.
“Nhưng tối qua em lại không nói như vậy!”
Lục Li Dã từng bước ép sát Hướng Tình, cúi người xuống, sát gần cô hơn, chỉ cách đôi môi anh đào của cô nửa phân thì dừng lại.
Hướng Tình giật mình.
Hàng lông mi dài dày như cánh bướm khẽ chớp chớp, anh đột nhiên bước đến gần, làm cô không dám thở mạnh, ngón tay nhỏ che lại lồng ngực tim đang đập như trống bỏi, cơ thể theo bản năng ngửa về sau, nhất thời hoảng loạn không biết nên làm thế nào.
Cô ngửa về sau, anh nghiêng về trước.
Giữ vững khoảng cách vài centimet.
“Tôi…tôi…”
Hướng Tình ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng lên: “Tôi thật sự quên rồi!”
Ánh mắt nóng rực của anh cố ý dừng lại trên đôi môi đỏ của cô, yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động: “Nhớ ra chưa? Hả?”
“Tôi…tôi…không thể nào! Tôi không tin!”
Hướng Tình lắc đầu, khuôn mặt đỏ như gấc.