Người đàn ông vẫn im lặng chăm chú nhìn Hướng Tình.
“Ông Morri!”
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi khẽ của đàn em anh ta.
“Ừ.”
Rốt cuộc người đàn ông cũng lên tiếng.
Giọng nói giống với khí chất của anh ta, hờ hững, thong dong mà không vội vã.
“Bên phía cậu Lê đã tản đi trước, chỉ nói chi tiết nhỏ ngày mai sẽ bàn tiếp.”
Cậu Lê.
Lê Dã.
Hướng Tình không nhịn được quan sát người đàn ông tuấn lãng mà thong dong trước mắt này.
Anh ta chính là người mua hôm nay.
“Ừ.”
Người đàn ông trả lời một câu.
Giống như chú ý được tầm mắt đánh giá của Hướng Tình nhìn anh ta, anh ta cúi đầu nhìn xuống Hướng Tình, chân mày nhíu lại: “Cô còn không định đi ra ngoài à?”
“Á…”
Lúc này Hướng Tình mới chậm chạp kịp phản ứng lại, cô xoay người liêu xiêu chạy ra ngoài: “Tôi đi ra ngay đây!”
Cơ thể cô hơi nhẹ bẫng, đầu óc hỗn loạn dữ dội, nhưng có một điều Hướng Tình cô vẫn tương đối tỉnh táo.
Vừa nãy người đàn ông trong nhà vệ sinh kia thoạt nhìn có vẻ hờ hững, nhưng thật ra là một con cọp mở miệng ra có thể cắn chết người.
Làm loại chuyện xấu này, có mấy ai là móng vuốt mèo đâu?
Hướng Tình vừa từ nhà vệ sinh đi ra, Tống vội vàng lên đón.
“Cô Cao, cô mau trở về phòng đi! Cậu Lê đang chờ cô ở trong phòng.”
Hướng Tình vừa nghe hai chữ "trong phòng" trong lòng cô không khỏi cảm thấy sợ sệt.
Không ngày không đêm bị giam giữ trong phòng anh ta, bây giờ vất vả lắm mới ra ngoài được một chuyến, thật ra cũng không khác gì giam lỏng, chỉ có điều gặp nhiều người hơn mà thôi.
Hướng Tình không nói nhiều, theo Tống đi về căn phòng của Lục Li Dã ở.
Cô vẫn còn men say, Tống tốt bụng phụ một tay đỡ cô.
“Cảm ơn!”
Hướng Tình nói cám ơn, ngược lại cô cũng không từ chối.
Đến cửa phòng, Tống dừng lại đưa thẻ phòng cho Hướng Tình.
Hướng Tình quẹt thẻ đi vào.
Nhưng cô lại không biết, cửa phòng vừa mới đóng lại, nháy mắt tiếp theo cả người cô đã bị kéo vào trong lồng ngực cực kỳ vững chắc.
“Anh làm gì thế?’
Hướng Tình đề phòng hỏi anh ta, nhưng nào biết Lục Li Dã lại kiêu căng vác cô lên vai, sải bước đi tới phòng tắm nói: “Chúng ta tắm chung!”
“Anh điên rồi?”
Hướng Tình sợ đến đấm đá lộn xộn trên vai anh ta.
Trong lúc nhất thời men say trong cơ thể cô hoàn toàn tản đi hết.
“Lê Dã, anh mau thả tôi ra!”
Cô gào lên.
Một giây sau “ầm” một cái, cửa phòng tắm bị đóng lại.
“Anh mau buông tôi xuống, anh nổi điên gì chứ?”
Hướng Tình liều chết giãy giụa trên vai anh ta.
Sau đó, thân thể xinh đẹp đã bị Lục Li Dã ép lên cửa phòng tắm.
“Cô câm miệng!”
Anh ta lạnh giọng cảnh cáo, sau đó nhanh chóng mở vòi sen khiến cho nước chảy ra “rào rào”.
Thân thể cô bị dán chặt vào cánh cửa, hoàn toàn không nhẹ, Hướng Tình đã uống rượu, cô choáng váng mấy lần mới hồi hồn lại.
Lồng ngực của Lục Li Dã phập phồng kịch liệt.
“Trong phòng có gắn camera.”
Anh ta khẽ nói.
Hướng Tình sững sờ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lạnh buốt: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ai làm?”
“Lưu Uy.”
Cô cả kinh: “Anh ta muốn làm gì?”
“Cao Hướng Tình, bây giờ tôi rất nghiêm túc nói cho cô biết, tôi và cô đã là người chung một chiếc thuyền rồi.”
Ánh mắt của Lục Li Dã trầm ngâm, nhìn chằm chằm cô: “Bây giờ anh ta đang nghi ngờ quan hệ của tôi và cô, vì vậy bắt buộc cô phải phối hợp với tôi.”
Hướng Tình vừa thấy dáng dấp của anh ta, đã biết sự việc hơi nghiêm trọng, tim cô cũng đập “thình thịch” theo.
“Chờ đã, nếu như anh đã biết sự tồn tại của camera, sao anh không dứt khoát lấy nó xuống chứ?”
“Không thể lấy!”
Những loại camera nhỏ như vậy, nếu chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp thì không cách nào dùng mắt thường thì có thể phân biệt được.
Nếu như anh thật sự lấy xuống thì chẳng khác nào anh đã hoàn toàn bại lộ thân phận bộ đội đặc chủng của mình cho Lưu Uy biết.
“Tại sao?”
Hướng Tình hỏi, nhưng Lục Li Dã lại không để ý tới chỉ nói: “Cô phối hợp với tôi diễn một màn kịch.”
“Đợi đã, anh cho tôi điều chỉnh lại đã.”
Hướng Tình thở một hơi, gõ gõ lên cái đầu say rượu của mình, qua một lúc mới ngẩng lên đón nhận ánh mắt sâu thẳm của anh ta. Cô nhìn thẳng anh ta, bình tĩnh hỏi: “Thứ nhất, anh là người trong giới, tôi là công dân lương thiện. Tôi là bị các anh cưỡng bức tới đây, từ khi nào thì tôi và anh đã cùng chung một thuyền chứ? Thứ hai, anh ta nghi ngờ quan hệ của chúng ta thì thế nào? Đối với anh mà nói, rất nghiêm trọng sao? Thứ ba, tại sao tôi phải phối hợp diễn với anh? Tôi có ích lợi gì đây?”
Lục Li Dã bị cô hỏi liên tiếp mấy vấn đề, anh ta sững sỡ mấy giây, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm Hướng Tình nhuốm mấy phần phức tạp, cuối cùng anh nhếch môi cười nói: “Ngược lại cô không ngu như bổn thiếu gia tưởng, tai họa tới nơi mà còn không quên nói điều kiện với tôi!”
“Tôi có thể xem anh đây là đang khen tôi không?”
Ngược lại Hướng Tình cũng rất bình tĩnh.
“Tôi không trả lời vấn đề của cô được, nhưng cô đã không còn lựa chọn nào khác! Bởi vì, nơi này chỉ có tôi mới có thể bảo đảm chu toàn cho cô! Tôi còn cô sống, tôi chết cô cũng tiêu!”
Hai tay Lục Li Dã chống hai bên vách tường vây Hướng Tình ở giữa, cụp mắt nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt sâu thẳm như đầm lầy, khiến người ta trong lúc không hay không biết đã lún sâu vào.
Cũng may, Hướng Tình còn đủ định lực.
Cô giữ vững hơi thở, không chắc chắn liếc anh ta một cái: “Tôi có thể tin anh không?”
Lục Li Dã kiên định gật đầu, trong con ngươi đen kịt, hiện lên vẻ vững tin không ngờ: “Chỉ cần tôi ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn.”
“Được!”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hướng Tình liền gật đầu tin tưởng anh ta.
Nhưng nếu không tin tưởng thì thế nào? Cũng giống như anh ta đã nói, ở nơi này chỉ có anh ta mới có thể bảo vệ cho cô.
Cô không những tin tưởng mà còn có một tia hy vọng.
Nêu không tin, chính là cô đã chơi bạt mạng.
“Anh muốn tôi phối hợp với anh như thế nào?”
Hướng Tình hỏi anh ta.
Ánh mắt của Lục Li Dã càng sâu hơn.
Trên ngực anh phập phồng một hồi: “Cho tôi lần đầu tiên của cô.”
Hướng Tình có vài giây sững sờ, nhưng nháy mắt tiếp theo cô hoàn hồn lại, hoàn toàn không mơ màng đạp lên chân của Lục Li Dã, mắng một câu: “Bệnh thần kinh!”
Nói xong cô muốn rời đi.
Không phải chuyện đó của anh có vấn đề sao?
Lục Li Dã đã dự tính trước Hướng Tình sẽ đạp mình, ngược lại anh cũng không tránh, cứ như thế chịu một đạp của cô.
Anh giơ tay ra, ghìm tay cô lại, lạnh giọng cảnh cáo: “Cao Hướng Tình, chỉ cần cô dám bước ra cánh cửa này, sau khi trở về chuyện thứ nhất chính là ném cô cho Tiểu Yến!”
Anh nói được làm được!
Cứu cô quan trọng, nhưng trên người anh ta gánh vác nhiệm vụ nặng nề, càng gấp rút hơn!
Anh ta là nằm vùng, một khi thân phận bị hoài nghi, nếu muốn tiếp tục lăn lộn nữa thì chắc chắn là chuyện không thể nào.
Chết là chuyện nhỏ, nhưng không thể hoàn thành nhiệm vụ là chuyện lớn.
Vẻ mặt của Hướng Tình trắng bệch, cô quay đầu lại trừng anh ta: “Anh đang uy hiếp tôi.”
“Bất đắc dĩ mà thôi!”
Ánh mắt của anh càng lạnh lẽo nghiêm túc hơn.
Trong nháy mắt, hai người rơi vào không khí im lặng nặng nề.
Chỉ có tiếng nước chảy “rào rào” vẫn không ngừng vang lên.
Có vẻ cực kỳ chói tai.
Cả người Hướng Tình cứng ngắc, cô không nhúc nhích, giống như một bức tượng không còn sức sống.
Lục Li Dã nhìn cô một cái, anh ta chậm rãi buông tay cô ra: “Cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu.”
Đôi mắt trong sáng của cô giật giật, bờ môi mộc mạc của cô hơi giương lên, cô muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng đến cuối cùng cũng không biết hỏi cái gì?
Hỏi cái gì đây?
Hỏi anh ta tại sao lại muốn như vậy? Hỏi rốt cuộc ý đồ của anh ta là gì?
Nếu anh ta muốn nói thì đã nói từ sớm. Cần gì cô mở miệng.
Lúc này Hướng Tình cũng đau buồn ý thức được một điều…
Quả thật giống như lời anh ta nói cô không còn bất kỳ đường lui nào nữa rồi.
Ngoại trừ cái chết!
“Nếu cô muốn chết, tôi cũng không ngăn cản cô!”
Giống như đoán được tâm tư của cô, Lục Li Dã hờ hững nói một câu.
“Tại sao tôi muốn chết?’
Bị anh ta nói như vậy, cũng không biết tại sao cơn giận của Hướng Tình chợt bốc lên.
Cơn giận bốc lên cùng lúc với loại oan uổng trong lòng kia thật sự khiến người ta vô cùng khó chịu.
Loại khó chịu đó không phải uống mấy bình rượu nhỏ, rớt mấy giọt nước mắt là có thể phát tiết hết.
“Tôi đáng giá để các người ép chết như vậy sao?”
Cô xem thường hừ lạnh nói.
Ánh mắt âm trầm của Lục Li Dã nhìn cô không nói.
Hướng Tình hít sau một hơi, lạnh giọng hỏi anh ta: “Dù sao đi nữa hôm nay trinh tiết của tôi cũng không còn, đúng không?”
“Tôi sẽ bồi thường cho cô!”
Anh ta nói cực kỳ nghiêm túc.
“Bồi thường cho tôi?”
Hướng Tình cảm thấy lời này hơi buồn cười, nhưng cô không ngốc đến độ phải đi hỏi anh ta sẽ bồi thường mình như thế nào?
Còn có thể bồi thường thế nào? Không phải là tiền lẽ nào lấy thân báo đáp?
Đó là mô tuýp chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình, hơn nữa cô lại không thèm.
Hướng Tình lạnh lùng hỏi anh ta: “Bây giờ tôi phải làm sao?”
Cô đã đồng ý.
Cao Hướng Tình là người thông suốt, thay vì bị ném cho Tiểu Yến dằn vặt đến chết không bằng theo người đàn ông này còn có một tia hy vọng.
Nếu thật sự vì lưu lại tấm màng trinh này, cô đang sống sờ sẽ bị bọn ép chết sao?
Trừ phi não cô làm bằng đậu phụ!
Sinh mạng là duy nhất, cho dù cô đang ở trong nghịch cảnh tối tăm cô vẫn cảm thấy mình còn chưa sống đủ đâu!
Bảo cô chết cô không nỡ, càng không nỡ khiến cho người nhà đau lòng vì cô.
Bỗng nhiên nghe cô đáp ứng, Lục Li Dã vẫn sững sờ vài giây.
Con ngươi đen kịt lóe lên ánh sáng âm u giấu diếm, anh ta trầm giọng dạy cô: “Trước tiên, cô cởi đồ ra đi.”
Trên mặt Hướng Tình cứng ngắc.
Lục Li Dã tự giác xoay người lại.
Nói thật, phụ nữ Lục Li Dã muốn qua không ít, nhưng anh ta mẹ nó lúng túng như thế thật sự là lần đầu tiên.
Sau lưng truyền tới tiếng cởi quần áo sột soạt.
Rất chậm, chậm đến độ anh cảm nhận được sự căng thẳng và kinh hoảng của cô.
Khi mảnh vải che thân cuối cùng từ trên người cô rớt xuống, cô có một cảm giác, thứ rớt xuống không phải là cái áo của cô mà là…tôn nghiêm của cô.
Tôn nghiêm...
Ha, trước mặt sự sống, tôn nghiêm nhỏ bé đến không đáng kể.
Rõ ràng vẫn là đêm đầu thu, nhưng cô lại cảm thấy…
Lạnh đến thấu xương!
Lạnh thấu tim!
Dáng người xinh đẹp đứng ở nơi đó run rẩy không thôi.
Lục Li Dã xoay người lại nhìn cô, đón lấy ánh mắt không chịu khuất phục của cô.
Cho dù cô trần truồng đứng ở đó, cơ thể run lẩy bẩy, nhưng cô vẫn không muốn biểu hiện ra bất kỳ nhược điểm nào.
Cô lại không biết càng là như vậy mới càng khiến cho người ta cảm thấy đáng…thương.
Có một khoảnh khắc, trong lòng Lục Li Dã cũng sinh ra lòng thương hại.
Nhưng thương hại không có nghĩa là anh ta sẽ buông tay.
Anh ta chậm rãi bước tới gần Hướng Tình.
Theo từng bước chân đến gần của anh ta, Hướng Tình càng run dữ dội, hít thở vô cùng khó khăn,
Cho đến khi anh ta đứng trước mặt cô, tay nhỏ rũ xuống hai bên người cô đã nắm chặt thành quyền.
Lục Li Dã bỗng nhiên khom người, cánh tay ôm chầm đầu gối của cô, bế cô lên.
Anh ta cố hết sức để cho mình đừng nhìn đến cơ thể của cô.
Nhưng anh ta lại cảm thấy cổ họng của mình khàn đi mấy phần, ánh mắt chăm chú khóa chặt đôi mắt trong sáng của cô, thấp giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng dịu dàng một chút, nhanh một chút.”
Ít nhất, sẽ không khiến cô bị dày vò quá lâu.
Hướng Tình run lên, hốc mắt nóng lên, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống.
Nhưng cô vẫn nhịn lại.
Từ trước tới giờ cô không phải là người kiểu cách.
Cô đau khổ nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh ta thêm nữa, lại cảm thấy anh ta ôm cô bước vào bên trong vòi sen, dòng nước ấm áp xối lên cơ thể lạnh lẽo của cô, nghe anh ở bên tai cô rủ rỉ: “Mọi chuyện hôm nay đợi đến khi nào thời cơ chín muồi, nhất định tôi sẽ nói cho cô biết tất cả nguyên do! Còn nữa…”
Anh ta dừng lại một lúc mới trầm giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Ba chữ, nặng nề mà thành khẩn.
Lại khiến cho Hướng Tình nghe thấy vô cùng xót xa.
Đôi mi xinh đẹp run rẩy, nhưng cô lại không hé răng, cũng không mở mắt ra.
Lục Li Dã thả Hướng Tình xuống, để cho cô xoay lưng về phía mình, sau đó để cô chống lên tường, vòng qua eo nhỏ của cô…cơ thể xinh đẹp của cô nằm trong vòng tay anh ta, run rẩy dữ dội.