Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 432: Tôi có thể kêu




Mặc dù chuyện này rất lòng vòng, cô thực sự không hiểu hết được, cũng không quản được, chỉ có điều là nói chung hôm nay tên họ Lê này quả thực đã cứu mình một mạng.

Mặc kệ lời Tống nói có phải là sự thực hay không, thì cái tát này cũng coi như hòa nhau rồi.

Hướng Tình nhìn thuốc mỡ bị mình vứt trong thùng rác, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cúi người nhặt lên.

Ngẫm nghĩ lại tức giận, cũng không thể lấy mặt mũi của mình ra làm trò đùa được!

Vỗ hai lòng bàn tay người chịu khổ cũng là mình, đến lúc đó nếu thực sự phải phá hủy một thứ gì đó, mình có thể chịu đựng được không?

Không thể tính trước được!

Hướng Tình cúi người nhặt thuốc mỡ lên, lúc đứng dậy, vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm ở trong góc sô pha.

Một giây đó, dường như Hướng Tình có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực, phát ra tiếng “thịch thịch thịch”.

Cô nhanh chóng đảo mắt nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng, nghe thấy tiếng nước chảy “rào rào” ở bên trong, Hướng Tình vội vàng lao qua đó, tay cầm điện thoại muốn gọi cuộc gọi khẩn cấp.

Điện thoại có khóa mật mã, Hướng Tình sớm đã nghĩ tới điều này.

Nhưng điện thoại có khóa thì ít nhất cũng gọi được cuộc gọi khẩn cấp chứ… Nhưng chiếc điện thoại trong tay cô…

Shit!!

Hướng Tình đã tìm kiếm toàn bộ màn hình nhưng không nhìn thấy bốn chữ “Cuộc gọi khẩn cấp”, mà mật khẩu điện thoại lại rất phức tạp, bao gồm ba loại mật khẩu:

Một là mật khẩu vân tay.

Hai là mật khẩu mười chữ số.

Ba là mật khẩu vẽ hình.

Cần phải thiết lập cùng lúc ba loại mật khẩu, mới có thể mở được điện thoại.

“…”

Rốt cuộc người này có bao nhiêu bí mật không muốn để người khác nhìn thấy, mới phải khóa tới mức gió cũng thổi không lọt?!

Hướng Tình quả thực có chút kích động muốn đập vỡ chiếc điện thoại này.

Chẳng trách người kia vứt điện thoại dưới mí mắt cô một cách trắng trợn như vậy, hóa ra sớm đã đoán được cô sẽ bó tay toàn tập.

Đúng lúc Hướng Tình đang luống cuống tay chân, đột nhiên có một bàn tay to lớn, lấy chiếc điện thoại trong tay cô không hề có sự cảnh báo trước.

Hướng Tình ngẩng đầu.

Đúng lúc đối mặt với cặp mắt sâu thẳm của Lục Li Dã.

Anh mới tắm xong.

Không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông, chỉ có điều chiếc khăn tắm chỉ ngắn tới đầu gối.

Bộ ngực rắn chắc, vẫn còn nhuốm những giọt nước óng ánh, thuận theo làn da từ từ chảy xuống, chảy vào trong vùng tam giác dưới khăn tắm, khiến người khác… thực sự muốn đi vào trong đó… Hướng Tình lúng túng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.

“Anh… Anh đi mặc quần áo trước đi…”

Hướng Tình không dám nhìn anh thêm lần nữa.

“Bao cao su đâu?”

Lục Li Dã không để ý tới cô, chỉ hỏi một câu.

“…”

Hướng Tình ngước mắt nhìn anh, trong nháy mắt vội vàng ôm mấy hộp bao cao su vào trong ngực: “Anh… Anh muốn làm gì?”

“Đưa cho tôi.”

Lục Li Dã khẽ mím môi.

“Không đưa!!”

Lục Li Dã nhíu mày, bộ dạng có chút mất kiên nhẫn: “Cô cho rằng tôi muốn làm gì?”

“Anh… Tôi…”

Hướng Tình nhìn anh gần như không mặc gì, lại nhìn bản thân chỉ một mặc một chiếc áo khoác gió… Gò má dần dần ửng đỏ.

Nhưng đột nhiên, trong ngực trống không, bao cao su trong tay bị người đàn ông trước mặt không hề cảnh báo trước cướp mất, lại nghe thấy tiếng anh hừ nhẹ khinh thường: “Rút lại suy nghĩ dơ bẩn của cô đi! Anh đây sẽ không chạm vào cô đâu!”

Quả thực là sẽ không chạm vào!

Mà cũng không muốn chạm vào!

Ở trong này, khoảng cách này thực sự rất lớn.

Sau khi Lục Li Dã tiếp nhận đặc huấn từ quân đội, sớm đã không còn là công tử bột lăng nhăng năm đó nữa.

Mặc dù trong đội đặc huấn cũng học bắn súng nã pháo, nhưng đạo đức của quân nhân cũng nên có!

Huống hồ ngoài mối quan hệ với nhóc quỷ Vũ, hôm nay mối quan hệ giữa anh với Hướng Tình, cũng chỉ là người nằm vùng và con tin, theo đạo đức nghề nghiệp mà nói, người này không thể chạm vào!

Chạm rồi vẫn không được!!

Hướng Tình híp mắt nhìn anh, có chút không hiểu: “Nếu anh đã không thích tôi, cũng không có hứng thú với tôi, vậy anh…”

Con ngươi cô đảo một vòng, lập tức nở nụ cười như hoa như ngọc: “Cậu chủ Lê, anh xem chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”

“Muốn đi ra ngoài?”

Lục Li Dã đang bận xé hộp cao su, nghe Hướng Tình nói như vậy, anh mới ngước mắt lên nhìn cô.

Hướng Tình vội vàng gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt nở nụ cười nịnh hót giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu: “Cậu chủ Lê, từ khi tôi bắt đầu nhìn thấy anh, tôi đã có cảm giác anh không giống những tên khốn khiếp kia…”

“…”

Tên khốn khiếp?

Khóe miệng Lục Li Dã giật hai lần, nói sâu xa: “Quả thực không giống nhau! Tôi nhớ lúc cô gặp tôi lần đầu tiên, cô còn mắng tôi là ‘cầm thú’!”

Anh còn cố ý nhấn mạnh hai từ “cầm thú”.

“…”

“Tôi mắng chính là những tên côn đồ ngông cuồng ham muốn sắc đẹp của cô đây!!”

Hướng Tình vội vàng nịnh nọt giải thích: “Tôi biết anh nhất định là một người tốt, còn giúp tôi giải thuốc, lại cứu tôi ra khỏi tay những tên khốn khiếp kia, anh tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ giúp tôi thoát ra ngoài, có đúng không?”

Hướng Tình nở nụ cười, nhìn anh với vẻ mặt tha thiết.

Lục Li Dã cũng nhìn cô.

“Biết kêu rên không?”

“…”

Hướng Tình suýt chút nữa vì câu nói không đầu không đuôi của anh mà nôn ra máu.

“Anh… Anh vừa nói gì?”

Hướng Tình mở to mắt, gần như cho rằng chính mình bị nặng tai không nghe rõ.

“Xem ra cũng không biết…”

Lục Li Dã quét mắt nhìn cô, đưa ra kết luận.

“Không phải…”

Hướng Tình hoàn toàn không hiểu rõ tình huống lúc này: “Cậu Lê, những lời tôi vừa nói, rốt cuộc anh có nghe vào tai không vậy?”

Còn có, những chuyện này có liên quan gì đến cái gọi là… gọi là rên gì chứ?

Lục Li Dã kéo Hướng Tình ngồi xuống bên cạnh anh, trầm giọng nói: “Có nghe vào nhưng không có cửa!”

“…”

Đệch!!

Vì vậy những lời khen trái lương tâm đến mức có thể làm cho cô buồn nôn lúc nãy, đều trở thành công cốc hết sao?!

Lục Li Dã cầm lấy thuốc mỡ trong tay cô, lạnh lùng căn dặn: “Lát nữa có đau thì kêu lên!”

Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Kêu lớn tiếng một chút, phải để người bên ngoài có thể nghe thấy.”

“…”

Anh cho rằng anh đang giết lợn sao!

Lục Li Dã bôi thuốc mỡ lên gò má sưng đỏ của cô, đau đến mức làm cho cô phải co rúm lại, nhưng cô không kêu lên.

Dường như Lục Li Dã không hài lòng cho lắm, lại lấy ngón tay xoa chỗ sưng đỏ của cô, cú xoa này, quả nhiên khiến Hướng Tình phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như lợn bị chọc tiết.

“Đau!”

“Á…Á…Đau chết tôi rồi, anh nhẹ một chút, nhẹ một chút…”

Lục Li Dã nhướng mày nhìn cô, lúc này lực trên tay mới nhẹ hơn một chút.

“Kêu tiếp đi…”

Anh ra lệnh cho cô.

“Tôi hết đau rồi…”

“Phải đau mới chịu kêu, hả?”

Lục Li Dã kéo dài âm cuối, nhìn cô cảnh cáo.

Hướng Tình từ trước tới nay luôn là người hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, cô vội vàng xua tay: “Không đau cũng có thể kêu.”

Nói xong, kéo cổ họng giả bộ kêu lên hai tiếng.

Sắc mặt Lục Li Dã đều biến thành màu đen.

Hướng Tình lập tức phát hiện ra sắc mặt anh có chút không đúng, dứt khoát lười không kêu nữa: “Rốt cuộc anh muốn tôi kêu như thế nào?”

Lục Li Dã ném cho cô một ánh mắt “Gỗ mục không thể điêu khắc”, một lúc lâu mới hỏi cô: “Đã từng xem bộ phim hành động tình yêu quốc đảo chưa?”

“…”

Gò má Hướng Tình đỏ bừng.

Cắn môi dưới, đang rối rắm không biết có nên nói sự thật cho anh biết không.

“Tôi… Tôi chỉ xem một chút xíu, thật đó, chỉ một bộ!”

Hướng Tình cố gắng muốn che giấu nội tâm trong sáng của mình.

“Dựa theo tiếng kêu của nữ chính trong đó!”

Lục Li Dã ném thuốc mỡ trong tay, không hề quan tâm đến rốt cuộc cô đã xem mấy bộ phim tình yêu rồi.

“Hả?”

Hướng Tình nhìn anh kinh ngạc.

Đôi mắt xinh đẹp như dòng nước xoay chuyển nghi hoặc chớp chớp, vốn muốn hỏi anh tại sao phải kêu như vậy, sau đó ngẫm nghĩ lại hỏi cũng như không hỏi, chẳng qua là mình tốn nước bọt thôi, tất nhiên anh sẽ không nói cho cô biết lý do.

Dường như Lục Li Dã không còn nhiều kiên nhẫn, lặp lại, nhắc nhở cô từng câu từng chữ: “Dựa theo tiếng kêu của nữ chính mà kêu!”

Hướng Tình vuốt cổ họng, liếm môi hồng: “Tôi… Tôi thử một chút, sẽ cố gắng hết sức…”

Cô kéo cổ họng, hắng giọng, mấy lần muốn phát ra tiếng, nhưng cuối cùng liếc nhìn Lục Li Dã đang bình tĩnh nhìn mình, lại xấu hổ không kêu lên được.

Giọng nói không phát ra, mà ngược lại khuôn mặt càng trở nên đỏ bừng.

“… Thật sự phải kêu như vậy sao?”

Hướng Tình nhìn anh với ánh mắt rất khó khăn.

Lục Li Dã nhướng đôi mày kiếm: “Nếu cô thực sự không muốn kêu như vậy cũng được! Cậu đây có thể cố gắng hết sức phối hợp với cô…”

Anh nói xong, cơ thể to lớn mạnh mẽ đè lên người Hướng Tình.

“Đừng!”

“Không cần nữa! Không cần nữa…”

Hướng Tình vội vàng lấy tay che ngực, khoát tay nói: “Tôi có thể kêu, tôi có thể, có thể…”

Thật lòng không cần Lê đại thiếu gia như anh phải cố gắng phối hợp đâu!

Lục Li Dã hài lòng nhếch miệng, ngồi dậy.

Hướng Tình không còn sức lực ngã xuống ghế sô pha, không nhúc nhích.

Tim, dường như vẫn còn đập loạn không hề có tiết tấu.

Cô cảm thấy, nằm như vậy có lẽ… sẽ kêu giống một chút.

Chí ít là đúng tư thế!

Hướng Dương dứt khoát nhắm mắt, không nhìn người đàn ông ở trước mặt, bộ não nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng nhớ lại bộ phim hành động tình yêu trên quốc đảo mà cô đã từng vì lòng hiếu kỳ mà xem qua một bộ duy nhất… Tiếng kêu của cô gái đó mềm mại kéo dài như thế nào?

“A…”

“A…a…”

Cô kêu lên hai tiếng mang tính thăm dò, tự mình cảm thấy hình như có chút giống chuyện đó.

Vì vậy, Hướng Tình hé mắt thăm dò, cẩn thận từng ly từng tý nhìn người đàn ông trước mặt… Đúng lúc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh cũng đang nhìn chằm chằm cô.

Anh nhíu mày kiếm, trong con người rõ ràng đã nóng bỏng hơn lúc đầu.

Sự im lặng của Lục Li Dã chắc chắn đã thừa nhận việc làm của Hướng Tình.

Hướng Tình giống như nhận được cổ vũ, nhắm mắt lại, tiếp tục kêu những âm thanh mềm mại yêu kiều… Cũng không biết kêu bao lâu, Hướng Tình cảm thấy cổ họng mình có chút khô, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng hô ngừng của Lục Li Dã, vì vậy cô dứt khoát tự mình ngừng lại.

Mở mắt ra, bên cạnh đã không còn một bóng người.

Trên sô pha, bao cao su vẫn được vứt tán loạn ở đó, hình như thiếu một cái.

Nhưng Hướng Tình không có tâm trạng để truy cứu: “Lục Li Dã?”

Cô thử gọi tên anh.

Không có ai đáp lại.

Có tiếng động trong phòng vệ sinh.

Cô đi qua đó, khi cô chuẩn bị gõ cửa phòng vệ sinh, hỏi xem anh có ở trong đó không, thì cánh cửa được người ở bên trong mở ra.

Đột nhiên thân hình cao ngất của Lục Li Dã xuất hiện trước mặt, không hề có sự phòng bị gặp mặt nhau.

Hướng Tình hơi kinh ngạc.

Mà lúc này vẻ mặt của anh…

Có lẽ được xem là rất phong phú, rất đặc sắc!

Hướng Tình thực sự không có cách nào dùng một vài từ để miêu tả nó.

Kinh ngạc? Hơi quẫn bách? Một chút thảng thốt? Còn có một chút ngại ngùng đỏ mặt??

Không phải chứ! Đây thực sự không giống phong cách của anh!

Đương nhiên, tất cả vẻ mặt này chỉ tồn tại trong ba giây.

Sau ba giây, nó đã được thay thế bằng vẻ mặt lạnh lùng yêu mị từ trước đến nay của anh.

“Anh… đang làm gì vậy?”

Hướng Tình thực sự cảm thấy vẻ mặt anh vô cùng kỳ lạ, không nhịn được thò cổ vào trong nhìn xem.