Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 429: Người phụ nữ của lê thiếu gia




Sáng sớm.

Tia nắng ban mai xuyên qua rèm cửa màu bạc, xuyên vào trong phòng ngủ, ấm áp chiếu rọi lên người của Hướng Tình, khiến cô nhịn không được thoải mái trở mình một cái… trong lúc đang mơ màng, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người bị người nào đó đang ngồi cuối bàn bế lên từ sofa.

Cô kinh hãi mở mắt, đập vào tầm mắt cô là gương mặt ma mị điềm tĩnh của Lục Li Dã: “Anh…anh đang làm gì thế? Buông tôi…”

Hai chữ ‘ra mau’ còn chưa kịp nói xong, Lục Li Dã liền xem cô như quả bóng, ném đi không chút thương tiếc, cơ thể cô trực tiếp rơi vào chiếc giường mềm mại, lăn hai vòng mới có thể ngồi vững.

Hướng Tình lắc lắc cái đầu vẫn còn chút choáng váng, mới ngồi dậy liền không chịu được liền chán nản gào lên với anh ta: “Anh làm cái gì đấy!! Lần nào cũng vất người ta hết chỗ này đến chỗ kia!”

Lục Li Dã không thèm để ý đến cô.

Cũng không biết từ lúc nào trong tay anh ta đã cầm một cây kim trong tay, dùng sức một chút dùng đầu kim đâm vào đầu ngón tay của chính mình, máu tươi lập tức trào ra từ dưới mặt da…

Anh ta nghiêng người, đem máu tươi nhỏ giọt lên ga giường trắng…

Một giọt, rồi lại một giọit…

Làm nhòe ra, giống như một đóa hoa máu đỏ tươi.

“Anh…anh rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Trong lòng Hướng Tình thật ra đã hiểu một chút dụng ý của anh ta.

Anh ta là muốn dùng máu tạo hiện trường giả giữa hai người bọn họ, nhưng cô thật sự không hiểu tại sao anh ta muốn làm như vậy.

Nhỏ máu xong rồi, Lục Li Dã mới thu tay lại, lạnh lùng cảnh cáo Hướng Tình, “Nếu có ai hỏi chuyện xảy ra tối qua, cô biết nên trả lời như nào rồi chứ?”

“…”

Hướng Tình chớp chớp mắt, thăm dò hỏi: “Tôi nên trả lời như thế nào? Rất kịch liệt? Vô cùng kích thích? Hay cần phải miêu tả một cách chân thực gì đó…”

“…”

Lục Li Dã ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hướng Tình.

Anh ta giống như là nghiêm túc suy nghĩ một lúc, mãi về sau mới trả lời bằng chất giọng trầm thấp cùng một bộ dạng nghiêm chỉnh: “Miêu tả là dã thú một đêm năm lần.”

“…”

Hướng Tình cười thành tiếng.

Người đàn ông này cũng thật biết nói khoác đi?

Lục Li Dã không để ý đến cô, quay người muốn đi ra ngoài.

Hướng Tình thấy anh ta muốn đi, lập tức có chút hoảng loạn: “Anh muốn đi đâu?”

Anh ta đột nhiên muốn đi, để mình cô ở lại đây, cô đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng.

Hướng Tình mau chóng xuống giường, đuổi theo.

Lục Li Dã lập tức dừng bước: “Tìm người bàn bạc chút việc.”

Xong rồi vẫn không quên cảnh cáo cô: “Nhớ rõ, không có sự cho phép của tôi, cô không được bước ra khỏi cảnh cửa này nửa bước!!”

“A…”

Hướng Tình ngoài miệng thì ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng trong lòng sớm đã tính toán xem bản thân làm thế nào có thể thoát khỏi nơi quái quỷ này.

Không ra khỏi cánh cửa này mới lạ đó, cô không chỉ muốn ra khỏi cánh cửa này, cô còn muốn thoát khỏi cái khách sạn biến thái này nữa…

Lục Li Dã ở gian phòng VIP của sòng bạc ở tầng ba tìm thấy Lưu Uy.

“Anh Lưu, cô gái tôi qua, tôi muốn!”

Lục Li Dã nói thẳng với Lưu Uy.

Từ ngữ nghe có vẻ tùy ý, nhưng lại bá đạo đến không phản bác được, tỏ ra là nhất định phải có được.

Lưu Uy chau mày: “Sao thế? Mới có một đêm mà đã thật sự động tâm với cô gái đó rồi?”

Lục Li Dã ngồi trên sofa, bình tĩnh hút thuốc: “Không thể nói là động tâm được.”

“Hở?”

Lục Li Dã hút hai điếu thuốc, dừng một lúc, dường như có chút do dự, một lúc sau mới nói bằng âm giọng trầm thấp: “Anh Lệ, anh là người của tôi, tôi cũng không giấu anh…”

Anh ta nói rồi, gạt đầu thuốc vào gạt tàn, làn khói thuốc mờ ảo, che mờ cả gương mặt đẹp trai bình thản của Lục Li Dã: “Thật ra tôi bị bệnh khó nói mấy năm nay rồi.”

“Hả?”

Lưu Uy nheo mắt lại nhìn anh ta.

“Chẳng phải trước kia anh vẫn luôn sắp xếp đàn bà chui vào trong chăn của tôi đó sao? Anh cho rằng tôi thật sự là Liễu Hạ Huệ à?”

Lục Li Dã nói xong, lại châm một điếu thuốc, thở ra một hơi, rồi cười: “Thật ra cũng là vì sợ anh em chê cười, nên mới giả bộ thanh cao. Nói trắng ra thì, có cái thứ không nghe lời, có cái không thú vị, không có hứng!”

“Nhưng sau đêm qua thì đã khác…”

Trên gương mặt mị hoặc của Lục Li Dã như ánh lên sự thỏa mãn, cảnh tượng kích tình đêm qua giống như là hiện lên ngay trên gương mặt anh vậy: “Đêm qua người anh em đây đã thật sự nếm trải được mùi vị đó! Hơn nữa, nói ra cũng thật kỳ lạ, chỉ có con nhóc đó mới có thể! Ngoại trừ cô gái đó, bao nhiêu năm nay, tôi vẫn chưa thật sự có cảm giác như vậy với bất kỳ ai!”

Đại thiếu gia nhà họ Lục nói mà không cần nháp trước, đương nhiên là lúc nói ra những lời này, trong lòng anh ta cũng đã mắng chửi Hướng Tình hàng ngàn lần!

Để bảo vệ con nhóc đó, anh thật sự đã vứt hết mặt mũi đàn ông đi rồi!!

Lưu Uy kinh ngạc khôn cùng: “Hóa ra là như vậy, sao cậu lại có thể…”

Anh ta cười đau khổ, nhẹ nhàng hỏi: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô gái đó thật sự dữ dội lắm sao?”

“Giống như một con mèo hoang cào người, cả đêm hành người một cách dữ dội!”

Lục Li Dã khó lòng tỏ ra bộ mặt tươi cười.

“Được rồi, anh hiểu rồi! Cậu muốn từ chỗ anh có được con nhóc đó không phải là không được, nhưng người ở đây trước giờ là do Tiểu Yến quản lý, tôi lo rằng cô ấy không chịu…”

Lục Li Dã tự biết ý trong lời nói của Lưu Uy.

Lưu Uy quản lý về vấn đề mại dâm, còn Lê Dã anh quản lý về buôn bán thuốc phiện, ở bên đó lợi nhuận cao, có thể hiểu được, cho nên, Lưu Uy anh ta vốn đã tăm tia nguồn hàng trong tay Lê Dã anh.

“Anh Lưu, nguồn hàng ở khu vực phía Đông mang ra trao đổi, Tiểu Yến cũng nên buôn rồi chứ?”

Lục Li Dã lạnh lùng buông một câu.

Lưu Uy đứng hình, nhưng lại có chút nghi hoặc, Lê Dã anh ta lại vì một người phụ nữ mà giao nguồn hàng khu vực phía Đông ra.

Lục Li Dã giống như nhìn một cái đã nhìn thấu tâm tư của Lưu Uy, hút điếu xì gà trong tay, tự nhiên trả lời: “Là phí thuốc chữa bệnh, chút tiền này, bổn thiếu gia thấy xứng đáng!”

Lưu Uy cười rộ lên, mắt híp thành đường chỉ: “Được rồi, việc này cứ giao cho tôi, bên Tiểu Yến tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”

“Cảm ơn anh!”

Lục Li Dã nói lời cảm ơn, rồi lấy cớ có việc, rời đi.

Bên này của biệt thự.

Hướng Tình mở cửa ra, muốn đi, liền bị Tống đang canh ở ngoài cửa giữ lại.

“Cô gái à, ngại quá, anh Dã đã nói rồi, không có sự cho phép của anh ấy, thì cô không được ra khỏi cửa nửa bước.”

“Tôi xuống nhà ăn cơm cũng không được sao?”

Hướng Tình thấy không vui.

“Cô cứ nói với tôi thì sẽ có người đem lên cho cô, mời vào trong!”

“Cậu mới là gái ấy!”

Hướng Tình chán nản trừng mắt nhìn cậu ta: “Đừng có mở mồm ngậm mồm lại liền gọi tôi là cô gái, cô gái, tôi tên là Cao Hướng Tình, gọi tên của tôi!!”

Bây giờ ở cái nơi như thế này, cô thật sự nhạy cảm với chữ ‘gái’.

Hướng Tình nói xong, đang buồn bực định đẩy cửa đi vào trong phòng lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp dưới tầng.

Lẽ nào người đàn ông đó quay về rồi?

Hướng Tình ngẩng cổ ra xem, Tống cũng cúi đầu xem ai đến, sau đó thấy cậu ta cung kính nói to lên: “Chị Tiểu Yến.”

Cô rất nhanh chóng nhìn thấy một cô gái trang điểm rất đậm, đứng thẳng lưng, mặc một chiếc váy đen, khoe khoang một hồi, đi đến trước mặt Hướng Tình.

Người phụ nữ này Hướng Tình đã gặp qua rồi.

Ban đầu người bỏ thuốc cô chính là cô ta, lúc đó cô không phục, cứng rắn nên bị cô ta tát hai bạt tai.

Bây giờ, kình địch gặp lại, mắt đỏ hừng hực.

“Này, món hàng!!”

Tiểu Yến mắng Hướng Tình một câu.

Hướng Tình cười lạnh, nhất định không chịu thua, vênh mặt lên nói khích lại: “Cô cũng chả phải món hàng ngon nghẻ gì!”

“Mồm miệng vẫn còn lợi hại như vậy, xem ra là hai cái bạt tai đó chưa đủ mạnh rồi!!”

Tiểu Yến nham hiểm nhếch môi, trong khoảnh khắc cau mày lại.

“Bốp!” một tiếng, Hướng Tình còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Yến đã tát cô một phát rồi, còn hờ hững đi ngang qua cô.

Một cái tát giáng xuống lập tức khiến Hướng Tình có chút hoa mắt chóng mặt, vết của cú tát hôm qua còn chưa hết, hôm nay lại bị tát một cái mới, gương mặt mềm mịn của cô lập tức sưng lên thành cái bánh bao.

“Mẹ nhà nó!”

Hướng Tình nhịn không được thốt ra một câu.

Tiểu Yến tức giận giơ tay lên, đang định tát cô một cái nữa, không ngờ Hướng Tình nhanh mắt nhanh tay hơn, một tay giữ lấy tay của cô ta, không đợi cô ta kịp phản ứng, liền thưởng cho cô ta một cái bạt tai.

“Bốp!” một tiếng, cô ta bị đánh tới nỗi thân thể không vững, lùi lại sau mấy bước, phải để đàn em đỡ mới đứng vững được.

Tiểu Yến đương nhiên là không ngờ Hướng Tình lại dám đánh cô ta: “Cô dám đánh tôi sao??”

Cô ta tức giận khôn cùng, ở đáy mắt lộ ra ánh nhìn ác độc, nhìn bộ dạng như là muốn ăn tươi nuốt sống Hướng Tình vậy.

“Dám đánh tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm mùi vị sống không bằng chết là thế nào!! Lâm, trói cô ta lại cho tôi! Cởi đồ ra, kéo cô ta ra ngoài, mau lên! Coi như là chiến lợi phẩm chị Tiểu Yến tặng cho chúng mày!!”

Lời vừa thốt ra, một đám đàn em mặc đồ đen đã vây quanh Hướng Tình.

Một lời cũng không nói, xé toạc váy của Hướng Tình ra, lấy dây thừng trói chặt cô lại.

“Mấy người đang làm gì thế!! Buông tôi ra ngay, muốn chết sao!! Bọn súc vật các người!!”

Hướng Tình bán khỏa thân trước mặt người khác, thật sự cảm thấy nhục nhã uất hận vô cùng.

“Chị Tiểu Yến!” Tống thấy tình hình không ổn, vội vàng nói: “Chị làm như này e là không phù hợp lắm? Cô ta là người của cậu Lê! Nếu cậu Lê biết được, e là đến mặt mũi cũng không nể tình?”

Tống thật sự không còn cách nào khác, chỉ có cậu Lê mới áp chế được cô ta.

Nhắc đến cậu Lê, sắc mặt của Tiểu Yến sau lớp trang điểm dày cộm trầm ngâm lại một chút.

Nhưng chỉ một chút đó thôi đủ khiến Hướng Tình nhận ra người đàn bà này sợ cậu Lê mà bọn họ nhắc đến.

Hướng Tình mau chóng men theo cái cột mà trèo lên, dũng cảm hơn một chút, trợn mắt nhìn đám đàn em của Tiểu Yến, cảnh cáo bọn họ: “Mấy người đừng có quên, tôi là người phụ nữ của cậu Lê! Mấy người sỉ nhục tôi như này nghĩa là đang sỉ nhục cậu Lê!”

“Người phụ nữ của cậu Lê?”

Tiểu Yến nghe xong thì cười châm biếm, đi đến gần Hướng Tình, giơ tay ra nắm lấy tóc cô, dùng sức mà kéo, khiến cho đầu cô ngẩng cao lên, khinh bỉ mỉa mai cô: “Dựa vào cô sao? Tôi khinh!! Cô xứng sao??”

Hướng Tình bị cô ta kéo đuôi tóc, đầu cũng bị ép ra phía sau, da đầu đau vô cùng, nhưng cô không dám tỏ ra yếu đuối, cắn chặt răng, dù thế nào scũng không thể tỏ ra chịu thua cúi đầu, thậm chí đến mày cũng nhăn lại, cười châm biếm: “Tôi không xứng chả lẽ cô xứng sao? Bộ dạng cô như này, người ta cần chắc?”

Chỉ vài câu như này, Hướng Tình liền hiểu rõ nguyên do bên trong.

Người đàn bà này thích người đàn ông xấu xa gọi là cậu Lê kia, nhưng lại khăng khăng nghĩ rằng người đàn ông đó ‘muốn’ Cao Hướng Tình là cô đây!

Cho nên, cô ta sẽ tự nhiên tức tối đến mức trút giận hết lên cô.

Nhưng Cao Hướng Tình cô đây cũng không phải kiểu người hiền lành!

Động vào cô, dù cho là thịt nát xương tan thì cô cũng phải chơi ngược lại bằng được!

Theo như lời của Lục Li Dã sau này nói, thì cô chính là kiểu: Có sự dũng cảm nhưng lại không có mưu kế, cứng đầu! Trí tuệ trở thành vết thương!!

Không còn chút nghi ngờ nào, một câu nói của Hướng Tình động đúng vào nỗi đau của Tiểu Yến, bộ mặt cô ta hiện nguyên hình, cả người xù lông lên, bàn tay nắm tóc Hướng Tình ngày càng dùng sức: “Mày tưởng mày là gì!! Không bao lâu nữa mày cũng chỉ là gái điếm mà thôi! Đến lúc đó, tao xem xem cậu Lê còn quan tâm đến mày hay không!!”

Hướng Tình muốn chửi lại, da đầu phía sau lại bị kéo đau đến nỗi không thể mở miệng mắng người.

Tiểu Yến nhìn bộ dạng đau đớn của cô, đắc ý cười: “Tao ngược lại muốn xem xem cậu Lê vì loại đê tiện như mày sẽ có thể tức giận với tao đến mức nào!!”