Vả lại, bị một người ‘này kia’, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc bị nghìn thằng đàn ông ‘này nọ’?
Nghĩ như vậy, trong đầu Hướng Tình quả là có suy nghĩ muốn ở lại.
Lục Li Dã biết người con gái trên giường đang trong lúc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, anh không vội vã quấy rầy cô, mà yên lặng ngồi ở trên sofa hút thuốc.
Phàm là nữ nhân có đầu óc, đều biết bài lựa chọn này nên chọn như thế nào.
Chọn sai rồi, thì cũng chỉ có thể trách cô ấy quá ngu ngốc, như thế thì anh cũng không đưa tay ra cứu giúp được nữa rồi.
Quá ngốc, chỉ liên lụy đến anh mà thôi!
Có điều, Lục Li Dã đoán rằng chỉ số thông mình của cô cũng chẳng cao được đến đâu.
Bởi vì, ngay cả người có dung mạo cực kỳ đẹp trai khuynh đảo một loạt chị em phụ nữ như anh mà cô lại không nhận ra được.
Đương nhiên, không nói đến việc hai năm trước bọn họ từng có duyên gặp mặt một lần, hiện tại Lục Li Dã còn đẹp trai quyến rũ hơn nhiều so với hai năm trước đây!
Nếu như thế thì việc cô không nhận ra anh cũng có thể lý giải. Đương nhiên, không nhận ra anh, mới càng tốt!
Thân phận của anh, càng ít người biết, càng an toàn!
"Được! Tôi nghe anh..."
Cuối cùng, Hướng Tình không có chút khí khái nào mà gật đầu.
Nhưng bây giờ, trừ việc tạm thời thỏa hiệp, thực ra cô cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn nữa.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Ít nhất, bảo đảm được sự an toàn của cô hiện tại, còn về phần sau này...
Cô đương nhiên vẫn nghĩ mọi cách để rời đi, hoặc là tìm cảnh sát đến cứu.
"Nếu đã nghe lời tôi, tốt thôi, từ hôm nay trở đi, cô chính là người phụ nữ của Lê Dã tôi, không có sự cho phép của tôi, không được bước ra khỏi cánh cửa này nửa bước! Không được nghĩ cách chạy ra ngoài, lại càng không được phép báo cảnh sát!! Nếu cô mà vi phạm, xảy ra chuyện, thì tự gánh lấy hậu quả!!"
Lục Li Dã mang đầu mẩu thuốc lá ấn thật mạnh vào bên trong gạt tàn.
"Anh rõ ràng là đang giam lỏng tôi! "
Hướng Tình đương nhiên không phục.
Trong lòng, đột nhiên dâng lên chút ớn lạnh.
Đầu óc hoạt động rất nhanh, cô nhớ tới một tin tức mấy ngày trước vừa mới phỏng vấn, cũng là một gã đàn ông giam lỏng vài nữ nhân trong tầng hầm, tiến hành các loại tra tấn thể xác lẫn tâm trí, cưỡng bức dụ dỗ khiến cho các cô gái ấy phải hầu hạ gã ta, còn bắt phải chụp các loại video cấm, rồi đưa lên các trang mạng để lấy tiền, vân vân...
Sau lưng Hướng Tình lạnh toát, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Lại nhìn thấy Lục Li Dã từ xa xa liếc cô một cái, khinh thường nói: "Bổn thiếu gia nếu như thật sự muốn cô, cô còn có thể yên ổn được đến bây giờ hay sao?!"
"..."
Hai gò má Hướng tình đỏ ửng, đây còn là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông thân mật như thế.
Có điều, tuy là như thế, nhưng Lục Li Dã nói cũng đúng, nếu như anh ta thực sự muốn làm gì cô thì vừa rồi trong phòng tắm đã sớm...hai người sao lại còn có thể yên yên ổn ổn mà ngồi ở đây mà nói chuyện cơ chứ?
Càng như thế, Hướng Tình lại càng nhìn không rõ dụng ý của người đàn ông trước mặt nữa rồi.
"Hai chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi hay không?"
Hướng Tình hỏi anh.
Lục Li Dã không thèm để ý đến câu hỏi của cô, chỉ tiếp tục dặn dò: "Sau này, ngoại trừ tôi, những người khác hỏi cô, phải một mực ngậm chặt miệng không được trả lời! Còn nữa, ở nơi thị phi này, bất luận lời nói của kẻ nào, đều tuyệt đối không được dễ dàng tin, cũng không được tùy ý tin tưởng bất kỳ ai! Bởi vì, ở đây không có người tốt!!"
"Thế còn anh?" Hướng Tình hỏi.
Lục Li Dã nhìn lướt qua Hướng Tình, trong đôi mắt u ám, hiện lên ánh mắt giữ kín như bưng, một lúc lâu sau, mới trầm giọng trả lời: "Tôi cũng không phải người tốt đẹp gì, nhưng ở đây, cô ngoài việc tin tưởng tôi, đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!"
Hướng Tình cảm thấy, khi người đàn ông này nói câu "tôi cũng không phải người tốt đẹp gì", cảm xúc lại phức tạp dị thường mà lại rối rắm.
Cô nghe không hiểu, mà nhìn cũng không hiểu.
Nhưng, trong lòng có chút cảm kích.
Ít nhất, anh còn có ý dặn dò cô một ít thị phi.
Ngón tay thon dài của Lục Li Dã, ấn số điện thoại nội bộ: "Tống, đi mua mấy bộ quần áo của phụ nữ về đây, từ trong ra đến ngoài, size nhỏ nhất, mang đến phòng giặt đồ giặt qua đi rồi đem vào đây sau!"
"Vâng!"
Bên kia đáp lại một câu.
Lục Li Dã cúp điện thoại.
Hướng Tình nhìn chằm chằm không chớp mắt vào điện thoại trong tay của Lục Li Dã.
Nhìn thấy Lục Li Dã quay đầu nhìn, cô mới chột dạ vội vàng quay đầu đi.
Ngón tay của Lục Li Dã gõ mạnh lên ống điện thoại:"Đừng có mơ tưởng dùng điện thoại này để liên lạc với bên ngoài, nó chỉ gọi được trong nội bộ mà thôi!"
Một câu nói, dường như hủy diệt đi tất cả hy vọng dấy lên tròng lòng Hướng Tình.
Cô thất vọng hạ vai xuống, cơ thể ngã ngược về sau, thôi thì nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ nữa, ngủ luôn.
Không thể nghi ngờ, cô bé này ở lại bên cạnh anh, chính là một quả bom hẹn giờ, không bảo đảm được chính xác khi nào thì nổ tung.
Cho nên, vấn đề hàng đầu mà anh phải giải quyết, chính là đem quả bom hẹn giờ này ném ra bên ngoài trước khi nó kịp phát nổ!
Nhưng, muốn ném ra ngoài, nói dễ hơn làm!
Nếu cô gái này thực sự có sơ suất gì, Vũ nhóc quỷ nhất định sẽ không dễ dàng tha cho anh!
Đợi sau khi Hướng Tình tỉnh dậy, trời bên ngoài cửa sổ, đã tối như hũ nút rồi.
Cô lim dim nheo đôi mắt ngái ngủ, từ trong chăn ngồi dậy.
"Tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm thấp, vang lên trong căn phòng lạnh lẽo.
Lục Li Dã tùy ý ngồi ở trên ghế sofa.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng màu vàng ngọc xuyên thấu qua tấm thủy tinh chiếu rọi vào bên trong, chiếu lên bóng dáng cô độc của anh, khiến cho người lạnh lùng cuốn hút như anh, thêm phần nào xa cách thần bí.
Bên ngoài gian phòng, đầu thuốc lóe lên lúc sáng lúc tối mập mờ, nhập vào con mắt đen như mực của anh, nơi ấy, như giếng cổ ngàn năm sâu không lường được, làm cho người khác không khỏi tìm tòi nghiên cứu, lại nhịn không được muốn tìm kiếm càng nhiều thêm... Hướng Tình nhìn có chút si mê, nhưng rất nhanh, đã bừng tỉnh lại.
Trong lúc nhất thời, xấu hổ đến mức không biết nói gì với anh cho phải.
"Mặc vào."
Lục Li Dã nói xong, một bộ váy liền rơi xuống trước mặt Hướng Tình.
Váy màu trắng muốt, loại váy hở sau lưng rất sexy, bên trên mở rất thấp, bên dưới... lại kéo lên rất cao.
Nói tóm lại, chính là loại cực kỳ tiết kiệm vải!
Đáng chết!!
Cửa, bị đẩy ra, một nữ phục vụ đi từ bên ngoài vào, cung kính gọi một tiếng: "Cậu Lê!"
Lục Li Dã gật đầu, giọng nói trầm trầm, chỉ về phía xa kia: "Đặt ở đấy, ra ngoài đi."
"Vâng!" Người phục vụ khúm núm đáp lại một câu.
Hướng Tình ngồi trên đùi của Lục Li Dã, chỉ cảm thấy bàn tay đặt ở phía sau eo của cô, nóng lên rất nhiều, khiến cô thực sự không thích ứng nổi.
Cô vừa muốn thoát ra khỏi sự giam giữ của anh, lại bị anh buông lỏng tay ra trước, không chút khách khí đẩy cô ra khỏi người: "Ăn cơm!"
Không biết nữ phục vụ kia đã ra khỏi phòng từ lúc nào.
"..."
Hướng Tình chật vật loạng choạng về phía trước một chút, có chút tức giận muốn nói vài lời, nhưng cô rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn.
Cô của bây giờ, sớm đã đói đến mức da bụng dính da lưng rồi, ở đâu ra sức lực so đo với anh ta mấy thứ đó.
Bởi vì Hướng Tình thực sự rất đói, cô lại cảm thấy món ăn trước mặt giống như mỹ vị vậy, quả thực có thể so sanh với món ăn mà mẹ làm.
Nghĩ đến mẹ của mình, Hướng Tình đột nhiên không kìm lòng được hốc mắt đỏ ửng.
Cô là loại con gái không dễ rơi nước mắt, bây giờ quả nhiên là vì tủi thân, quá cô độc, quá sợ hãi, mới có thể nhất thời động tình làm mắt ướt.
Bỗng nhiên lại nghe thấy Lục Li Dã trầm tĩnh nói: "Sau này cô ngủ trên sofa, tôi ngủ trên giường."
"...”
Hướng Tình nâng mắt lên nhìn anh.
Lục Ly Dã nhíu cao mày: "Sao thế? Cô thật sự muốn cùng tôi ngủ trên giường, bổn thiếu gia cũng có thể suy nghĩ tạm thời chấp nhận!"
"Đừng!!"
Hướng Tình nuốt cơm từ trong miệng xuống, xua tay nói: "Anh ngàn vạn lần cũng đừng chấp nhận!! Tôi ngủ ở trên sofa là được rồi! Thật đó..."
Có gặp quỷ mới muốn ngủ cùng anh ta trên một chiếc giường!
Đêm khuya, sau khi cơm no rượu say, Hướng Tình ngả bụng nằm trên sofa, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tâm trạng muôn vàn xúc động.
Trong đầu hỗn loạn đến mức dường như trí thông minh có chút không đủ dùng.
Ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua giường về phía người đàn ông diện mạo như yêu nghiệt kia... Anh ta đang quay lưng về phía cô ngủ, cho nên, giờ khắc này Hướng Tình nhìn không thấy mặt anh.
Nhưng, Hướng Tình lại có một loại cảm giác quen thuộc đối với hắn, luôn cảm thấy rằng hai người bọn họ dường như là đã từng gặp nhau ở đâu đó.
Mà cảm giác của Hướng Tình đối với anh ta, cũng là vì buồn bực từ cái tát lúc đầu đến bây giờ vẫn chưa suy nghĩ ra.
Cô thật sự không hiểu rõ dụng ý của người đàn ông này.
Nếu anh đối với cô không có suy nghĩ ấy, thì tại sao lại muốn giữ cô lại ở bên cạnh chứ?
Bảo vệ cô? Lý do đâu?
Phải biết rằng bản thân anh cũng chẳng phải người lương thiện!
Anh cũng là một trong số người kia!
"Cô nhìn chằm chằm bổn thiếu gia như thế, là đang mong chờ được bổn thiếu gia ‘ăn’ luôn hay sao?"
Bỗng nhiên, Lục Li Dã hỏi một câu, đầu cũng không quay lại.
"..."
Hướng Tình bị bắt quả tang, vội vàng quay mặt đi, bất mãn than thở nói: "Mắt anh mọc ở sau lưng à?"
"Có những người ánh mắt quá nóng, muốn không cảm giác được cũng khó!"
Anh trầm tĩnh đáp trả.
Trong lời nói, tràn ngập sự tự tin.
"..."