Trong đôi mắt đen thâm thúy, dường như mãi mãi chỉ có hình bóng người phụ nữ này… Ánh mắt anh dừng trên người Vũ Quỳnh, trong đó chứa đựng một nụ cười thản nhiên, từ lúc cô bước vào cửa, mãi cho đến khi cô biến mất ở góc rẽ, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh không có rời khỏi người cô… Cuối cùng, Tiểu Văn không nhịn được, kinh ngạc nói: “Chồng của cô không có xấu xa như trong truyền thuyết! Anh ấy…đúng là người làm giả giấy đăng ký kết hôn à?”
Vũ Quỳnh liếc thoáng qua cô ta: “Các cô nói gì?”
“Chúng tôi không có nói gì, mọi người chỉ nói chồng cô là một tên khốn vứt bỏ vợ…”
Tiểu Văn nhìn chằm chằm sắc mặt dần thay đổi của Vũ Quỳnh, giọng nói của cô ta nhỏ dần.
Vũ Quỳnh quay sang trừng cô ta, sau đó quay người, giẫm lên giày cao gót đi vào trong.
Cô vừa đi, vừa sửa lại lời Tiểu Văn nói: “Thứ nhất, chồng của tôi không phải là tên khốn trong miệng các cô! Cô từng thấy tên khốn nào, bởi vì bị bệnh, sợ liên lụy đến vợ mình, ảnh hưởng đến hôn nhân lần hai của cô ấy, bởi vậy mới tạo nên một tờ giấy đăng ký kết hôn giả chưa? Thứ hai, anh ấy cũng không vứt bỏ vợ mình! Năm đó anh ấy rời đi là bởi vì khi đó bệnh tình anh ấy nguy kịch, vợ anh ấy đã ôm anh ấy nói, cho dù là thiên đường hay là địa ngục, cô ấy sẽ đi cùng anh ấy! Cho nên, anh ấy vì muốn cho vợ mình sống tiếp trên thế giới này, liền kéo theo thân thể bệnh tình nguy kịch, một mình rời khỏi nhà, chỉ vì muốn cho vợ mình có một chút hy vọng để sống… Nếu như người đàn ông như thế được gọi là xấu xa, vậy trên thế giới này, thật sự còn có người đàn ông tốt nào không?”
Vũ Quỳnh không biết vì sao mình lại phải giải thích với Tiểu Văn nhiều như thế.
Thật ra, cô không muốn giải thích gì với cô ta, chỉ là cô không hy vọng mọi người hiểu lầm chồng mình!
Bao gồm cả trợ lý của cô, những người không liên quan, đều không được!
“Sau khi trở về, cô nói lại những lời tôi vừa mới nói cho cô cho những người xung quanh.”
Vũ Quỳnh trịnh trọng dặn dò một câu.
“Vâng.”
Tiểu Văn bị những lời này của Vũ Quỳnh làm cho khiếp sợ.
Thì ra “người xấu xa” trong truyền thuyết này lại là một người đàn ông si tình, hoàn hảo như thế.
Điều này thật đúng là khiến cho người ta ước ao ghen tị!
Khó trách vừa rồi ánh mắt anh ấy nhìn Vũ Quỳnh lại chuyên chú như thế
Buổi chiều, nhân lúc Vũ Quỳnh bận rộn với triển lãm của mình, Cao Hướng Dương đi đến bệnh viện kiểm tra toàn diện cơ thể, nhất là máu, anh làm tất cả các xét nghiệm.
Lúc gần tới năm giờ, còn một xét nghiệm nữa, mà triển lãm của Vũ Quỳnh kết thúc vào lúc năm giờ ba mươi, Cao Hướng Dương có chút không chờ nổi nữa.
Ở bên Vũ Quỳnh, vốn dĩ thời gian dự kiến kết thúc là năm giờ ba mươi, nhưng không biết có phải do cô nóng lòng muốn về hay không, món ăn cần phải ba tiếng mới hoàn thành, cô thế mà hoàn thành sớm hơn nửa tiếng, hơn nữa chất lượng còn rất tốt.
Cô vừa đi từ trung tâm triển lãm ra phía sau hậu trường, trong nháy mắt Vũ Quỳnh bị phóng viên vây quanh, không một khe hở.
“Cô Vũ, món ăn cô vừa nấu, cô không muốn giải thích một chút về ý nghĩa của nó sao?”
“Tôi nghe nói cô chuẩn bị ký hợp đồng với công ty quản lý Thiên Ngữ, cô có nghĩ đến việc sau khi gia nhập vào làng giải trí, cô sẽ phát triển sự nghiệp của mình như thế nào không? Làm sao để giải trí và chuyên ngành hiện tại của cô phát triển ngang nhau?”
“…”
“Xin lỗi! Có lẽ đã khiến mọi người thất vọng, chúng tôi từ chối ký kết với công ty Thiên Ngữ! Không, nói một cách chính xác, chúng tôi từ chối ký kết với tất cả các công ty quản lý! Hơn nữa, chúng tôi không có ý định tiến quân vào giới giải trí! Cảm ơn mọi người đã quan tâm, làm phiền mọi người nhường đường một chút, sau này chúng tôi không tiếp nhận bất cứ một buổi phỏng vấn nào!”
Vũ Quỳnh vừa nói vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện cho Cao Hướng Dương.
Phóng viên ùa ra đều bị trợ lý và bảo vệ cản lại sau lưng.
“Cao Hướng Dương, bây giờ anh đang ở đâu?”
Không biết vì sao, lúc nói chuyện với phóng viên, giọng điệu của Vũ Quỳnh còn lạnh lùng và cứng rắn, nhưng lúc nói chuyện với Cao Hướng Dương, giọng nói của cô vô thức trở nên dịu dàng.
“Anh đang ở trong bệnh viện làm kiểm tra toàn diện! Anh sắp xong rồi, em thì sao? Không phải em còn chưa xong à?”
“Em xong rồi, vậy bây giờ em qua bệnh viện tìm anh!”
“Em ở đó chờ anh, anh qua đón em ngay đây!”
Cao Hướng Dương đã không còn có tâm trạng làm nốt một xét nghiệm cuối cùng nữa rồi.
“Không được! Anh ở bệnh viện chờ em, em đến ngay!”
Vũ Quỳnh nói xong liền lấy chìa khóa xe từ chỗ tài xế, cô ngồi vào xe.
“Anh chờ em, em cúp máy trước! Bye…”
Vũ Quỳnh không nói gì thêm, cô cúp máy.
Cô khởi động xe, xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Cao Hướng Dương đành phải ngoan ngoãn làm nốt một xét nghiệm cuối.
Cô đi được nửa đường, vừa mới ra khỏi hầm chui liền tắc đường.
Tắc đường khoảng mười lăm phút đồng hồ, dòng xe cộ vẫn ở nguyên tại chỗ, không di chuyển được, Vũ Quỳnh có chút phiền muộn.
Thật ra cô không vội, chỉ là trong lòng cô vẫn luôn nhớ người nào đó… Càng nghĩ đến càng cảm thấy phiền, càng cảm thấy chiếc xe di chuyển quá chậm.
Cô dứt khoát gọi điện cho Cao Hướng Dương.
Cô tựa lưng vào ghế, buồn bực nhìn cảnh tắc đường không có điểm cuối: “Cao Hướng Dương…”
Cô không nhịn được, nũng nịu với anh.
“Anh đây…”
Cao Hướng Dương trả lời một câu.
Anh thích nghe giọng nói nũng nịu, dịu dàng của cô, trái tim anh cảm thấy mềm mại.
Vô cùng dễ chịu.
“Em sao thế?”
Giọng điệu của anh trở nên dịu dàng.
“Chỗ em tắc đường rồi…”
Vũ Quỳnh bĩu môi, rất bất mãn: “Không biết còn tắc đến khi nào nữa!”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Đành chờ thôi! Em cũng không bay qua được!”
“Em phải chú ý an toàn nhé!”
“Anh thì sao? Anh làm kiểm tra đến đâu rồi?”
Vũ Quỳnh nhàm chán hỏi anh, sau đó nới lỏng chân phanh, di chuyển theo dòng xe cô phía trước được một chút.
“Anh làm xong rồi, ngày mai là có kết quả.”
“Vậy anh phải chờ em đó! Không cho phép anh đi trước.”
Khóe miệng Cao Hướng Dương cười rộ lên: “Anh tuyệt đối không đi trước.”
“Như vậy còn chấp nhận được.”
Vũ Quỳnh cười rộ theo.
Cô đã từng vô số lần nghĩ tới cảnh tượng lúc anh trở về…
Loại cảm giác này, thật tốt!
“Cao Hướng Dương, em đói rồi…”
Vũ Quỳnh nũng nịu với anh.
“Chờ em qua đây, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Em muốn ăn bào ngư, vây cá!”
“Ồ, trước đó là ai khuyên anh, cá mập gần như tuyệt chủng, không cho phép anh ăn vây cá?”
Cao Hướng Dương trêu chọc cô.
“À! Em chỉ thuận miệng thôi! Được rồi, không ăn vây cá nữa, bào ngư thì không bỏ được!”
“Được.”
“Thế nhưng, Cao Hướng Dương, hai năm qua anh không làm việc, anh có tiền mời em ăn cơm không đó?”
Chuyện này, Vũ Quỳnh thật sự hoài nghi.
Trong điện thoại, Cao Hướng Dương nở nụ cười: “Em yên tâm, mời em ăn một bữa cơm, nhất định không có vấn đề gì.”
“Sau này anh nuôi em bằng gì?”
“Anh sẽ kiếm tiền, không có vấn đề gì.”
Vũ Quỳnh hài lòng nở nụ cười.
“Ôi, cuối cùng xe có thể di chuyển được rồi, Cao Hướng Dương, em cúp máy trước, em đến chỗ anh ngay đây.”
Vừa nghĩ đến chuyện cô lập tức có thể nhìn thấy Cao Hướng Dương, tim Vũ Quỳnh như muốn bay lên.
Cô vừa định cúp điện thoại, trong nháy mắt, Vũ Quỳnh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng từ ngoài xe đang mãnh liệt hướng về phía cô… Hai giây ngắn ngủi đi qua…
“Ầm!”
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên bên tai.
“Á!”
Tiếng hét chói tai từ đầu dây bên kia truyền đến tai Cao Hướng Dương.
“Tam Nhi?”
“Xảy ra chuyện gì? Tam Nhi?”
“...”
Đầu bên kia truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, kèm theo đó là những tiếng nổ “ầm ầm ầm” không ngừng vang lên.
Sau đó, trả lời Cao Hướng Dương chỉ còn những tiếng ‘tút tút tút’ dài.
Điện thoại bị cúp máy.
“Tam Nhi…Vũ Tiểu Tam! Alo, alo, alo…”
Cao Hướng Dương cầm di động, liều mạng chạy ra ngoài.
Sắc mặt anh trắng bệch, trong đôi mắt đen thâm thúy hiện lên sự hoảng loạn chưa từng có.
Chết tiệt!
Rốt cuộc vừa rồi đầu bên kia xảy ra chuyện gì?!
Vũ Tiểu Tam của anh, cô nhất định không xảy ra chuyện gì!
Vũ Tiểu Tam! Anh vừa mới quay về, anh thật vất vả mới trở về bên cạnh em, em nhất định không được xảy ra chuyện gì! Anh không cho phép em xảy ra chuyện gì!
Con mẹ nó, mấy tiếng nổ kia, rốt cuộc là thứ quái quỷ gì!
Cao Hướng Dương giống như bị điên đi đến bãi gửi xe, anh lái xe đến chỗ Vũ Quỳnh.
Anh vừa đi, vừa không ngừng gọi điện thoại cho Vũ Quỳnh.
Thế nhưng đáp lại anh chỉ có những tiếng tút tút.
Chết tiệt!
Đúng lúc này, đài radio trên xe đang phát sóng trực tiếp hiện trường một vụ tai nạn.
“Năm phút trước, ở nút giao đường hầm Doanh Bồn bỗng nhiên xảy ra một vụ nổ lớn. Trong năm phút ngắn ngủi, vụ nổ này đã khiến cho năm người tử vong tại chỗ, hai mươi người bị thương nghiêm trọng, số người bị thương nhẹ vẫn đang tiếp tục được thống kê, hiện tại cảnh sát vẫn còn đang trong quá trình điều tra nguyên nhân vụ nổ…”
Cao Hướng Dương nghe xong, trong lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi lạnh.
Anh đạp mạnh chân ga, xe lao nhanh như gió.
Ngoài cửa xe, gió thổi vào, khiến cho Cao Hướng Dương cảm thấy phiền lòng.
Thế nhưng anh cần cơn gió này để cho đầu óc trống rỗng của mình tỉnh táo.
Vũ Tiểu Tam, chờ anh!
Em nhất định phải chờ anh.
Xe chạy được một nửa đường…
Bỗng nhiên ‘két’ một tiếng, xe đột ngột dừng lại ngay giữa đường.
Trong lúc đó, phía sau xe vang lên vô số tiếng còi xe, Cao Hướng Dương hoàn toàn không nghe thấy gì, dĩ nhiên anh không chú ý đến.
Anh mở cửa xe ra, giống như phát điên chạy về phía bóng dáng mảnh mai đáng thương ở bên đường.
Bên vỉa hè, Vũ Quỳnh kéo lê chân trái đang chảy máu, chậm rãi di chuyển người về phía trước.
Váy trên người cô đã bị rách thảm thương, giày cao gót đã rơi từ lúc nào không biết.
Hiện tại, cô đi chân trần, mái tóc rối loạn, chân không ngừng chảy máu, dáng vẻ vô cùng chật vật, thế nhưng cô vẫn cố gắng di chuyển về phía trước… Lúc gặp lại Cao Hướng Dương, cô không thể kìm chế nước mắt được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, cô không quan tâm đến vết thương ở chân, chuyển hướng, chạy như điên về phía Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương bị dáng vẻ này của Vũ Quỳnh dọa sợ, anh vừa chạy nhanh về phía Vũ Quỳnh, vừa kêu to: “Dừng lại! Vũ Tiểu Tam, anh không cho phép em cử động nữa! Em đứng yên đó, nghe lời anh.”
Giọng nói của anh đã hoàn toàn khàn giọng.
Trong nháy mắt đó, anh gần như cho rằng anh đã mất cô.
Khi nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt mình, Cao Hướng Dương thở dài một hơi… May mắn ông trời không tiếp tục giày vò bọn họ nữa!
Vũ Quỳnh nghe thấy tiếng gọi của Cao Hướng Dương, trong nháy mắt, nước mắt cô dâng lên như nước suối. Sau đó, cô ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ anh, không nhúc nhích nữa.
Cao Hướng Dương chạy như bay đến, không nói gì, cúi người bế ngang Vũ Quỳnh.
Hơi thở của anh hổn hển.
Anh bế Vũ Quỳnh lên, nhanh chóng chạy về phía xe: “Có phải em bị dọa sợ rồi không? Cố gắng thêm một chút, anh bôi thuốc cho em.”
Vũ Quỳnh được anh ôm vào trong ngực, cô có thể cảm nhận được hai cánh tay đang ôm cô của anh đang run rẩy.
Cao Hướng Dương sợ hãi…
Mồ hôi to bằng hạt đậu, từ trên thái dương chảy xuống.
Trong lòng Vũ Quỳnh cảm thấy ấm áp, chua xót…