Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 415: Hoàn toàn không rảnh




Bóng của cây như vệt ngựa vằn đổ lên gương mặt anh, thuận theo hướng gió lay động, lúc ẩn lúc hiện khiến lòng người càng say đắm.

Hàng lông mi rậm rạp cụp xuống, sóng mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng nhẹ, những hình ảnh đường nét vẫn như cũ, như được bức tượng điêu khắc, như bức tranh dịu dàng và ôn hòa.

Trong khoảnh khắc thật lâu, Vũ Quỳnh tưởng rằng mình đang mơ… Người đàn ông biến mất suốt hai năm ròng rã đó, làm sao có thể sau một đêm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô?

Bàn tay nhỏ bé của cô rờ từng đường nét trên gương mặt anh, cẩn thận vuốt nhẹ nhàng… như sợ rằng mạnh tay quá, anh sẽ đột nhiên biến mất.

Trên gương mặt anh, vẫn còn ẩn hiện dấu vết bàn tay của cô do lúc tối, cô vì tức giận mà tặng cho anh một bạt tay.

Khóe mắt của Vũ Quỷnh hơi ươn ướt, bỗng nhiên cô có chút hối hận vì hành động thô bạo đêm qua của mình.

Cô đã dùng hết sức lực dồn vào cái tát đó, nên chắc chắn nó không hề nhẹ.

Chắc là sẽ đau lắm đây?!

Cô nhịn không được cảm thấy đau lòng.

Đột nhiên, nhìn thấy người đàn ông trước mặt đột nhiên mở mắt.

Mắt còn hơi nhíu, đến khi nhìn thấy cô, tức khắc nở ngay một nụ cười tươi như sớm mai, không thể nào che giấu.

Vũ Quỳnh định rút bàn tay về, nhưng đã bị anh giữ lại.

Giây tiếp theo, chỉ cần một cái xoay tay, cô đã nằm gọn trong lòng anh.

Đầu anh tham lam vùi vào mái tóc mềm mượt của cô, hít trọn mùi hương đặc trưng của riêng cô, con tim trống rỗng ban đầu phút chốc đã được lấp đầy… thật tốt làm sao…

Anh đã trở về, lại trở về bên cạnh người con gái tốt đẹp này!

“Đêm qua em ngủ ngon không?”

Anh hỏi cô.

Vũ Quỳnh không lên tiếng, để mặc anh ôm cô.

Trong lòng cô trỗi dậy mãnh liệt, nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh, cô lại xúc động muốn khóc.

Nhưng cô ráng nhịn.

Tất cả như đang trong mơ, không thực tế một chút nào…

“Anh thật sự đã trở về rồi sao?”

Vũ Quỳnh nhẹ giọng hỏi anh, nhỏ như tiếng muỗi nỉ non bên tai.

“Đúng, anh về rồi, anh đã mạnh khỏe trở về rồi…”

Cao Hướng Dương ôm chặt lấy cô.

“Còn bệnh thì sao? Đã khỏe hẳn chưa?”

Câu hỏi này là câu Vũ Quỳnh không dám hỏi nhất, nhưng cũng lại là câu cô muốn biết câu trả lời nhất.

Cao Hướng Dương nhẹ nhàng thả lỏng cô ra, đưa tay chỉnh lại mái tóc trước trán cô: “Cũng đại khái là ổn rồi! Bác sỹ nói chỉ cần không tái phát nữa, sức khỏe của anh gần như khỏe hoàn toàn!”

Vũ Quỳnh nắm lấy bàn tay to lớn của anh, cắn mạnh vào môi anh khiến anh mắt đỏ sắp chảy nước mắt: “Hai năm nay rốt cuộc anh đã đi đâu? Bệnh của anh sao lại khỏi? Anh lúc đó… không phải bệnh rất nặng sao?”

Cao Hướng Dương thở dài một hơi.

“Nếu không phải vì em, chắc anh sớm đã không còn tồn tại trên thế giới này rồi.”

“Đã rất nhiều lần, những lúc anh gần như không qua được, bị đưa vào phòng cấp cứu, các bác sỹ đều mở đoạn phim có em, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh em đang đứng trước máy quay thì sao anh còn có dũng khí để chết? Sao nỡ bỏ mặc em một mình ra đi…”

“Thật ra, những người mắc chứng bệnh nan y như tụi anh, gần như đã không còn thuốc nào có thể chữa trị, cho nên đối với anh, cái quan trọng nhất không phải là thuốc điều trị, mà cũng không phải là cách chữa trị, mà làm tâm trạng, và nghị lực của bản thân…”

“Mà nói gì thì nói, bệnh tình của anh được chữa khỏi có thể được coi là một kỳ tích của giới y học…”

Cao Hướng Dương nở nụ cười: “Nửa năm trước, anh đã hoàn toàn bất tỉnh trong bệnh viện, các bác sỹ trong bệnh viện đều chẩn đoán rằng anh chắc chắn không qua khỏi, lúc đó còn gấp gáp liên hệ với người nhà anh, đang chuẩn bị ngày hôm sau sẽ đưa đi hỏa táng, nhưng mà, đời người luôn xuất hiện những kỳ tích, anh nghĩ chắc do anh không cam tâm thật, hoặc là ông trời cũng chịu thua, đến ngày hôm sau, anh bỗng nhiên như được hồi sinh, khỏe mạnh như chưa từng có bệnh, lúc đó bác sỹ còn không dám tin, lập tức cho anh tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện, và kết quả kiểm tra khiến anh cũng cảm thấy bất ngờ! Cơ thể anh tự nhiên vô duyên vô cớ lại khỏe mạnh như chưa từng bị bệnh!”

Vũ Quỳnh trợn to mắt, không dám tin vào những gì cô nghe được, nhìn anh: “Thật vậy sao? Thật sự là khỏe hẳn rồi? Anh khẳng định anh đã không còn vấn đề gì nữa sao?”

Vũ Quỳnh liền hỏi anh một loạt các câu hỏi.

“Tạm thời trước mắt không vấn đề gì! Kết quả kiểm tra hồng cầu và bạch cầu đều bình thường, cơ thể cũng không xuất hiện bất kỳ phản ứng thải ghép nào nữa! Nhưng mà còn về sau, không ai dám đoán trước, trong thời gian một đến hai năm tiếp theo, vẫn còn phải định kỳ theo dõi kiểm tra mới biết được, nhưng mà ít ra hiện tại, anh rất khỏe.”

“Thật là thần kỳ!!”

Vũ Quỳnh giang tay ôm chặt lấy anh, bất giác nói.

Cảm xúc của cô có phần bị kích động, nhưng cô kìm nén không để bộc lộ ra ngoài, cô vùi mặt vào lòng anh, ngẩng đầu lên, cảm kích kỳ tích của giới y học… Và cũng cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng đã để anh trở về bên cô!

Cái cảm giác mất rồi lại tìm thấy được này …

Quá tốt, quá không chân thực!

Đúng lúc Vũ Quỳnh còn đang xúc động, điện thoại di động đặt ở bên đầu giường đột nhiên vang lên.

Vũ Quỳnh do dự một chút, mới từ trong ngực Cao Hướng Dương lui ra ngoài, đưa tay ra với lấy điện thoại di động.

Là trợ lý Văn gọi điện thoại đến.

Vũ Quỳnh do dự một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn nghe máy.

“Tiểu Vũ, nhanh lên, hôm nay là ngày hẹn ký hợp đồng với công ty quản lý đó! Không phải cô quên chuyện này rồi đấy chứ.”

Vũ Quỳnh miễn cưỡng lẩm bẩm một tiếng: “Tôi quên mất rồi…”

Cô liếc thoáng qua người đàn ông bên cạnh, sau đó vô lực dựa đầu mình vào sát ngực anh.

Tay nhỏ của cô không nhàn rỗi, nhàm chán vẽ vòng tròn trên ngực Cao Hướng Dương.

Cao Hướng Dương bị cô làm cho ngứa ngáy, anh đưa tay ra bắt lấy bàn tay nhỏ không thành thật của cô.

Vũ Quỳnh không nghe theo, cô tiếp tục nghịch ngợm, Cao Hướng Dương dứt khoát nghiêng người, đè cô ở dưới thân mình, không cho cô động đậy.

Vũ Quỳnh đánh vào lồng ngực của anh, lấy đó làm kháng nghị, trong điện thoại vang lên tiếng la hét của trợ lý Văn: “Chuyện quan trọng như thế, làm sao cô có thể quên được? Tiểu Vũ, chúng ta có thể dựa vào bản hợp đồng này để nâng giá trị bản thân lên! Được rồi, được rồi, cô mau dậy đi, bây giờ tôi lập tức đến đón cô!”

“Không cần!”

Vũ Quỳnh vội vàng từ chối.

“Cô đừng đến đây.”

Cô không hy vọng người khác đến quấy rầy cuộc sống tươi đẹp hiện tại của cô.

Lúc này, Cao Hướng Dương đang ở trên người cô, anh không nhàn rỗi, đôi môi mỏng mơn trớn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Vũ Quỳnh, cố ý nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô… Khiến cho Vũ Quỳnh không thoải mái, hừ một tiếng, còn phải nhẫn nại trả lời Văn: “Hợp đồng này, tôi không ký…”

“Vì sao thế?”

Văn kinh ngạc, cô ta có chút cuống lên: “Tiểu Vũ, cô sao thế? Không phải chúng ta đã bàn xong rồi à? Đối với chúng ta, bản hợp đồng này có trăm lợi, không hại. Hơn nữa, giá cả mà đối phương đưa ra, không phải cô rất hài lòng à?”

“Cô giúp tôi từ chối bản hợp đồng này đi! Ngoài ra, sau này cho dù là đài truyền hình đến phỏng vấn, hay là phóng viên đến lấy tin, hoặc là lời mời của bất kỳ công ty quản lý nào, cô đều nói cho bọn họ biết, tôi không có thời gian! Sau này những hoạt động như thế, tôi đều từ chối tham gia!”

Vũ Quỳnh vốn dĩ không phải là người thích xuất hiện trước công chúng. Từ trước đến nay, làm nhân vật của công chúng không phải là nguyện vọng của cô.

Cô đứng ở trên đỉnh cao của đám đông, chỉ vì muốn để anh có thể nhìn thấy cô dễ dàng nhất.

Bây giờ, anh thấy được, anh đã trở về bên cạnh cô, cô cần gì phải xuất hiện trước mặt công chúng nữa?

Mục đích của cô đã đạt được, nhưng danh lợi hư vô đó, đều không liên quan gì đến cô!!

“Hả?”

Văn rất kinh ngạc: “Cô…”

“Tôi còn có việc, tôi cúp máy trước.”

Vũ Quỳnh không muốn giải thích gì thêm, sau khi nói xong, cô dự định cúp điện thoại.

“Chờ một chút, tôi còn có việc muốn nói!”

Văn vội vàng gọi cô lại: “Chiều nay, hai giờ chiều có triển lãm ẩm thực, cô đừng quên nhé…”

“Được rồi, chuyện này tôi biết, tôi cúp máy trước.”

Vũ Quỳnh nói xong liền cúp máy.

Cô vừa cúp máy xong, không biết từ khi nào, cô và người đàn ông trên người đã ‘thẳng thắn’ gặp nhau.

Cô chưa kịp phản ứng, eo cô đã bị anh ôm lấy…

Anh tấn công dũng mãnh, chiếm hữu lấy cô!

“Ưm…” Vũ Quỳnh khó chịu rên lên một tiếng, mắng anh một câu: “Đồ xấu xa!”

Đáp lại cô, anh càng tùy ý tiến công…

Khiến cho Vũ Quỳnh liên tục thở gấp, đến sau cùng, thay vào đó là những tiếng rên rỉ thẹn thùng, tiếng xin tha… Hai người giày vò đến tận lúc mười một giờ trưa mới coi như xong việc.

Vũ Quỳnh nằm trên giường, cô có loại cảm giác không còn chút sức lực gì, hoàn toàn không đứng dậy nổi.

Cao Hướng Dương vẫn có dáng vẻ tinh lực dồi dào, anh nghiêng người, si mê ngắm nhìn Vũ Quỳnh, bàn tay anh cưng chiều xoa nhẹ lên sợi tóc màu vàng của cô: “Em mệt à?”

Giọng nói của anh khàn khàn, hỏi cô.

“Em có thể không mệt sao?”

Vũ Quỳnh cảm thấy mình không còn sức để nói chuyện nữa.

Người đàn ông này, tối hôm qua từ lúc một giờ đã bắt đầu giày vò cô đến tận bây giờ… Cô căn bản không ngủ, kết quả buổi sáng lại tiêu hao thể lực, Vũ Quỳnh cảm thấy hiện tại cô có thể ăn mười con trâu.

“Hình như ba mẹ đều ở dưới lầu, bọn họ đã chuẩn bị cơm trưa cho chúng ta!”

“Ba mẹ á?”

Nghe xong những lời này, vừa mới không còn chút sức lực nào, Vũ Quỳnh vội vàng từ trên giường bật ngồi dậy: “Ba mẹ đến lúc nào? Sao em không biết?”

“Ba mẹ đến vào buổi sáng! Sau khi anh gọi điện cho ba mẹ, bọn họ liền ầm ĩ muốn đến đây.”

Cao Hướng Dương ngồi dậy.

“Từ lúc anh trở về, có phải là anh còn chưa gặp ba mẹ không?”

“Anh gặp qua một lần, nghe nói em đến quán bar, cho nên anh vội vàng đi tìm em.”

Cao Hướng Dương nheo mắt lại: “Từ khi nào em học lăn lộn ở quán bar? Lại còn hút thuốc?”

Anh giữ lấy cằm Vũ Quỳnh, nhíu mày hỏi: “Em học hút thuốc từ khi nào? Sao lại học hết mấy thói hư tật xấu này? Hả?”

“Lúc tâm trạng em không tốt, dĩ nhiên em muốn hút thuốc lá!”

Vũ Quỳnh hất tay anh ra, vén chăn muốn đi xuống giường.

Cao Hướng Dương vội vàng kéo tay cô lại, kéo cô vào trong ngực mình, từ sau lưng hỏi cô: “Tại sao em học hút thuốc, bởi vì anh rời đi à?”

Vũ Quỳnh nghe anh hỏi chuyện này, trong lòng cô vô cùng khó chịu.

Cô chớp mắt, bĩu môi nói: “Lúc tâm trạng em không vui, chỉ có nó mới khiến cho em cảm thấy dễ chịu hơn, em không nghiện, không thích hút, chỉ khi bực bội, mới dùng nó để làm tê liệt chính bản thân mình.”

Cao Hướng Dương nghe xong, trong lòng anh đau xót…

Anh đưa cổ mình về phía trước, đến sát gương mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó môi mỏng của anh rơi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Sau này anh không cho phép em hút thuốc lá nữa, cho dù có bao nhiêu khổ sở, tâm trạng không vui đều có anh ở bên cạnh em!”

“Anh sẽ ở đây ư?”

Vành mắt Vũ Quỳnh đỏ lên, nhìn anh: “Cuộc sống sau này, anh vẫn luôn ở bên cạnh em à?”

Cô lắc đầu, hiển nhiên cô không có nhiều lòng tin: “Hai năm nay, anh rời đi, em đã học được cách sống tự lập, đối với em mà nói, anh có ở đó hay không, đã không còn quan trọng!”

Những lời này, Vũ Quỳnh không phải cố ý kích thích anh.

Cô đang khuyên nhủ chính mình, không nên ỷ lại vào anh, không nên đến gần anh… Cô ỷ lại vào anh, đến gần anh, chờ đến ngày anh rời đi, thế giới của cô lại một lần nữa rơi vào trong bóng tối… Mỗi đêm đều khóc tỉnh dậy, bên người là không khí lạnh lẽo, loại cảm giác này quả thật khó chịu, rất khó chịu!