Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 414: Nỗi tương tư được giải tỏa




Đôi vai gầy yếu nhỏ bé run lên từng hồi, khiến cho Cao Hướng Dương đang ôm cô càng cảm thấy đau lòng hơn.

Mở cửa xe, anh bế cô đặt vào ghế ngồi bên cạnh ghế lái, rồi đóng cửa xe lại.

Khi bế cô anh mới phát hiện, cô ốm hơn trên tivi rất nhiều… Vũ Quỳnh dựa vào người anh, khóc đến nỗi không còn biết mình là ai.

Cánh tay nhỏ bé của cô vòng ôm lấy cổ anh, cô dùng sức ôm, cảm giác như sợ anh sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

Cao Hướng Dương cũng dùng tay ôm lấy cô, siết thật chặt.

Lực cánh tay anh ôm cô mạnh đến nỗi thiếu điều muốn bóp nát Vũ Quỳnh trong cánh tay mình.

Khuôn mặt tuấn tú của anh vùi vào mái tóc mềm mại của cô, từ từ cảm nhận mùi hương và hơi ấm của riêng cô.

Cái cảm giác này, anh đã nhớ nó suốt hai năm trời …

Bây giờ, khi cô đã rõ mồn một trong vòng tay anh, rõ đến nỗi có chút gì đó không thực tế…

Cao Hướng Dương đẩy cô ra một chút để nhìn rõ cô hơn, bàn tay to lớn của anh ôm lấy gương mặt nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng nhìn vào mắt cô, dịu dàng… giây tiếp theo, anh cúi đầu, muốn đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nhưng bất ngờ, gương mặt nhỏ bé của Vũ Quỳnh nhích qua, né tránh nụ hôn của anh.

Cô cố tình như vậy.

Trong người cô vẫn còn uất ức một nỗi niềm chưa được giải tỏa!

Cảm nhận được sự kháng cự của cô, Cao Hướng Dương hơi nhíu mày, giây tiếp theo, anh giữ lấy cằm của cô, không cho cô cơ hội động đậy, cúi đầu, đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu… Vũ Quỳnh không phản kháng nữa, để mặc cho anh tham lam chiếm lĩnh.

Và cô, sớm đã không còn tự chủ nghênh đón nụ hôn của anh…

Hai người cùng chìm đắm trong nụ hôn sâu thẳm, rất lâu, không ai nỡ buông đối phương ra.

Cho đến khi hai người đều cảm thấy khó thở, lúc này Cao Hướng Dương mới miễn cưỡng buông Vũ Quỳnh ra.

Bàn tay lớn của anh giữ cằm của cô, mắt nhìn thẳng: “Em học hút thuốc từ khi nào vậy?”

Anh đột nhiên hỏi, Vũ Quỳnh có chút chột dạ.

Cô đẩy tay anh ra, mím môi không chịu nói.

Cao Hướng Dương vỗ một phát vào mông cô, cao giọng: “Lần sau mà để anh nhìn thấy như vậy nữa, gặp một lần đánh một lần nghe chưa!!”

“Anh dựa vào cái gì mà đòi giáo huấn em!”

Vũ Quỳnh vùng vẫy rời khỏi người anh, nhưng bị Cao Hướng Dương giữ lại.

Giây tiếp theo, nguyên người cô lại ngã trở vào lòng anh.

“Anh buông em ra!! Anh đâu phải là gì của em đâu…”

Vũ Quỳnh cố hết sức muốn đi thoát ra, nhưng càng bị Cao Hướng Dương ôm càng chặt hơn.

“Anh là chồng của em! Anh không có tư cách giáo huấn em sao, thì ai có tư cách đó?”

Cao Hướng Dương trả lời không hề ngượng ngùng.

Vũ Quỳnh còn cảm thấy xấu hổ giùm anh, trêu anh: “Chồng từ trên trời rơi xuống chắc!! Cao Hướng Dương, anh nói mà không cảm thấy xấu hổ sao? Hai cái giấy kết hôn giả đó anh lấy từ đâu ra vậy? Ở trạm xe lửa hay trạm tàu điện ngầm?”

Cao Hướng Dương nhìn thẳng vào mắt cô.

Vũ Quỳnh bị anh nhìn đến nỗi có chút ngại ngùng, đẩy anh ra: “Sao anh không nói gì nữa? Hết lý do để nói rồi sao?”

“Trạm xe lửa…”

“…”

Chết tiệt!!

Vũ Quỳnh bực mình, đưa tay mở cửa xe, nhưng bị Cao Hướng Dương giữ chặt cô lại.

“Bà xã à, hai năm không gặp rồi, chúng mình đừng có cứ cãi nhau được không, để anh nhìn kỹ lại em, được không?”

Cao Hướng Dương vẫn ôm lấy cô, không để cô nhúc nhích.

Tay còn lại xoa mặt cô, hơi có phần ép buộc nâng mặt cô lên để anh nghiêm túc nhìn lại.

Mắt anh hơi tối sầm lại, buồn lòng trách cô: “Ốm nhiều lắm rồi…”

“Ai là bà xã anh, anh đừng gọi bậy bạ!”

Vũ Quỳnh trêu chọc đâm chọt anh như con nhím xù lông tấn công đối phương.

“Anh có thấy ai đi nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn mà đi đến trạm xe lửa để nhận không?!! Anh có thấy qua chồng nào mà mới cưới xong đã mất tích hai năm không lý do không? Cho dù là giấy chứng nhận kết hôn đúng là được phát từ cơ quan nhà nước, nhưng chúng ta đã ly thân hai năm rồi, cũng có thể coi như là coi như là không còn quan hệ vợ chồng nữa! Cho nên đừng bà xã ơi, bà xã à gọi em nữa, em không phải là vợ anh!!”

Cao Hướng Dương biết lần này Vũ Quỳnh thật sự giận thật rồi.

“Bà xã à, cho anh xin lỗi mà! Hay là giờ chúng ta đi đến ủy ban xin lại giấy chứng nhận kết hôn nha!”

Cao Hướng Dương kéo kéo tay của Vũ Quỳnh, năn nỉ cô.

“Cao Hướng Dương, anh tưởng em là con nít sao?”

Chiêu này đã không còn hiệu lực với Vũ Quỳnh: “Anh nhìn xem, đã mấy giờ rồi?? Đã một giờ rồi, anh tưởng em vẫn tin anh như lần trước sao, một giờ sáng rồi, còn cơ quan nhà nước nào còn mở cửa làm việc? Ai biết được có khi nào anh giấu hai tờ giấy chứng nhận kết hôn trong người anh không!!”

Nói với anh lâu như vậy, Vũ Quỳnh có thể xác định căn bệnh của người đàn ông này đã hồi phục đáng kể!

Nếu anh còn đang bệnh, chắc chắn anh sẽ không trở về!

Nếu anh vẫn còn bệnh, bây giờ anh sẽ càng không yêu cầu cô đi với anh đi nhận lại giấy chứng nhận kết hôn.

Cho nên…

Càng là như vậy, Vũ Quỳnh càng không dễ dàng gì bỏ qua cho anh!!

Nếu như anh còn bệnh, có thể cô sẽ mềm lòng, nhưng giờ nhìn anh có vẻ khỏe rồi, còn không nhân cơ hội giáo huấn giáo huấn anh, để giải tỏa nỗi buồn nhung nhớ suốt hai năm nay?

Vũ Quỳnh vùng vẫy trong lòng anh một lúc sau: “Anh lái xe đi, đưa em về nhà, em buồn ngủ rồi, sáng mai còn phải dậy sớm đi coi mắt nữa!”

“Coi mắt??”

Cao Hướng Dương nhắm nghiền mắt, phút chốc ánh mắt anh trở nên sắc lạnh nguy hiểm: “Vũ Tiểu Tam, em dám đi coi mắt thử xem!!”

“Sao lại không dám? Cần em tuyên bố thêm lần nữa không? Thưa ngài Cao, em hiện tại là độc thân!! Mà còn là độc thân quý tộc!! Chắc là anh chưa biết phải không? Chính là ngày hôm nay, em đã vào vòng top 10 của cuộc thi ẩm thực phân tử quốc tế, chắc anh càng không biết, cô Vũ Tiểu Tam đáng giá hàng chục triệu của bây giờ đã được công nhận là nữ thần trong tim của phần lớn thanh niên rồi đấy?!”

Cao Hướng Dương thích nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự cao của Vũ Quỳnh, nhìn đặc biệt đáng yêu, khiến cho anh không nhịn được cười thành tiếng.

Vũ Quỳnh trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì mà cười? Anh tưởng em đang nói xạo anh sao?”

“Đó là thật! Anh biết mà, anh còn biết… trong chương trình trên tivi em còn tuyên bố với toàn bộ những anh chàng độc thân của thiên hạ rằng nữ thần trong lòng họ đã là một người phụ nữ có chồng rồi! Anh nói có chỗ nào bị sót không?”

“Anh… anh đều theo dõi hết sao??”

“Đúng, truyền hình trực tiếp, đúng lúc trên máy bay đều có thể theo dõi…”

“Em chỉ diễn kịch thôi, anh cũng tin sao?”

Vũ Quỳnh vẫn còn ngoan cố biện minh.

Cao Hướng Dương nhíu mày cười: “Anh cũng rất thích diễn kịch!”

Vũ Quỳnh cười trách anh trêu đùa cô, hức một tiếng: “Rốt cuộc anh có chịu lái xe không? Không thì em sẽ bắt xe khác về!”

Lúc này Cao Hướng Dương mới chịu buông Vũ Quỳnh ra.

Rời khỏi chỗ ngồi, đi vòng qua thân xe, về lại chỗ ngồi lái.

Cao Hướng Dương nghiên đầu nhìn cô với ánh mắt sâu sắc, sau đó khởi động xe.

Vũ Quỳnh giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt rực lửa của anh, hạ lưng ghế xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Gương mặt bầu bỉnh cố tình hướng về phía cửa sổ…

Khóe môi cô bất giác nở nụ cười mỉm.

Lần đầu tiên cô cảm nhận …

Tháng ngày gồng mình, cuối cùng cũng đã có thể giải tỏa.

Tim, cũng nhẹ nhàng buông lơi…

Bình lặng rồi…

Và rồi… cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau.

Vũ Quỳnh thức dậy theo đồng hồ sinh học của bản thân.

Ánh nắng nhẹ nhàng của trời thu len lỏi qua ô cửa sổ, lướt theo giường rọi lên người cô.

Vũ Quỳnh theo quán tính nhíu mày, xoay người, trong phút chốc, cô ngơ ngác.

Trước mắt cô, hiện lên gương mặt…quen thuộc mà đã lâu không gặp.