Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 413: Anh cuối cùng đã trở về rồi




“Ừ, được vậy thì tốt…”

Tất cả mọi người đều không hiểu được, một người trong cuộc sống khá khép mình như Vũ Quỳnh, sao đột nhiên lại đồng ý xuất hiện trước mắt công chúng như vậy.

Về điểm này, đến cả Hướng Tình cũng không thể hiểu nổi.

Nhưng không ai biết, trong vòng hai năm nay, Vũ Quỳnh nỗ lực để đưa bản thân vào top 10 nhà nghiên cứu sắp xếp học liệu thế giới rốt cuộc là vì lí do gì.

Là vì muốn công chúng tung hô, vì chút danh tiếng bóng bẩy sao?

Đương nhiên là không!

Những điều này, là Vũ Quỳnh cô cố ý!

Cái cô muốn chỉ là để bản thân có thể đứng ở vị trí cao, để người đàn ông đó có thể nhìn thấy cô!

Nhìn thấy cô sống rất kiên cường, sống rất xuất chúng!!

Cô không nhìn thấy anh, nhưng ít nhất…

Lúc anh nhớ cô, có thể nhìn thấy cô!

Cao Hướng Dương, anh đang ở đâu?

Anh đã nhìn thấy Vũ Tiểu Tam ở trên truyền hình cười tươi như hoa chưa?

Cô thật sự đã trưởng thành rồi…

Sau khi ghi hình xong, lúc Vũ Quỳnh rời khỏi đài truyền hình đã là hơn 10h đêm rồi.

Cô nhớ MC của đài truyền hình đã hỏi cô vài vấn đề nhạy cảm.

“Cô Vũ vẫn còn độc thân sao?”

“Không, tôi đã kết hôn rồi!”

Nữ MC của nhà đài cùng với đám phóng viên đều giống nhau, tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Vậy chồng của cô Vũ là người đàn ông như thế nào? Chắc là rất quan tâm chăm sóc cô?”

Lúc đó cô đã trả lời MC như thế nào?

Cô giống như một người vợ giận dữ, nhìn thẳng vào ống kính nói: “Không, trong số những người đàn ông tôi từng gặp qua thì anh ấy là người đàn ông khốn nạn nhất!!”

Không khốn nạn sao?

Giấy kết hôn làm giả.

Đến cuối cùng, vẫn là lựa chọn rời đi mà không nói một lời…

“Nhưng khốn nạn thì đã làm sao? Ai bảo cô yêu anh cơ chứ…”

Hơn nữa, còn là yêu rất sâu đậm…

Sâu đậm đến tận xương tủy, dù cho thịt nát xương tan, e là cũng không cách nào tách tình yêu của cô dành cho anh khỏi cơ thể này!!

Vũ Quỳnh vừa mới lên xe, trợ lý liền mang điện thoại qua: “Tiểu Quỳnh, mẹ em gọi em nhiều cuộc lắm rồi, bà ấy nói em sau khi ra ngoài thì gọi điện cho bà ấy.”

Vũ Quỳnh mở điện thoại gọi cho mẹ mình.

“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì vậy?”

“Tam Nhi, bác Trần về rồi, con mau chóng về nhà một chuyến đi.”

Vũ Quỳnh chậm rãi dựa vào ghế sáu, nhàn nhạt hỏi mẹ mình: “Con trai bác Trần ở nước ngoài cũng về rồi?”

Thùy Sam ở trong điện thoại không nói gì.

Không trả lời nghĩa là thừa nhận.

“Con không đi!”

Vũ Quỳnh trực tiếp từ chối.

Không cho mẹ cô một cơ hội thương lượng.

“Tam Nhi!!”

Thùy Sam bắt đầu khổ não tốn tâm thuyết phục con gái mình: “Con cứ về gặp một chút đi, nhỡ đâu cũng được thì sao? Mẹ cũng không bảo là bắt con nhất định ở bên người ta, đúng không?”

“Mẹ!! Con đã kết hôn rồi!! Con là người có gia đình, mẹ có biết không??”

Thanh âm của Vũ Quỳnh trong điện thoại cao thêm mấy phần.

Thùy Sam thở dài: “Tam Nhi, đã nhiều năm trôi qua rồi, sao con vẫn không buông bỏ được vậy! Cái giấy đăng ký kết hôn ấy không phải là con không biết, vốn dĩ nó là giả!! Hướng Dương năm đó làm như vậy, lẽ nào không phải vì không muốn kết hôn với con sao? Còn không phải vì lo lắng ngộ nhỡ bản thân có gì bất trắc, cũng sẽ không ảnh hưởng con tìm bạn trai! Bây giờ con cứ để mình như vậy, chẳng phải là phụ lòng thằng bé không?”

“Mẹ, nếu như nhân lúc anh ấy không ở đây con mèo mả gà đồng, gả cho người khác, như vậy mới là có lỗi với anh ấy!”

Vũ Quỳnh phiền não gào vào điện thoại với mẹ mình.

“Vũ Quỳnh!!”

Thanh âm của Thùy Sam, không chịu được cũng cao thêm mấy lần.

Cuối cùng không nhịn được nữa mà nói là câu mà mấy năm nay không ai dám nói với Vũ Quỳnh…

“Chỉ có con tin rằng Hướng Dương vẫn còn sống.”

“Mẹ!”

“Thật ra bản thân con hiểu rõ hơn ai hết, con còn định tự lừa gạt bản thân mình đến bao giờ nữa?”

“Con không hề tự lừa gạt mình! Con tin rằng anh ấy vẫn còn sống!! Chỉ là đang sống ở một nơi chúng ta không hay biết mà thôi! Con phải đợi anh ấy, anh ấy không trở về thì con vẫn sẽ tiếp tục đợi anh ấy. Dù cho phải sống một mình cả đời, con cũng đợi! Cho nên, mẹ, nếu như mẹ thật sự muốn tốt cho con, thì đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa, con không cần!”

Vũ Quỳnh nói xong, không đợi mẹ cô trả lời, cô liền lập tức cúp máy.

Điện thoại vừa ngắt, từng giọt nước mắt lóng lánh, như những giọt trân châu không ngừng tuôn rơi.

Trong một khoảnh khắc, hàng phòng ngự kiên cường ở trong lòng cô đều bị một câu nói tàn nhẫn của mẹ đánh bại…

Thực ra, sao cô có thể không hiểu sự khổ tâm của mẹ mình, cũng sao có thể không biết rằng khả năng cao cái sự thật tàn nhẫn đó là đúng…. Còn sống…

Tỉ lệ còn sống của anh thấp như thế nào, cô lại có thể không hiểu rõ sao!!

Nếu như tỉ lệ sống của anh cao, thì năm đó sao anh nỡ rời xa cô?

Nhưng, bản thân anh cũng hiểu rất rõ cô…

Nếu như không nhìn thấy phần mộ của anh, thi thể của anh, thì cô sẽ mãi mãi cố chấp cho rằng, anh vẫn còn sống!!

Vẫn còn sống trong cùng một thế giới với cô…

Hít cùng một bầu không khí với cô…

Cho nên, cô mới kiên trì nỗ lực nhiều đến vậy, mới có thể kiên trì sống tiếp, luôn luôn chờ đợi anh…

“Đưa em đến ‘Mỵ Sắc’.”

‘Mỵ Sắc’ là quán bar có tiếng ở thành phố A.

Sau khi đưa Vũ Quỳnh đến quán bar, sắp xếp xong cho cô, liền đưa trợ lý của cô về nhà, để lại mình Vũ Quỳnh ở quán bar uống rượu.

Hồi trước Vũ Quỳnh là kiểu hay trà trộn vào bar, nhớ hồi học đại học, cùng bạn bè đại học vào bar chơi một lần, liền bị Cao Hướng Dương bắt tại trận, về cũng không ít lần dạy bảo cô.

Từ sau khi Cao Hướng Dương đi, Vũ Quỳnh cũng không ít lần trà trộn vào trong bar.

Nhưng cô không làm gì cả, chỉ uống rượu mà thôi, uống rượu không ngừng nghỉ.

Mà gương mặt cô thì lạnh lùng giống như đang treo biển ‘người lạ miễn làm phiền’, những người đàn ông bình thường đều không dám tùy tiện lại gần cô.

Vũ Quỳnh lê đôi giầy cao gót, cầm theo cái túi đen nhỏ, loạng choạng bước ra quán bar thì đã là hơn 12h đêm rồi.

Cô không gọi tài xế ra đón, đứng ở bên lề đường gọi xe.

Hơn 12h rồi, xe taxi không còn nhiều, nhưng người ở bên ngoài quán bar ngược lại rất đông.

Taxi nối đuôi nhau đi vào rồi lại nối đuôi đi ra, Vũ Quỳnh chờ có chút sốt ruột, liền lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa.

Cô đang chuẩn bị cho điếu thuốc vào miệng, điếu thuốc còn chưa kịp chạm vào đôi môi đỏ tươi của cô liền bất ngờ bị một bàn tay to bá đạo ngăn lại.

“Cô Vũ có biết là hút thuốc có hại có sức khỏe không?”

Đột nhiên bị cướp mất điếu thuốc, Vũ Quỳnh đang định quay lại mắng người, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp quen thuộc, khiến cho toàn thân Vũ Quỳnh đột nhiên cứng lại.

Nhịp tim, cũng hẫng đi mấy giây…

Cô cứng ngắc thu tầm mắt lại nhìn người đàn ông ở phía đối diện…

Trong một khoảnh khắc, sống mũi cô cay cay, mi mắt giật giật, nước mắt cứ tuôn ra từ hốc mắt cô.

Gió đêm thổi qua…

Có chút lạnh lẽo.

Vừa nhìn thấy anh, thân thể khỏe mạnh cao lớn mặc một chiếc áo gió màu đen dài đến gối, vạt áo theo gió đêm mà lay động nhè nhẹ.

Anh một tay tùy tiện đút vào túi quần, tay còn lại đang cầm điếu thuốc vừa lấy của cô.

Anh vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân gạt tàn lửa, sau đó cúi người xuống nhặt lên, tùy ý vứt vào thùng rác ở bên cạnh.

Một loạt các động tác, hoàn thành nhanh chóng…

Khí chất ưu nhã, trầm ổn của anh khiến tất cả các cô gái xung quanh đều quay lại nhìn.

Cao Hướng Dương coi như không thấy, ánh nhìn sâu thẳm đặt lên gương mặt vì hơi say mà ửng đỏ của Vũ Quỳnh.

Con ngươi của anh sâu thẳm, lặng lẽ chuyển động, ánh mắt ngày một nóng hơn.

Hai người, đối mặt rất lâu như vậy, ai cũng không nói câu gì…

Giống như là, ánh nhìn này phủ lên cả một non nước mùa thu, chính là ngàn năm!!

Gió đêm lại thổi…

Làm chiếc váy của Vũ Quynh bay bay, có chút lạnh, khiến có không chịu được hơi rùng mình, toàn thân run cầm cập.

Cao Hướng Dương thấy vậy, nhanh chóng cởi áo khoác gió của bản thân, khoác lên vai cô.

Nhiệt độ ấm áp quen thuộc, và mùi hương của riêng anh, khiến cho đôi mắt của Vũ Quỳnh đỏ lên… trong khoảnh khắc ấy, cô giơ một tay lên…

“Bốp!” một tiếng, một cái tát in hằn lên gương mặt điển trai của Cao Hướng Dương.

Bị cô tát một cái, Cao Hướng Dương dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không vì thế mà nổi giận.

Trên gương mặt điển trai của anh nhanh chóng xuất hiện năm dấu tay đỏ tươi.

Một giọt nước mắt ấm nóng nhanh chóng tuôn ra từ hốc mắt cô, nhưng lại bị cô lau ngay đi.

“Không phải anh đi luôn rồi sao? Còn quay về làm gì hả?!!!”

Vũ Quỳnh dùng hết sức lực thất thanh gào lên với anh.

Tâm trạng cô quá kích động, cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.

Giống như là cái tát lúc nãy vẫn chưa đủ thể hiện được sự phẫn nộ của bản thân, Vũ Quỳnh dùng túi của mình đập liên tục vào ngực anh: “Cút đi!! Đừng có để em phải nhìn thấy anh nữa.”

Cô lùi lại vài bước, liền cầm lấy giầy cao gót chĩa vào người Cao Hướng Dương: “Cút! Cút đi thật xa đi! Anh là đồ ích kỷ! Đồ lừa đảo! Cao Hướng Dương, em không yêu anh nữa.”

Vũ Quỳnh tức giận gào xong, liền chân trần bỏ chạy.