Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 410: Di chúc




“Tam Nhi, Mẹ biết con lo cho Hướng Dương, nhưng con cũng phải lo cho bản thân mình chứ? Con nhìn con kìa, Hướng Dương mới vô đó có mấy ngày, mà con đã ốm đi rất nhiều…”

“Mẹ, con thật sự không sao! Con hứa với mẹ, đợi anh Dương xong đợt xạ trị này, con sẽ đi ngủ…”

Cao Hướng Dương nằm trên giường, liên tục nôn, đến nỗi trong bụng không còn gì để nôn, anh vẫn tiếp tục nôn khan.

Cảm giác khó chịu cực kỳ khi liên tục nôn khan.

Thật sự cái cảm giác đó so với chết còn khó chịu hơn...

Nhưng, cho dù là như vậy, anh vẫn chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc, dù chỉ là một giây, anh cũng không cho phép cái suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu mình.

Bởi vì anh biết, ngoài kia còn rất nhiều người yêu anh, và người anh yêu, họ đều đang đợi anh.

Kết thúc đợt xạ trị, theo sau sẽ là vô số những đợt sốt cao.

Liên tục mười ngày, anh luôn trong tình trạng sốt cao, không cách nào để hạ sốt được.

Cao Hướng Dương nằm trên giường mơ mơ màng màng, trong đầu anh như đang hiện lại những thước phim của Vũ Quỳnh, từ lúc cô mới lọt lòng cho đến giờ khi cô đã hai mươi mốt tuổi… Rất nhiều rất nhiều hình ảnh không ngừng hiện lên rõ ràng và liên tục như những thước phim, rõ và thực tế đến mức có chút gì đó đáng sợ.

Nó giống như cái kiểu… hồi ức trước khi chết.

Anh vẫn chưa muốn chết, anh vẫn cảm thấy sống chưa đủ mà!

Hoặc cũng có thể nói là, những ký ức tốt đẹp giữa anh và cô để lại vẫn rất ít… vậy thì làm sao đủ?!

“Ngày thứ mười hai, bắt đầu hạ sốt.”

Đây là ghi chép theo dõi về tình trạng sức khỏe của anh mà Vũ Quỳnh ghi lại.

“Ngày thứ mười ba, bắt đầu ăn uống.”

Cuối cùng Vũ Quỳnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là trong y học còn có một loại dịch gọi là ‘dịch dinh dưỡng’ để có thể giúp anh chống đỡ trong thời gian qua.

Sau khi xạ trị, sẽ là giai đoạn quan trọng nhất: cấy ghép tủy sống.

Cuối cùng cũng đi đến giai đoạn này rồi…

Vũ Quỳnh vui mừng, nhưng bên cạnh đó là tâm trạng nặng nề lo lắng vô biên.

Tim cô như bị ép trong lồng ngực, ép chặt đến nỗi không còn chỗ.

Cấy ghép tủy sống, nửa mừng nữa lo.

Nếu thành công, có thể kéo dài sinh mệnh, thậm chí có thể chấm dứt hẳn các di chứng về sau.

Nếu không thành công thì sao?

Nếu xuất hiện hiện tượng thải ghép thì sao?

Có bao nhiêu bệnh nhân bị ung thư máu chết vì trường hợp xuất hiện hiện tượng thải ghép sau khi cấy ghép tủy sống?

Vũ Quỳnh lo lắng tột độ, đến nỗi mỗi một sợi dây thần kinh căng như sợi dây đàn, mỗi ngày đều trong trạng thái tập trung cao độ, đến ngày Cao Hướng Dương được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Vũ Quỳnh cũng đã kiệt quệ sức lực, cô mơ mơ màng màng ngủ hết một ngày một đêm trong phòng bệnh… Khi cô mơ hồ mở mắt, đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt hốc hác của Cao Hướng Dương.

Anh ốm rất nhiều…

Trong mắt anh vẫn còn hiện rõ những mạch máu li ti đỏ thẫm, nhìn vào thật khiến cho người khác đau lòng, nhìn thấy Vũ Quỳnh tỉnh dậy, trong chốc lát ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn.

“Hướng Dương!!”

Vũ Quỳnh vừa mở mắt là đã khóc không ngừng.

Giây tiếp theo, cô ngã người vào lồng ngực của anh: “Anh khỏe rồi, đúng không? Cuối cùng đã khỏe rồi …hu hu hu…”

“Ngốc à, khỏe rồi sao còn khóc nữa?”

Cao Hướng Dương lo lắng an ủi cô, bàn tay to lớn của anh không ngừng vỗ về lưng cô: “Ngoan nào, đừng khóc nữa.”

“Chỉ là vì em vui quá thôi mà!”

Vũ Quỳnh rời khỏi ngực anh: “Cuộc phẫu thuật của anh thế nào? Bác sỹ nói sao?”

Cô sốt ruột hỏi anh, cẩn thận dò xétnhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện tuy là anh có ốm hơn, nhưng mà thần thái anh có vẻ như tốt hơn so với lúc trước khi phẫu thuật.

Và tóc của anh, đã bắt đầu mọc lại đen ra rồi.

Tóc anh cắt tỉa nhìn như trái banh, dáng vẻ đẹp trai thoáng ẩn trong đó nét đáng yêu.

“Bác sỹ nói còn phải xem tình hình như thế nào, xem hiện tượng thải ghép có nghiêm trọng không, nếu như không nghiêm trọng thì chắc sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy mấy ngày này, anh nên ngoan ngoãn tịnh dưỡng cho cơ thể mau phục hồi! Chút nữa em sẽ nấu món ngon cho anh ăn.”

“Không cần đâu!”

Cao Hướng Dương liền ngăn cản cô: “Em nhìn em kìa, khi anh vào phòng mổ, em đã hứa với anh những gì? Em xem mới có hai mươi mấy ngày, mà em đã ốm đến mức…”

Cao Hướng Dương thở dài, gõ nhẹ vào trán cô: “Em thật là khiến cho người khác không thể yên tâm được.”

“Hôm nay em bắt buộc phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên giường, không được làm gì hết, không được đi đâu hết, biết không?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà!”

Cao Hướng Dương cương quyết.

“Nhưng mà em cũng đã ngủ đến nỗi nhức mỏi rồi, toàn thân mềm nhũn đây, ngủ nữa sẽ thành bệnh mất thôi.”

Vũ Quỳnh làm nũng với anh.

“Vậy thì cho phép em xuống giường đi lại thôi.”

Cảm giác như ông trời đang trêu đùa hạnh phúc của gia đình này vậy… Ba ngày sau, trên người Cao Hướng Dương xuất hiện hiện tượng phản ứng thải ghép mãnh liệt.

Phản ứng này đột nhiên xuất hiện, khiến mọi người lo sợ.

Bệnh tình của Cao Hướng Dương đột ngột chuyển biến xấu với tốc độ nhanh, tình huống nghiêm trọng đến mức khiến cho mọi người như ngã gục.

Bụng anh chứa đầy dịch, trương phình như bóng nước, ngũ tạng lục phủ như đang nổi lình phình trong đó, mỗi ngày đều phải nhờ vào thuốc an thần anh mới có thể nhắm mắt ngủ được một lúc.

Khi anh bị đưa lại vào phòng cấp cứu, Vũ Quỳnh như gục ngã hoàn toàn, cô rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Cao Hướng Dương với bộ dạng như vậy!

Cho dù đang trong phòng phẫu thuật, nhìn anh vẫn tràn đầy sức sống.

Nhưng bây giờ, anh nằm trên giường bệnh đó, không hề nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch không một giọt máu.

Khi đưa anh vào phòng cách ly, Vũ Quỳnh nắm chặt tay anh, vừa khóc vừa thì thầm bên tai anh: “Cao Hướng Dương, em vẫn còn một thẻ ước nguyện!! Anh đã từng nói cho dù em đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần anh làm được, anh cũng sẽ làm hết sức mình cho em!! Bây giờ ước nguyện của em chính là anh phải tiếp tục sống thật tốt…”

“Cho nên, anh nhất định phải hứa với em, phải tiếp tục sống!! Không được bỏ lại em một mình…”

“Vũ Quỳnh mà không có Cao Hướng Dương, cũng không muốn tiếp tục sống!”

Anh nghe thấy, chắc chắn anh nghe thấy lời thì thầm của cô.

Vũ Quỳnh khẳng định như vậy.

Cao Hướng Dương được đưa vào phòng cách ly, lại thêm một lần nữa cách ly với họ.

“Bác sỹ, cuộc phẩu thuật của con trai tôi không phải rất thành công sao? Tại sao tình hình bây giờ lại như vậy??”

Cao Dương Thành lo lắng hỏi bác sỹ về tình trạng của con trai mình.

Hoàng Ngân bên cạnh cũng ngất lên ngất xuống.

Vũ Quỳnh bần thần đứng dựa vào cửa kính của phòng cách ly, mắt nhìn trân trân vào gương mặt trắng bệch đó… nước mắt làm nhòe mắt cô, cô liền lau đi, tiếp tục nhìn…cảm giác như dù thế nào thì vẫn nhìn không đủ!

“Bác sỹ Cao, thật sự rất xin lỗi, vì cậu ấy trải qua quá nhiều đợt hóa trị, nên chất kháng thể trong cơ thể quá nhiều, nên dẫn đến hiện tượng phản ứng thải ghép mạnh như vậy, thật sự mà nói, tôi làm công việc cấy ghép này bắt đầu từ năm 1980, nhưng chưa từng thấy hiện tượng phản ứng thải ghép nào mạnh như vậy…”

Bác sỹ điều trị thở dài một hơi, nắm lấy tay của Cao Dương Thành dặn dò: “Dù sao thì mọi người cũng nên …chuẩn bị sẵn tâm lý…”

Bác sỹ vừa dứt lời, Hoàng Ngân kêu một tiếng, rồi ngất xỉu tại chỗ.

Còn Vũ Quỳnh đang đứng ở cửa, có vẻ như cô không nghe thấy lời bác sỹ nói, vẫn đứng đó, trân trân nhìn Cao Hướng Dương đang nằm bên trong…ông xã à, không sao đâu…

Cho dù là sống hay chết, cũng không thể chia cắt hai ta được!!

Cho dù là chết, em cũng sẽ bên anh…

Vĩnh viễn bên cạnh anh!!

Ngày thứ ba Cao Hướng Dương trong phòng cách ly, bệnh viện phát thư thông báo tình hình nguy kịch của anh.

Hôm đó, như có một cơn ác mộng bám riết lấy mỗi người họ… Vũ Quỳnh chưa bao giờ nhìn thấy ba chồng mình rơi lệ, nhưng ngày hôm đó, cô nhìn thấy ông khóc.

Còn cô, vẫn như vậy, vẫn đứng ở cửa nhìn anh…

Nhìn người nằm trên giường bệnh đó, đeo máy trợ thở, như không có chút sinh khí nào… mắt cô lại có một tầng sương mờ bao phủ.

Chính thời khắc đó…

Vũ Quỳnh đã quyết định!!

Một quyết định có phần hơi ích kỷ…

Đúng, Vũ Tiểu Tam cô trước giờ vẫn luôn ích kỷ, có đôi khi ích kỷ đến mức khiến cho người khác oán hận.

Sinh mệnh là do ba mẹ cho cô, cô biết mình không nên tự ý coi thường điều đó.

Nhưng mà…

Cô không nỡ rời xa anh.

Vũ Quỳnh không dám nghĩ đến cảnh tượng nếu như cuộc sống của cô đột nhiên thiếu vắng anh, trong không khí không còn hương vị của anh, không cảm nhận được hơi thở của anh… Vũ Quỳnh nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ không sống nổi!!

Cho dù không chết thì chắc cũng sẽ điên thôi!

Đêm hôm đó, cô cả đêm không chợp nổi mắt.

Vũ Quỳnh để lại cho Hướng Tình một lá thư.

Cô đưa thư cho Hoàng Ngân, nhờ bà khi nào Hướng Tình trở về sẽ đưa cho em chồng cô.

“Sao con không tự mình đợi Hướng Tình về rồi đưa tận tay cho nó?”

Hoàng Ngân đứng bên ngoài phòng bệnh của Hướng Dương hỏi Vũ Quỳnh.

Đôi mắt của Vũ Quỳnh vẫn không hề rời khỏi Cao Hướng Dương.

Ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi anh cho dù là một giây.

Một lúc sau, cô mới chuyển sang nhìn mẹ chồng mình: “Con sợ không kịp…”

“Không kịp?”

Hoàng Ngân kinh ngạc: “Con có việc gì bận sao?”

“Dạ không, không có.”

Vũ Quỳnh vội lắc đầu phủ nhận: “Mẹ, mẹ nhất định phải chuyển lá thư này cho Hướng Tình giùm con, điều này rất quan trọng, rất quan trọng với con …”

“Được! Mẹ sẽ chuyển giùm con.”

Hoàng Ngân gật đầu, trong lòng cô có vẻ nghi ngờ.

Sau khi ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của Hướng Dương, lại qua một đêm nữa, Cao Hướng Dương cuối cùng cũng vượt qua được.

Anh vẫn đang sử dụng thuốc an thần.

Dịch trong bụng cũng giảm dần, nhưng tình hình có vẻ không khả quan lắm, phản ứng thải ghép vẫn đang tiếp diễn.

Nhưng cũng may là bác sỹ phối hợp điều trị của anh, so sánh những hiện tượng phản ứng thải ghép, phát hiện tình hình có vẻ có thuyên giảm.

Cao Hướng Dương có khả năng sẽ vượt qua được, theo như lời bác sỹ nói: đây có thể được coi là kỳ tích.

Nhưng không một ai biết, mỗi lần anh mất ngủ, mở mắt ra nhìn là nhìn thấy phía sau cửa kính là đôi mắt ngấn lệ… hòa lẫn vào những mạch máu đỏ thẫm, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm.

Mặc kệ là năm giờ sáng hay là năm giờ chiều tỉnh dậy, hay là ba giờ sáng… nói chung lần nào cũng vậy, anh tỉnh dậy và cô vẫn ở đó.

Cô vẫn nhìn theo anh với đôi mắt mệt mỏi, theo dõi anh, đợi chờ anh… Đối diện với người không chịu bỏ cuộc như cô, thì làm sao mà anh lại có thể nỡ bỏ lại cô để ra đi?

Anh làm sao có thể nỡ để lại cô một mình trên thế giới này, sống tổn thương và cô độc?

Cao Hướng Dương biết, cho dù anh trở nên mạnh mẽ đến đâu thì cô gái này cũng vĩnh viễn là điểm yếu của anh.

Ngược lại, cho dù anh trở nên yếu đuối đến thế nào đi nữa, cô gái này vĩnh viễn sẽ là chỗ dựa kiên cường nhất của anh!!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cao Hướng Dương, Vũ Quỳnh cuối cùng cũng nở nụ cười với anh.

Trong nụ cười đó, chan hòa cả nước mắt cảm kích…

Nhưng vẫn rất đẹp!

Hoàng Ngân đắn đo hai ngày, cuối cùng bà tự ý quyết định mở thư của Vũ Quỳnh ra.

Vừa mở thư, bà cảm thấy may mắn khi quyết định mở đọc nó trước.

Không đọc không biết, đọc rồi toàn thân bà toát mồ hôi lạnh.

Đây đâu phải là thư, mà là… di chúc.

Bức di chúc khá dài, nội dung chủ yếu là muốn dặn dò Hướng Tình chăm sóc tốt cho ba mẹ, và mong ba mẹ bỏ qua hành động dại dột của cô, cũng xin lỗi hành vi bất hiếu của mình, đồng thời nhờ Hướng Tình giúp chăm sóc giúp ba mẹ của cô.

Có vẻ như ngoại trừ Hướng Tình, cô cũng không còn người thích hợp khác để bàn giao lại trọng trách này.

Đọc xong, Hoàng Ngân kinh ngạc toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Bà cũng không lập tức báo cho Thùy Sam và Vũ Phong biết ngay, sợ họ sẽ lo lắng.

Nhưng bà thông báo cho chồng bà liền ngay sau đó.