“Em xem có ai lại cầm giấy kết hôn ra đường không?”
Cao Hướng Dương dĩ nhiên là không muốn người khác nhìn thấy giấy kết hôn của bọn họ.
Giả dù sao cũng là giả, nên nhất định là khác với đồ thật: “Lỡ như làm mất giấy kết hôn thì sao? Đây không phải là thứ có thể tùy tiện cầm chạy ra ngoài! Nào, dậy đi, nhanh rửa mặt rồi chuẩn bị ăn cơm!”
“Được rồi...”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn đồng ý, cười hì hì mặc cho Cao Hướng Dương ôm mình vào phòng tắm.
“Tại sao Hướng Tình vẫn chưa về nhỉ? Em gọi điện thoại cho cô ấy mà không được, muốn chia sẻ cho cô ấy mấy chuyện vui mà không được! Rốt cuộc thì cô ấy đi đâu vậy chứ?”
Vũ Quỳnh ngả vào ngực của Cao Hướng Dương, ngờ vực hỏi anh.
Cao Hướng Dương suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Cô ấy có chuyện quan trọng nên khoảng thời gian này không thể liên lạc được!”
Anh bế Vũ Quỳnh đặt lên bồn rửa mặt, chống hai tay xuống hai bên hông của Vũ Quỳnh: “Vừa hay, anh có một chuyện muốn hỏi em thử.”
“Sao ạ?”
“Em cảm thấy Lục Li Dã là người như thế nào?”
“Hả?”
Vũ Quỳnh chớp mắt mấy cái, có chút khó hiểu: “Tại sao bỗng dưng lại hỏi về anh ta?”
“Dựa vào hiểu biết của em đối với cậu ấy, em cảm thấy cậu ấy như thế nào?”
Cao Hướng Dương nghiêm túc hỏi cô.
“Tính cách sao?”
Vũ Quỳnh đảo mắt nói: “Nói như thế nào nhỉ? Là một người rất tốt, rất nghĩa khí! Đừng thấy bình thường anh ta lông bông mà lầm, thật ra thì rất đàng hoàng, nếu là bạn thì chẳng có gì để phàn nàn nhưng làm bạn trai thì…”
“Sao?”
“Làm bạn trai thì không tốt cho lắm! Tên nhóc đó quá mê gái! Dĩ nhiên, đó chỉ là chuyện từ hồi anh ta còn trẻ vẫn chưa hiểu chuyện cho lắm, bây giờ đi bộ đội rèn luyện mấy năm nói không chừng có khi lại đổi tính, đúng không? Nhưng mà tại sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Cao Hướng Dương chau mày, lắc đầu: “Không có gì, chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi.”
Nếu quả thật nói về nghĩa khí của đàn ông thì Lục Li Dã nể mặt Vũ Quỳnh nên sẽ không ức hiếp Hướng Tình.
Nhưng mà...
Nếu như hai người thật sự vì chuyện này mà xung đột rồi xảy ra chuyện cãi cọ giữa nam nữ thì thật là... Chuyện này, thật đúng là quá khó để giải quyết!
Lúc Vũ Quỳnh giặt áo sơ mi cho Cao Hướng Dương thì phát hiện ra vết máu phía sau lưng áo.
Là vết máu loang lỗ đó.
Một vết rất rất nhỏ, nếu nhìn không kĩ thì sẽ rất khó phát hiện ra.
Vũ Quỳnh sợ rằng mình đã nhìn nhầm nên cẩn thận trải áo lên ban công, tỉ mỉ lật tới lật lui, kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ trong ra ngoài... Đúng thật là máu!!
Tim của Vũ Quỳnh đột nhiên trùng xuống...
Tưởng chừng như ngưng đập trong mấy giây.
Tay cầm áo sơ mi còn hơi run rẩy.
Cô lại vội vội vàng vàng quay lại phòng giặt quần áo để kiểm tra những bộ đồ khác của anh.
Bởi vì màu sắc đều là màu đậm nên cô không tìm thấy được manh mối gì.
Vũ Quỳnh hoàn toàn tê dại trong lòng.
Sợ đến mức hết hồn vía, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.
Da của anh ấy rỉ máu rồi…
Đây là triệu chứng cho thấy bệnh tình tái phát.
Cũng giống như mũi của anh chảy máu vậy!
Vũ Quỳnh không để ý tới cả chuyện lau khô tay đang ướt, liền vội vàng luống cuống đi gọi điện thoại cho Cao Hướng Dương.
“A lô!”
Đầu dây điện thoại bên kia nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói trầm thấp của Cao Hướng Dương từ đầu dây bên kia điện thoại truyền vào lỗ tai của Vũ Quỳnh.
Khiến cho trái tim đang thắt chặt của cô đánh rơi cái bộp trong chớp mắt.
Cô thở phào một hơi nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cô phát hiện mình thật sự rất sợ sẽ có một ngày anh lặng lẽ rời bỏ cô mà đi… Từ đó, biến mất khỏi thế giới của cô, không một dấu vết!!
“Tam Nhi?”
Thấy Vũ Quỳnh không lên tiếng, Cao Hướng Dương gọi thử một tiếng.
“Bà xã??”
“A, em đây...”
Vũ Quỳnh đáp một tiếng.
Cô cố hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ thoải mái, nhưng từ đầu chí cuối giọng nói hơi khàn khàn đã bán đứng cô.
Cao Hướng Dương lập tức nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của Vũ Quỳnh, đặt cây bút trong tay xuống, vội vàng hỏi cô: “Sao vậy? Tại sao nghe giọng của em giống như đang khóc vậy?”
Anh vừa nói vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là bảy giờ tối rồi.
Suy nghĩ một chút, anh dứt khoát thu xếp lại hết những công việc mình vẫn chưa làm xong cho vào cặp hồ sơ rồi vừa dọn dẹp vừa nói với Vũ Quỳnh qua điện thoại: “Anh lập tức về ngay! Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
“Em… Em không sao hết, em không khóc.”
Vũ Quỳnh chối, rồi chợt nói: “Em đi đón anh, có được hay không?”
Cao Hướng Dương cười trong điện thoại: “Không cần! Anh sắp về rồi, trời tối như vậy em đừng lái xe ra đường.”
“Cho em đi đón anh đi mà...”
Vũ Quỳnh năn nỉ.
Thật ra thì căn bản là cô không an tâm về anh.
Sợ anh bị choáng lúc lái xe thì biết làm thế nào? Lỡ đột nhiên chảy máu mũi thì biết phải làm sao?
Vũ Quỳnh chỉ suy nghĩ chút xíu thôi đã sợ hãi rồi.
Cao Hướng Dương thấy cô cứ khăng khăng như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng đành gật đầu, đồng ý: “Được, vậy em tới đón anh đi, anh sẽ đợi em ở phòng làm việc.”
“Được! Em lập tức đến ngay!”
Vũ Quỳnh vừa nói vừa cầm lấy chìa khóa chạy ngay.
“Không cần vội! Em cứ từ từ mà lái xe, vừa hay anh cũng có thêm thời gian để hoàn thành công việc đang bỏ dở…”
“Được, vậy em lái chậm một chút…”
“Ừ! Chú ý an toàn.”
Nửa tiếng sau, Vũ Quỳnh xuất hiện trong phòng làm việc của Cao Hướng Dương.
Lúc nhìn thấy Cao Hướng Dương, vành mắt hơi đỏ.
Cao Hướng Dương vừa thấy Vũ Quỳnh tới, vội vàng gác công việc lại, nhanh chóng đón cô.
Vừa thấy cặp mắt đỏ ngầucủa cô, trong lòng không khỏi căng thẳng, nâng mặt cô lên, từ trên cao nhìn xuống: “Sao vậy? Đi học bị ai ăn hiếp ào? Nào, cứ kể với anh đi.”
“Không có...”
Vũ Quỳnh ôm chặt lấy anh, dựa hẳn vào lồng ngực của Cao Hướng Dương: “Cao Hướng Dương, em không muốn đi học nữa!”
Cô vừa nói xong liền khóc.
Khóc lóc kiểu này thật sự dọa cho Cao Hướng Dương một trận.
Anh ôm lấy cô, ngồi xuống ghế sofa, vừa trấn an cô, vừa lau nước mắt cho cô: “Trước tiên cứ nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bạn học ức hiếp em? Hay là bị thầy mắng?”
“Đều không phải...”
Vũ Quỳnh lắc đầu liên tục, rồi ngả đầu vào lồng ngực của anh không nhúc nhích.
“Nếu đều không phải thì tại sao lại không muốn đi học chứ? Không phải em nói là em muốn học ẩm thực phân tử sao? Chẳng lẽ định cứ như vậy mà bỏ dở?”
“Em không học nữa! Có nói gì cũng không học!!”
Vũ Quỳnh vẫn cứ khóc nức nở.
“Được được được, vậy chúng ta không đi nữa...”
Cao Hướng Dương dỗ cô giống như dỗ con vậy: “Nếu em không muốn học thì em muốn làm gì?”
“Em muốn giúp đỡ anh! Anh để em làm trợ lý cho anh, có được không?”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh, lặp lại: “Em muốn ở bên cạnh anh! Từng phút từng giờ...”
Cô không muốn lãng phí thời gian để đi làm chuyện khác!
Cho dù đó là mơ ước, là sở thích của cô…
Thì so với người đàn ông trước mặt, những thứ đó đều không là gì cả!!
Cô muốn dành hết thời gian ở bên cạnh anh, từng giờ từng phút đều sẽ theo sát anh... Cô sợ anh lại đột nhiên biến mất không còn dấu vết, sợ những ngày không có anh... Cho nên, cô muốn dùng hết tất cả thời gian hiện có để bù đắp cho những ngày đó!!
Cao Hướng Dương hình như không ngờ Vũ Quỳnh lại đột nhiên nói ra những suy nghĩ như vậy, chắc có lẽ anh sửng sốt cũng phải mấy giây, hồi lâu sau mới thay cô sửa lại mấy lọn tóc hơi bị rối: “Nói cho anh biết rốt cuộc là như thế nào? Tại sao lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Cao Hướng Dương...”
Bàn tay nhỏ bé của Vũ Quỳnh níu lấy cổ áo sơ mi của anh.
Ngón tay vẫn còn hơi run rẩy…
“Bệnh… bệnh tình của anh rốt cuộc thế nào rồi?”
Vũ Quỳnh đỏ mắt ngẩng đầu hỏi anh.
Đôi mắt của Cao Hướng Dương giật giật rồi chìm hẳn xuống.
Đây là lần đầu tiên Vũ Quỳnh nhắc đến bệnh tình của anh với anh.
Bình thường, từ trước tới nay cô chưa từng nhắc tới, cứ như anh căn bản là không có bất kì căn bệnh nào cả… Cao Hướng Dương biết, cô không nói không có nghĩa là không biết, chẳng qua là, không muốn nói tới, không muốn tin vào sự thật tàn nhẫn này mà thôi!
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi mình, hôn nhẹ một cái: “Yên tâm, anh rất khỏe…”
“Anh nói dối!!”
Vũ Quỳnh vạch trần anh, vành mắt đỏ ngầu: “Mặc dù em không phải là bác sĩ nhưng vẫn hiểu được những điều cơ bản nhất! Nếu như anh thật sự rất khỏe, thì tại sao da của anh lại bắt đầu rướm máu, kể cả bây giờ cũng vậy... Nếu như anh thật sự rất khỏe, thì tại sao anh lại cứ chảy máu mũi không ngừng chứ?”
Vũ Quỳnh nói xong liền không nhịn được mà nghẹn ngào lên tiếng: “Ông xã, anh chảy máu mũi rồi...”
Cô vừa mới dứt lời, một một giọt máu tươi nóng hổi rơi xuống bàn tay tái nhợt của cô.
Cô run lên một cái rồi vội vàng đứng dậy lấy khăn giấy, tay chân luống cuống lau máu mũi cho anh, khóe mắt đã rơm rớm những giọt nước mắt đau khổ.
Cánh tay chắc khỏe của Cao Hướng Dương ôm chặt lấy cô.
Dùng sức rất mạnh, tưởng như rất sợ cô đột nhiên biến mất vậy.
Vũ Quỳnh thay anh lau máu mũi, đôi tay nhỏ bé lại càng run dữ dội hơn nữa, nước mắt như những hạt trân châu bị đứt dây vậy, không ngừng rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói lời an ủi anh: “Không sao, không sao... Anh nhất định sẽ không sao đâu.”
Cao Hướng Dương túm được cánh tay nhỏ bé của cô, cầm lấy khăn giấy từ trong tay cô: “Nào, để anh tự làm...”
Sắc mặt tái nhợt của cô khiến anh đau lòng không thôi.
Cao Hướng Dương vừa lau máu mũi vừa nhìn chăm chăm Vũ Quỳnh bằng ánh mắt thâm thúy, bắt được một phần tâm trạng từ trên gương mặt cô.
“Xin lỗi...”
Anh chợt nói xin lỗi rồi sờ lên lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, thở dài: “Anh không phải là một người chồng tốt.”
Anh tự trách rất nhiều: “Người khác đều dùng đủ mọi cách để vợ mình được vui còn anh thì sao? Mỗi ngày đều chỉ khiến cho vợ mình sống trong lo lắng sợ hãi, mỗi ngày đều nhìn cô ấy rơi nước mắt...”
Anh cụng trán lên má của Vũ Quỳnh, ngón tay nâng cằm của cô, rủ rỉ rì rầm nói với cô: “Cục cưng, em nói xem, phải chăng anh đã sai ngay từ khi bắt đầu rồi không... Hai năm sau đó, anh lại càng không nên trêu chọc em…”
“Em không cho phép anh tự nói mình như vậy!!”
Vũ Quỳnh nâng khuôn mặt của anh lên, đau lòng hôn liên tục lên đôi môi mỏng của anh: “Em không cho phép anh nói như vậy...”
Giọng nói của cô đã khàn khàn, nhưng sau khi nghe thấy những lời anh nói, Vũ Quỳnh không dám tiếp tục cho phép mình dễ dàng rơi nước mắt nữa.
Cô không thể để cho anh có thêm bất kỳ áy náy nào trong lòng: “Cao Hướng Dương, niềm vui mà anh cho em trong cuộc đời này, bất kì ai cũng đều không thể thay thế…”
Cao Hướng Dương vuốt ve hai má của cô, cười cười, có chút buồn bã: “Nhưng cũng không có ai mang đến cho em những đau khổ như anh đã mang đến cho em trong kiếp này…”
“Không... Không phải...”
Vũ Quỳnh lắc đầu, ôm lấy cổ của anh, vùi vào ngực anh “Không phải đâu!! Không phải… Chúng ta nhất định sẽ có cách mà.”
Chỉ cần bọn họ muốn ở bên cạnh nhau, cho dù là ông trời, cũng quyết không thể tách bọn họ ra được!!
Vũ Quỳnh phát hiện, từ đó về sau, sau khi tắm, Cao Hướng Dương đều vội vàng tự giặt áo sơ mi của mình.
Cô không tìm được bất kỳ vết máu tươi nào nữa.
Nhưng...
Nửa tháng sau, Cao Hướng Dương vẫn phải nằm viện!!