Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 407: Giấy kết hôn giả




Bưng ly rượu nhỏ, ngả đầu vào ngực của Cao Hướng Dương, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao mênh mông, cái miệng nhỏ nhắn trong không ngừng nỉ non: “Cao Hướng Dương, anh nhất định không biết rằng em yêu anh nhiều bao nhiêu...”

“Em yêu anh rất rất nhiều, anh có biết không... Tình yêu của em còn nhiều hơn cả sao trên trời! Rất là nhiều!!”

Vũ Quỳnh say thật rồi.

Sớm biết cô mà say sẽ thích nói thật những suy nghĩ trong lòng như vậy thì đã sớm để cho cô say một trận rồi.

“Cục cưng, anh cũng yêu em...”

Cao Hướng Dương khẽ cười bên tai cô, vừa cười vừa nỉ non mấy câu rồi mới quay lại hỏi cô: “Bây giờ chúng ta đến ủy ban nhân dân đăng kí kết hôn được không?”

Vũ Quỳnh đang say trong ngực anh liền sửng sốt ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn anh, hồi lâu, lầm bầm một câu: “Anh gạt em...”

“Gạt em chuyện gì chứ?”

“Bây giờ trời đã tối rồi, ủy ban nhân dân đã đóng cửa từ lâu rồi.”

Mặc dù cô uống say nhưng vẫn rất tỉnh táo,

Cao Hướng Dương cười cười: “Không sao, bạn của mẹ anh là dì Lý đang làm việc ở ủy ban nhân dân, anh nói dì ấy tăng ca làm cho chúng ta.”

“Có thật không?”

Vũ Quỳnh giật mình lập tức tỉnh táo hoàn toàn, rời khỏi ngực của Cao Hướng Dương: “Vậy bây giờ đi!! Em không chờ được nữa rồi!”

Dáng vẻ ngốc nghếch mà ngây thơ của cô khiến cho Cao Hướng Dương hơi buồn cười.

Thấy sự mong đợi trong mắt cô, ánh mắt của Cao Hướng Dương lại càng thâm trầm hơn.

Trong lòng chợt cảm thấy ân hận, tự trách.

Cúi xuống khẽ hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi lấy sổ hộ khẩu.”

“Anh cũng mang sổ hộ khẩu đến rồi à?”

“Ừ, cầm theo cả của em nữa rồi!”

“Ha ha, vậy thì tốt quá!!”

Vũ Quỳnh ngồi một mình giữa bãi cỏ, thưởng thức rượu vang tuyệt vời, ngắm nhìn bầu trời sao, ngửi mùi nho thơm cuối mùa... Thật là một ngày tuyệt đẹp!

Trong nhà gỗ.

Cao Hướng Dương kéo hộc tủ đầu giường ra, bên trong có hai tờ giấy đăng kí kết hôn màu đỏ.

Mở ra thì bên trong không có hình, mà chỉ có họ tên.

Người chồng Cao Hướng Dương, người vợ Vũ Quỳnh...

Có đóng dấu của ủy ban nhân dân.

Nhưng, đều là giả!

Đây là giấy đăng kí kết hôn giả mà anh nhờ người ta làm cho mấy ngày trước.

Chỉ cần dán hình thẻ của hai người lên trên thì người bình thường không nhận ra đâu là thật giả.

Cao Hướng Dương dựa vào đầu giường, hút một điếu thuốc để hóa giải tâm trạng đang bị đè nén trong lòng.

Tại sao phải làm giả giấy hôn thú?

Anh có tính toán của riêng mình.

Căn bệnh trong người anh, có lạc quan đi chăng nữa thì cũng biết rõ rằng, Diêm Vương muốn lấy mạng anh vào mùng một thì anh không thể tránh được quá mười lăm.

Nếu như anh thật sự kết hôn cùng Tam Nhi, sức khỏe thật sự có gì bất trắc, nhắm mắt xuôi tay một cái là ra đi thì còn lại mình cô trên cõi đời này, rõ ràng là một cô gái trẻ đẹp nhưng lại kết hôn hai lần ba lượt, sau này muốn tìm một người đàn ông tốt không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cho dù người chồng sau này của cô không e ngại chuyện cô đã hai lần lên xe hoa nhưng còn ba mẹ chồng của cô thì sao chứ.

Anh không thể không thay cô tính toán chu toàn hết thảy mọi thứ sau này được.

Nếu không thể kết hôn, vì sao còn phải làm giấy đăng ký kết hôn giả chứ?

Đương nhiên là vì một nụ cười của người đẹp, cũng vì để cho cô an tâm, cũng càng là vì muốn chứng minh với cô rằng, Cao Hướng Dương đời này kiếp này chính là người của Vũ Quỳnh!!

Dù rằng tờ giấy hôn thú này là giả, nhưng tấm lòng của anh đối với cô tuyệt đối là thật!

Thật đến không cần dùng bất kỳ một tờ giấy và luật pháp nào để chứng minh!

“Cao Hướng Dương...”

“Anh vẫn chưa xong sao??”

Bên ngoài truyền tới tiếng gọi nôn nóng của Vũ Quỳnh.

“Xong rồi!”

Cao Hướng Dương vội vàng dụi thuốc lá, cất hai tờ giấy đăng kí kết hôn vào túi áo trong rồi cầm hai cuốn sổ hộ khẩu ra ngoài.

“Ủy ban nhân dân thật sự còn người làm sao?”

Vũ Quỳnh uống say, nhưng ý thức thì hình như vẫn còn rất tỉnh táo.

“Còn! Vừa rồi đã gọi điện báo rồi.”

Cao Hướng Dương đỡ Vũ Quỳnh đi tới bãi đậu xe: “Say sao?”

“Không... Không có say, em vẫn còn uống được nữa...”

Cao Hướng Dương nhéo mũi nhỏ của cô một cái: “Còn uống nữa thì sẽ ngã luôn đấy, lát nữa mà không kí tên được thì cũng không thể oán trách anh được đâu!”

“Phải trách anh chứ! Là anh chuốc say em mà!”

“...”

Quả thật, tối hôm nay, Cao Hướng Dương cố ý chuốc say Vũ Quỳnh.

Chỉ là một chút thủ tục nhưng dù gì cũng phải làm cho ra vẻ, tỉnh táo quá sẽ dễ hỏng chuyện.

Hai người nhanh chóng đến ủy ban nhân dân.

Phần lớn là vì tác dụng chậm của rượu vang tương đối mạnh, Vũ Quỳnh ở trên xe cũng đã chóng mặt, không còn biết phương hướng nữa nên cuối cùng vẫn là Cao Hướng Dương bế cô từ trên xe xuống.

Trong ủy ban nhân dân quả nhiên là vẫn còn dì Lý.

Cao Hướng Dương thừa dịp lúc Vũ Quỳnh không chú ý kín đáo đưa hai tờ giấy màu đỏ cho cô: “Dì Lý, làm phiền dì.”

“Mẹ cháu có biết chuyện này không?”

Dì Lý hình như không an tâm cho lắm.

“Mẹ cháu biết.”

Cao Hướng Dương nói thật.

Anh đã cùng bố mẹ thương lượng xong chuyện này rồi mới quyết định.

Tình yêu tuy đẹp, nhưng thực tế lại thường rất tàn khốc, anh không thể không lo lắng nhiều một chút cho người con gái mình yêu.

“Vậy thì tốt...”

“Dì, nhờ dì!”

“Được rồi, đừng khách sáo với dì, mau dẫn cô vợ bé nhỏ của cháu qua kia chụp hình đi, anh chàng chụp hình vẫn còn chờ đấy!”

Dì Lý thúc giục anh.

“Cám ơn dì...”

Cao Hướng Dương cảm ơn xong liền vội vàng bế cô vợ nhỏ của mình mơ mơ màng màng ngồi lên ghế.

“Tam Nhi?”

“Hửm?”

Vũ Quỳnh khe khẽ trả lời.

Gương mặt nhỏ choáng váng vì rượu vang nên đỏ au như quả mật đào vừa chín tới, thật sự khiến cho người ta muốn cắn một miếng.

“Còn tỉnh táo không? Chúng ta phải đi chụp hình.”

Vũ Quỳnh vừa nghe chụp hình liền lập tức mở mắt, ngồi thẳng người, giống như được tiêm thuốc kích thích: “Là đi chụp ảnh kết hôn sao?”

“Đúng!”

“Vậy thì mau mau...”

Vũ Quỳnh nôn nóng đứng dậy muốn đi.

Kết quả, men rượu bốc lên đầu, cơ thể nghiêng ngã vào lồng ngực của Cao Hướng Dương.

Cao Hướng Dương vội vàng đỡ cô, xem ra cô nhóc này đúng thật là uống quá nhiều rồi.

Hai người ngồi xuống phía trước máy chụp hình, Vũ Quỳnh không hiểu sao liền tỉnh táo hơn một chút.

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn chằm chằm vào máy ảnh, không hề chớp mắt một cái.

Cao Hướng Dương ôm đầu của cô dựa sát vào mình một chút, rồi sau đó nhìn về phía trước, mỉm cười, đợi tiếng “click” của màn hình vang lên.

Cao Hướng Dương có hơi lo lắng.

Mặc dù biết rõ là giả, nhưng trong lòng anh, chuyện này chẳng khác thật là bao!

Chụp hình xong, Cao Hướng Dương rốt cuộc vẫn không kềm nén được sự kích động trong lòng, ngay trước mặt thợ chụp hình mà vẫn không nhịn được liền hôn thật mạnh lên đôi môi nhỏ nhắn thơm mùi rượu vang của Vũ Quỳnh.

“Bà xã, tân hôn vui vẻ...”

Vũ Quỳnh nựng yêu hai má của Cao Hướng Dương cười khanh khách: “Ông xã, anh cũng vui vẻ...”

“Anh vui mà! Hôm nay là ngày vui sướng nhất trong cuộc đời anh...”

Vành mắt của Cao Hướng Dương có chút ửng đỏ.

Có thể kêu cô một tiếng "bà xã", cũng chính là phần thưởng lớn nhất của cuộc đời anh rồi!!

Rời khỏi phòng chụp ảnh, dì Lý liền đưa hai tờ đơn trống cho Vũ Quỳnh cùng Cao Hướng Dương: “Nào, hai người ký tên vào coi như là vợ chồng hợp pháp rồi!”

“Dạ!”

Vũ Quỳnh ngà ngà say, không xem kĩ tờ đơn mà nhanh chóng ký tên vào coi như xong việc rồi.

Cao Hướng Dương phối hợp diễn xuất, cũng ký tên, đưa cho dì Lý.

“Tốt lắm, hai đứa qua bên kia chờ mấy phút đi! Nhanh thôi.”

“Dạ, cám ơn dì...”

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn cúi người cảm ơn, cười hì hì, giống như một thiên sứ nhỏ đáng yêu.

Năm phút sau, dì Lý liền vui vẻ cầm hai cuốn sổ đỏ đi ra: “Ôi chao!! Chúc mừng chúc mừng! Từ nay về sau hai đứa chính thức là vợ chồng, cuộc sống về sau nhớ phải nâng đỡ lẫn nhau, bao dung cho đối phương nhiều hơn!”

“Nhất định vậy ạ, cảm ơn dì Lý!”

Cao Hướng Dương vội vàng lễ phép cám ơn.

Vũ Quỳnh cảm ơn xong cũng cầm lấy cuốn sổ đỏ, càng vui mừng hơn, hăng hái quay sang gọi Cao Hướng Dương: “Ông xã...”

“Ông xã! Em kết hôn rồi!! Em thật sự kết hôn rồi!!

“Ông xã...”

“Ông xã...”

“...”

Ngay trước mặt dì Lý mà Cao Hướng Dương cứ bị Vũ Quỳnh gọi như vậy đến mức đỏ mặt.

Hôm sau.

Vũ Quỳnh choáng váng tỉnh ngủ.

Bởi vì say rượu nên đầu vẫn hơi đau một chút.

Cô ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, lắc lắc đầu, đúng là chóng mặt... “Tỉnh rồi?”

Giọng nói quen thuộc của Cao Hướng Dương chui vào tai.

Vũ Quỳnh theo bản năng quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh đang bưng một chén thuốc nhìn cô: “Nào, uống một chén thuốc an thần đi, có thể làm đỡ nhức đầu.”

Vũ Quỳnh không động đậy, trong phút chốc liền nhìn anh không chớp mắt.

“Em nhìn cái gì?”

Cao Hướng Dương có chút buồn cười, đặt chén thuốc lên đầu giường hỏi cô.

“Cao Hướng Dương, tối hôm qua em nằm mơ…”

Vũ Quỳnh kể lại cho anh.

Cao Hướng Dương ngồi xuống cạnh giường, chống hai tay xuống bên cạnh Vũ Quỳnh nhìn cô cười: “Nằm mơ thấy gì? Nói anh nghe xem.”

“Em nằm mơ thấy hai đứa mình đi suốt đêm để đăng kí kết hôn!”

“...”

“Anh còn nói rằng vì dì Lý làm ở ủy ban nhân dân là bạn của mẹ Hoàng Ngân, cho nên bọn họ cả đêm giúp chúng ta làm thủ tục, em nhớ hình như chúng ta còn cùng nhau chụp hình để dán lên giấy kết hôn nữa nhưng mà... Chúng ta hình như không có trả tiền! Anh nói giấc mộng này có phải là trò đùa không?”

Cao Hướng Dương chỉ cười rồi kéo ngăn tủ đầu giường lấy ra hai cuốn sổ kết hôn, hỏi cô: “Cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong giấc mơ của em có giống với hai cuốn sổ trong tay của anh không?”

Vũ Quỳnh ngẩn ra, mắt trừng lớn như hai cái chuông đồng vậy.

Ngay sao đó liền vui vẻ hét lên một tiếng chói tai, giơ tay giật lấy cuốn sổ đỏ, la lớn: “Tối hôm qua em không hề nằm mơ?? Đây là thật??”

Cô nôn nóng mở tờ giấy kết hôn ra, bên trong bất ngờ có hai tấm hình thẻ kết hôn, phía trên còn dập con dấu nổi.

Không sai được, không sai được!!

Vũ Quỳnh kích động đến mức nhảy cẫng lên trên giường, giẫm lên trên nệm, vui vẻ vòng tay quanh cổ của Cao Hướng Dương, hưng phấn kêu to: “Cao Hướng Dương!! Em đúng là không nằm mơ!! Em thật sự kết hôn rồi, em thật sự kết hôn với anh rồi... Quá tuyệt vời!!

Cô hưng phấn hôn lên cuốn sổ đỏ trên tay, rồi lại quay sang hôn chóc chóc lên đôi môi mỏng hấp dẫn của Cao Hướng Dương.

Nụ cười dương dương tự đắc nở trên môi, ánh mắt nóng bỏng nhìn Cao Hướng Dương.

“Ông xã...”

Cô thẹn thùng kêu một tiếng.

Giọng nói dịu dàng mang theo chút nũng nịu của con gái khiến cho trái tim của Cao Hướng Dương cũng tan chảy theo.

“Bà xã!”

“Ông xã...”

Vũ Quỳnh mềm nhũn trong ngực của Cao Hướng Dương, giống như đứa bé tự đắc, không ngại ngùng kêu lên.

Cao Hướng Dương không nhịn được bật cười, phối hợp với cô: “Bà xã...”

“A a a...”

Vũ Quỳnh quả thực rất vui, vui đến mức không thèm che giấu tâm trạng vui vẻ từ tận trong đáy lòng của mình, ôm lấy cổ anh, cười khanh khách.

Hôm nay thời tiết mới đẹp làm sao! Ngay cả tâm trạng của cô cũng đẹp đến mức không biết dùng từ ngữ nào để hình dung!

“Được rồi, nên xuống giường rồi! Cũng gần mười một giờ rồi đó...”

Cao Hướng Dương vỗ vỗ lên eo thon của cô, cũng may hôm nay là cuối tuần, nếu không thì cô đúng thật là đã trễ học rồi.

“Ngày mai em phải mang giấy kết hôn lên khoe với thầy giáo và bạn học của mình mới được!”

Vũ Quỳnh đang tưởng tượng ra ánh mắt cực kì hâm mộ của bọn họ liền vui vẻ không ngớt.

“Vậy thì không được.”

Cao Hướng Dương không đồng ý.

“Tại sao vậy?”

Vũ Quỳnh chu chu cái miệng nhỏ, không vui.