Cao Hướng Dương thấy rõ là cô không vui nên cười cười vỗ lên sau gáy của cô: “Em có biết là đột nhiên bỏ chạy khỏi hôn lễ sẽ khiến bao nhiêu người lo lắng không hả?”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra định gửi tin nhắn cho Vũ Phong nhưng lại bị Vũ Quỳnh dùng tay ngăn lại: “Đợi lát nữa hẵng liên lạc cho họ…”
Cô khẽ năn nỉ.
Vẻ mặt lo lắng nhìn Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương không thể nhịn cười, liền đánh tan sự lo âu của cô: “Cửa thì anh đã khóa lại rồi, dù là ai đi chăng nữa cũng không có cách nào quấy rầy chúng ta! Dì Lý nói là đi tham dự hôn lễ cả em, đến bây giờ còn chưa về, chắc có lẽ cũng đang bận tìm em…”
Cao Hướng Dương nói xong liền nhích lại gần cô.
Cọ cái sống mũi thẳng tắp của mình lên chóp mũi bé nhỏ của cô: “Vậy thì có thể cho phép anh gửi cho ba mẹ em một cái tin nhắn báo cáo tình hình của em được không?”
Gương mặt nhỏ bé của Vũ Quỳnh ửng đỏ, bây giờ mới gật đầu đồng ý.
Cao Hướng Dương nhanh tay bấm tin nhắn gửi đi.
Nội dung ngắn gọn, đơn giản: “Chú Phong, con tìm được Tiểu Quỳnh rồi, hoàn toàn bình an, muộn chút con sẽ liên lạc lại.”
Tin nhắn vừa được gửi đi xong, Cao Hướng Dương liền tắt điện thoại di động, rồi vứt nó sang một bên.
Coi như cả hai hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Bắt gặp ánh mắt nhìn mình tha thiết của Cao Hướng Dương, trái tim của Vũ Quỳnh không tự chủ được mà đập “thịch thịch thịch.”
Bầu không khí bỗng trở nên mờ ám một cách khó hiểu…
Quanh quẩn con tim của cô và cả của anh, khiến cho ánh mắt đang quấn quít nhau của hai người càng ngày càng cuồng nhiệt, nóng bỏng.
“Anh có gì muốn nói với em sao?”
Vũ Quỳnh hỏi anh.
Giọng nói thỏ thẻ.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, đôi mắt buông lơi nhìn anh không cố kỵ.
“Có, rất nhiều...”
Cao Hướng Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô áp lên bàn tay mình.
Mười ngón tay đan chặt lấy nhau, cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ bé của cô, lưu luyến mãi không rời.
Anh hít một hơi thật sâu, thấy hơi khó chịu trong lồng ngực, rất nhiều lời bị dồn nén nơi ngực mà không biết nên mở miệng như thế nào.
“Biết bắt đầu từ đâu đây?”
Anh nâng mắt lên, cười cười: “Bắt đầu từ ‘Anh yêu em’?”
“...”
Đây có thể được coi là lời tỏ tình không?
Khóe mắt của Vũ Quỳnh lập tức đỏ lên.
Mặc dù nó không trang trọng, nhưng nghe có vẻ rất cảm động.
Cổ họng quyến rũ của Cao Hướng Dương cuộn lên một cái, kéo kéo tay cô khẽ hỏi: “Tin rồi chứ?”
“Ừ...”
Vũ Quỳnh gật đầu, giọng nói đã nghẹn ngào rồi.
“Vậy có muốn hỏi anh điều gì không?”
Thật ra thì Cao Hướng Dương muốn nói đến bệnh của mình.
“Có...”
Vũ Quỳnh gật đầu khẳng định, đôi mắt đã ngập nước: “Vẫn là câu hỏi mà em đã hỏi anh lúc bước vào đây, Cao Hướng Dương, anh có muốn cưới em không?”
Cao Hướng Dương rộn ràng trong lòng…
“Lỡ như ba mẹ em không cho phép thì làm thế nào?”
Anh hỏi.
“Không cho phép thì anh sẽ không cưới em sao?”
Khóe mắt của Vũ Quỳnh lập tức ngấn nước.
Cao Hướng Dương vội vã ôm chặt cô vào lòng: “Cưới! Dù tất cả mọi người trên đời này đều không đồng ý nhưng chỉ cần em muốn, anh sẽ cưới!”
“Thật chứ?”
Vũ Quỳnh quệt nước mắt, trong nháy mắt liền hết khóc mỉm cười.
“Thật mà.”
Cao Hướng Dương gật đầu, thái độ rất kiên định.
Nhưng đôi mắt u ám nhanh chóng tối sầm đi, bàn tay to lớn đang cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Vũ Quỳnh bỗng dưng siết chặt: “Nhưng em biết anh bị bệnh mà…”
“Bị bệnh thì sao chứ?”
Khóe mắt của Vũ Quỳnh đỏ lên: “Lời thề hôn nhân trong thánh kinh là dù cho đối phương ốm đau hay khỏe mạnh đều vẫn sẽ ở bên cạnh!”“
Vũ Quỳnh nói xong lại hôn lên đôi môi mỏng nóng bỏng của anh…
Những giọt nước mắt rơi xuống từ trong khóe mắt, cô chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ nghe Vũ Quỳnh khẽ thầm thì: “Cao Hướng Dương, cho dù là ở nhân gian hay thiên đường, hay có ở địa ngục đi chăng nữa, nơi nào có anh nơi đó sẽ có em! Dù anh ở đâu em cũng sẽ tìm ra anh...”
Giọng nói run rẩy của Vũ Quỳnh vừa vang lên, đôi mắt đỏ hoe của Cao Hướng Dương liền ướt trong nháy mắt.
Anh nâng gương mặt của cô lên, đôi môi mỏng vẫn dây dưa với đôi môi chúm chím của cô, ưu tư xen lẫn kích động, khóe mắt ươn ướt, nóng rẫy, ngưng khóc, khàn giọng hỏi lại cô: “Em có biết là em đang nói gì không?”
“Biết.”
Vũ Quỳnh gật đầu, khóc thành tiếng, nhắc lại câu nói vừa rồi: “Anh ở đâu thì em ở đó! Cho dù là thiên tào địa phủ, em cũng sẽ đi cùng anh!”
“Vũ Tiểu Tam!”
Cao Hướng Dương rốt cuộc cũng không kiềm được sự háo hức, giọt nước mắt đàn ông nóng hổi từ trong khóe mắt lăn xuống, anh khàn giọng khiển trách cô: “Không cho phép em nói như vậy… Nếu ba mẹ em biết thái độ của em như vậy, bọn họ sẽ đau khổ biết bao chứ?”
“Nhưng nếu như ngày nào đó anh không còn nữa thì Vũ Tiểu Tam em có sống cũng như chết...”
Lời nói của Vũ Quỳnh khiến cho Cao Hướng Dương không nhịn được khóc váng lên.
Anh ôm lấy khuôn mặt của Vũ Quỳnh, vội vàng hôn lên đôi môi chúm chím của cô một nụ hôn nóng bỏng mà thê lương, chỉ nghe anh run run nói khẽ với cô rằng: “Không cho phép em nói lời như vậy, cũng không cho phép em làm như vậy! Anh đồng ý với em, anh nhất định sẽ khỏe mạnh, cố gắng hết sức để mình được sống, để chăm sóc em… lâu thật là lâu…”
“Vâng!”
Vũ Quỳnh gật đầu.
Liền sau đó chính là những nụ hôn không ngớt của Cao Hướng Dương.
Lão Tam đang đu đu trên chân tựa như cũng cảm nhận được tình cảm sâu sắc và mãn nguyện của họ nên không ngừng chồm lên chân anh.
Những nụ hôn...
Triền miên không ngớt.
Nước mắt của hai người hòa lẫn với những nụ hôn, vừa nóng lại vừa chát... nhưng đủ để cảm nhận được tình yêu của đối phương!
Tổn thương nhiều năm như vậy, trải qua quá nhiều tan hợp rồi hợp tan, ly biệt rồi sống chết, nhưng đến cuối cùng... Mười ngón tay vẫn nắm chặt lấy nhau, trọn đời trọn kiếp!
Cao Hướng Dương nhanh chóng giúp Vũ Quỳnh cởi bỏ cái túi sách cũ kỹ to đùng của cô xuống, đè cô xuống ghế sofa.
Tay nắm chặt tay cô, mười ngón tay quấn quít, lưu luyến nhau không rời.
Mỗi một hành động đều bao hàm những nhớ nhung vô cùng tận đối với cô trong suốt những ngày này: “Uốn tóc từ khi nào vậy?”
Anh đưa tay khều khều những lọn tóc xoăn dài mềm mại như lông măng của cô.
Cười hỏi cô.
“Mới gần đây thôi...”
Vũ Quỳnh nghiêng nghiêng đầu: “Đẹp không?”
“Đẹp! Kiểu gì cũng đẹp…”
Cao Hướng Dương nói thật.
Đôi mắt của Vũ Quỳnh cong như hai vầng trăng khuyết khi cười.
Bắt gặp cái nhìn nóng bỏng của anh, cô nghe anh khàn giọng hỏi cô: “Gần đây sức khỏe em thế nào?”
Anh ngừng một chút rồi mới mặt dày hỏi tiếp: “Có thể làm chuyện đó không?”
“...”
Kể từ lần trước Vũ Quỳnh bị sinh non đến hôm nay cũng đã gần hai tháng rồi, tính theo thời gian thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn nữa.
Vũ Quỳnh hơi đỏ mặt…
Cô thẹn thùng gật đầu, cắn nhẹ môi dưới: “Chắc không có vấn đề gì chứ? Anh không phải là bác sĩ sao? Anh phải là người rõ nhất mới phải!”
Cao Hướng Dương cúi đầu, khẽ ngậm lên rái tai xinh xinh của Vũ Quỳnh: “Vậy anh không khách sáo nữa…”
Trên ghế sofa, hai người nhanh chóng hòa làm một.
Tuy nhiên, còn chưa kịp tiến vào thì chuông cửa bất chợt reo. Cao Hướng Dương nổi trận lôi đình: “Mẹ kế, mẹ quá lắm rồi!! Phá đám hết lần này tới lần khác, mẹ vẫn chưa vừa lòng sao?”
Cao Hướng Dương phiền não gãi đầu nhưng vẫn không chịu bò khỏi người Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh kinh hoảng nhìn anh: “Có người nhấn chuông cửa...”
“Anh nghe thấy rồi...”
Vẻ mặt của Cao Hướng Dương cực kì tức giận không biết làm sao: “Tiếp tục như vậy nữa, anh thật sự phát bệnh vì bọn họ!”
“Anh nhanh đi xem thử đi, lỡ đâu là dì Lý…”
“Anh cài khóa bằng ổ khóa rời bên trong rồi, có chìa khóa thì mở cũng chẳng ra.”
Anh đã sớm đoán là sẽ như vậy rồi!
Cao Hướng Dương không chịu mở cửa, nhưng bên ngoài chuông cửa cứ kêu mãi, có khuynh hướng bám theo anh mãi không ngừng.
“Hình như không phải là dì Lý.”
Dì Lý là người hiểu chuyện, sau khi phát hiện cửa đã khóa bên trong rồi thì sẽ không tiếp tục nhấn chuông nữa.
“Chẳng lẽ là ba mẹ em?”
Vũ Quỳnh buồn bực bĩu môi một cái: “Em nói rồi mà! Bảo anh đừng liên lạc với họ rồi.”
Cao Hướng Dương dứt khoát ôm lấy Vũ Quỳnh, rời khỏi ghế sofa đi tới gần cửa.
Liếc mắt nhìn màn hình cửa…
Bên ngoài đúng là có…cả một nhóm người đông nghịt!!
Ba mẹ anh, ba mẹ cô, hơn nữa, còn có ông bà nội anh, lại còn cả ông bà nội cô... Trận chiến này...
“...”
Cả hai đều ê ẩm đầu óc, liếc nhìn nhau ngơ ngác, kinh hãi: “Bọn họ muốn làm gì?”
Vũ Quỳnh hỏi anh.
Cao Hướng Dương không để ý, trực tiếp... Tắt màn hình cửa, sau đó... Dứt khoát tháo luôn cả nguồn điện của chuông cửa!
Lập tức, cả thế giới đều yên lặng!!
Vũ Quỳnh trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, có chút buồn cười.
Cao Hướng Dương há miệng ngậm đôi môi chúm chím của cô: “Anh bế em lên lầu!”
Đã từng có lúc khi Cao Hướng Dương hết lần này tới lần khác bị người ta phá hỏng chuyện tốt, trong lòng anh đã ngập tràn ảo tưởng, có một ngày, mình có thể ở cùng với cô, chỉ hai người trên chiếc giường lớn, không có bất kì một người nào quấy rầy, hạnh phúc đắm chìm trong ái ân... Hôm nay xem ra cái tâm nguyện giản đơn mà đáng buồn này của anh rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện rồi!
Ngoài cửa.
“Giở trò quỷ gì vậy? Cả hai đứa tắt điện thoại di động, bây giờ cả nguồn điện của chuông cửa cũng cúp luôn!!”
Người đang oán trách dĩ nhiên là Hoàng Ngân.
Cô đứng ở bên ngoài, không ngừng đập lên cửa: “Thằng nhóc xảo trá này!! Lại dám bắt mất Tiểu Quỳnh!! Xem tôi có lột da nó không thì bảo.”
“Cao Hướng Dương, con mau mở cửa cho mẹ!! Cao Hướng Dương, mẹ biết con đang ở bên trong!!”
“...”
Mặc cho tiếng kêu bên ngoài lớn thế nào đi chăng nữa thì người ở bên trong dường như đã quên hết sự đời, coi như không nghe thấy gì hết!
Hơn nữa, để ngừa bọn họ phá cửa mà vào, cho nên, ngay cả cửa phòng ngủ cũng khóa lại, đóng chặt, rèm cửa sổ cũng được kéo xuống, ngay cả một con ruồi cũng chui không lọt nữa là!
“Được rồi được rồi, Hoàng Ngân, đừng gọi nữa! Xem tình hình thì hai đứa chúng nó cố ý nhốt chúng ta ở bên ngoài rồi.”
Thùy Sam vội vàng tiến lên kéo Hoàng Ngân lại: “Chỉ cần biết Tiểu Quỳnh ở cùng với nó thì chúng ta cũng chẳng cần phải lo lắng chi nữa.”
“Nhưng hôn lễ này...”
Hoàng Ngân thăm dò một câu.
“Người thì cũng chạy rồi, còn hôn lễ với không hôn lễ gì nữa! Thật ra thì hôn lễ hôm nay vốn dĩ cũng chỉ là làm giả mà thôi! Tam Nhi vốn cũng không muốn gả, vừa rồi ai cũng nhìn ra được, trong lòng nó không có ai sánh được với Hướng Dương! Dù có ép nó cưới người khác thì nó cũng chẳng hạnh phúc…”
Mặc dù không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi trải qua một lần như vậy, coi như bà cũng nghĩ thông rồi.
“Như vậy...”
Hoàng Ngân chỉ chỉ cái cửa đang đóng kín mít, cố ý nói: “Cũng không biết hai đứa nó trốn ở bên trong giở trò quỷ gì nữa!”
Lời vừa thốt ra thì ai cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra bên trong.
Một nam một nữ còn có thể làm gì?
“Khụ khụ...”
Bà nội của Vũ Quỳnh là Lê Vũ Thư lên tiếng: “Được rồi, đừng để ý chuyện của lũ trẻ nữa! Cứ để cho hai đứa nó ở bên trong đi, chúng ta cũng đừng quấy rầy nữa, đây là chuyện của lũ trẻ, chúng ta là người lớn, đừng quản nhiều làm gì…”
“Đúng đúng đúng...”