Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 404: Chúng ta kết hôn đi




Rất nhớ, rất nhớ, giống như mỗi tế bào trong cơ thể đều đang nhớ nhung mùi hương của em.

Mà loại nhớ nhung đó hơi đắng, hơi chát còn có nỗi đau mơ hồ…

Còn nữa, anh yêu em!

Còn về yêu tới cỡ nào…

Anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình chứng minh anh yêu em tới cỡ nào.

...

Viết nhiều như vậy cũng đến lúc dừng bút rồi.

Cuối cùng...

Tam Nhi, anh hy vọng sau khi em đọc xong lá thư này, sau đó buông ra ngồi xuống, yên tĩnh suy nghĩ lại, suy nghĩ thật lòng, suy nghĩ nhiều lần về tương lai của mình…Anh là một người bệnh.

Một người mắc bệnh ung thư máu.

Nếu như em có thể chịu được mỗi ngày cơ thể của người em yêu càng lúc càng suy sụp trước mặt em, nếu như trái tim em đủ mạnh mẽ đối diện với việc người em yêu rời đi, mà sau khi người em yêu rời đi, em còn có can đảm để tiếp tục tìm kiếm tình yêu mới, tìm kiếm hạnh phúc mới…Nếu như em đều có khả năng chịu đựng được những điều này thì xin em…xin em hãy ở lại.

Anh sẽ dùng hết sức của mình khiến cho tất cả những cái “nếu như” ở trên không còn tồn tại nữa.

Chờ anh trở lại...

Người yêu em.

Ký tên: Hướng Dương.

Đọc xong lá thư này Vũ Quỳnh khóc đến giọng khàn sức cạn.

“Vũ Quỳnh...”

Tần Lịch Lịch áy náy hô lên một tiếng.

Nhưng bỗng nhiên...

“Bốp!”

Vũ Quỳnh giơ tay lên, không chút do dự tát Tần Lịch Lịch một cái.

Nước mắt trong suốt chảy từ khóe mắt của cô xuống.

Hai vai gầy yếu của cô run bần bật.

Một cái tát vừa đánh xuống, Tần Lịch Lịch còn chưa kịp phản ứng, một tiếng “bốp” nữa lại vang lên, Vũ Quỳnh lại trở tay đánh cô ấy.

Hoàn toàn không do dự.

“Tần Lịch Lịch… Vũ Quỳnh tôi cả đời này…cả đời này sẽ không tha thứ cho cậu!”

Vũ Quỳnh giọng khàn sức cạn thét lên.

Hai mắt đỏ ngầu, cổ họng khàn đặc.

Cô khom người gấp rút tháo đôi giày kim cương màu bạc ra, giống như trút giận vứt vào lồng ngực của Tần Lịch Lịch: “Cậu có biết cậu đã khiến tôi mất đi cái gì không…?

Cô khóc lóc, cô gào thét cuồng loạn: “Cậu đã khiến tôi mất đi thời gian hai năm quan trọng nhất, suýt chút nữa cậu còn khiến tôi mất đi người mình yêu nhất…”

Vũ Quỳnh tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay xuống đất, ném vương miện trên đầu, để chân trần xốc váy cưới lên, hoảng hốt chạy ra ngoài.

“Cô Vũ, cô đi đâu vậy? Vẫn chưa trang điểm xong đâu? Sắp bước vào lễ đường rồi.”

Thợ trang điểm vừa mới trở lại đã nhìn thấy Vũ Quỳnh chạy ra, vội vàng đuổi theo, nhưng trên hành lang đã không còn bóng dáng của Vũ Quỳnh nữa.

Cô đã từng hỏi anh.

Anh thật sự yêu cô sao?

Nếu như một người đàn ông thật sự yêu bạn đủ sâu đậm, cho dù hoàn cảnh của anh ta có khó khăn hơn nữa anh ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để bạn ở bên cạnh anh ta. Bởi vì anh ta yêu bạn. Nếu như anh ta đẩy bạn ra xa, nhưng vẫn nói ra những loại lý do tốt đẹp, thật ra những loại lý do đó chẳng qua chỉ là bởi vì…anh ta yêu bạn không đủ sâu đậm.

Cho tới lúc này Vũ Quỳnh mới hiểu rõ…

Thì ra anh yêu cô!

Chỉ là cô đã bỏ lỡ.

Giữa bọn họ thì ra là duyên cạn nhưng…tình sâu.

...

Từ trong phòng tiệc chạy ra, Vũ Quỳnh liền chạy đến ngôi biệt thự mà Cao Hướng Dương tặng cô.

Cô mở tủ quần áo ra, tùy ý chọn một cái áo sơ mi cùng một chiếc quần jeans đơn giản, thay cho bộ đồ cưới phiền phức cồng kềnh trên người.

Mang vào đôi giày vải bạt mà hai năm trước cô thường mang, trên lưng đeo ba lô cũ to quá mức, sau đó cô vội vàng chạy ra ngoài.

Mười lăm phút sau, Vũ Quỳnh ngồi trong một tiệm làm tóc.

“Giúp tôi cắt tóc mái.”

“Uốn xoăn! Nhuộm màu vàng kim!”

“Được rồi.”

“...”

Điện thoại của Vũ Quỳnh sắp bị gọi đến nổ tung rồi.

Lúc đầu là Trần Mặc gọi tới, tiếp đó là mẹ cô gọi, mẹ cô gọi xong thì tới ba cô, cuối cùng ngay cả Cao Hướng Dương cũng gọi tới.

Vũ Quỳnh nhìn cái tên quen thuộc không ngừng hiển thị trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt viền mắt cô lại đỏ au.

“Ngớ ngẩn! Ngu ngốc!”

Cô nhìn tên Cao Hướng Dương, không ngừng lẩm bẩm, nhỏ giọng mắng.

Mắng xong nước mắt lại tuôn ra.

Nhưng cô vẫn không nhận điện thoại của anh, trực tiếp nhấn nút từ chối, đến cuối cùng cô dứt khoát tắt máy.

Rốt cục, hết thảy đều yên tĩnh trở lại…

Thợ làm tóc bắt đầu cắt tóc, uốn tóc và nhuộm tóc cho cô.

Giày vò gần năm giờ đồng hồ, rốt cuộc kiểu tóc của Vũ Quỳnh cũng xong.

Vũ Quỳnh nhìn mình trong gương, có một khoảnh khắc cô hốt hoảng.

Phảng phất trong nháy mắt lại trở về hai năm trước...

Trở lại thời kỳ yêu đương kia.

Cô mỉm cười, xõa tung mái tóc của mình với vẻ mặt tương đối hài lòng.

Sau khi cô trả tiền xong liền vội vàng đi ra khỏi tiệm.

Sau đó cô giơ tay chặn một chiếc taxi, đi đến nhà Cao Hướng Dương.

Sau khi cô mở máy, vô số tin nhắn hiện lên, điện thoại rung đến mức bàn tay cô tê rần.

Vũ Quỳnh chọn ra tin nhắn của Cao Hướng Dương từ trong hơn trăm tin nhắn.

“Em ở đâu? Nhận được tin nhắn thì lập tức liên lạc với anh?”

“Vũ Tiểu Tam, rốt cuộc em ở đâu? Mở máy cho anh!”

“Vũ Tiểu Tam, em đang giờ trò gì đấy? Nghe điện thoại cho anh!”

“...”

Bá đạo, hung hãn!

Vũ Quỳnh nhìn nhìn nhưng không kìm lòng được lộ ra nụ cười nhạt.

Trong mắt còn ngân ngấn hơi nước.

Người đàn ông như vậy tại sao ông trời nỡ để cho anh mắc bệnh chứ? Đã vậy còn là căn bệnh tàn nhẫn như vậy.

Bàn tay nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh như bay múa trên màn hình điện thoại, cô trả lời anh vài chữ đơn giản: “Anh chờ em ở nhà.”

Sau đó thoát ra màn hình, khóa máy.

Miễn cho lại có thêm người quấy rầy.

“Bác tài, phiền bác lái nhanh một chút dùm cháu…”

Vũ Quỳnh có chút không thể chờ nổi nữa, giục tài xế lái xe.

“Cô ơi, đã nhanh lắm rồi đấy! Trong thành phố nhiều xe, có nhanh hơn nữa chúng ta cũng không có cách nào bay qua xe của người khác, có phải không?”

“Được rồi!”

Vũ Quỳnh bĩu môi.

Mà trong lúc này Cao Hướng Dương đang ở bên ngoài tìm người, sau khi nhận được tin nhắn của cô, anh lập tức quay đầu xe, lái thẳng về nhà.

Anh vừa quay đầu xe vừa gọi điện lại cho Vũ Quỳnh, nhưng mà cô lại khóa máy.

Cao Hướng Dương cũng không vội báo tin cho người nhà.

Anh đang suy nghĩ, cô đột nhiên bỏ chạy trong đám cưới của mình nhất định là có lý do.

Chờ hỏi rõ ràng xong anh sẽ liên lạc với các vị bề trên, như vậy cũng không muộn.

...

Gần hai mươi phút sau.

Chuông cửa vang lên.

Cao Hướng Dương nhanh chóng kéo cửa ra.

Khi nhìn thấy Vũ Quỳnh anh sững sờ.

Con ngươi đen như mực hoảng hốt một lúc mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Cô đứng ở đó, vẫn giống như hai năm trước, để tóc mái, mái tóc dài uốn xoăn, xõa trên vai.

Dưới ánh mặt trời lấp lánh chiếu xuống, mái tóc dài màu vàng kim kia vô cùng rực rỡ.

Trên người cô mặc áo sơ mi đơn giản, phối với chiếc quần jeans bạc màu, chân mang giày vải bạt giản dị, trên lưng mang theo ba lô to đùng.

Giây phút khi cửa mở ra, Vũ Quỳnh nhìn thấy anh tức thì mắt cô đỏ lên.

Cô không tự nhiên nhón chân lên, sau đó liền nghe cô nói: “Anh yêu, lá thư đến muộn hai năm em đã nhận được rồi, chính là vừa lúc nãy…”

Bỗng dưng vành mắt của Cao Hướng Dương nóng lên…

Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, phản chiếu phong thái đẹp đẽ, thanh xuân của cô, giây phút đó mọi thứ giống như trở lại trước đây… trở lại buổi chiều kia của hai năm trước…

Cô nghiêng đầu nhỏ, ngây thơ hỏi anh: “Cao Hướng Dương, chúng ta làm vợ chồng đi!”

Còn chưa kịp chờ Cao Hướng Dương bừng tỉnh, bóng dáng nhỏ kia đã nhanh gọn nhào vào lòng anh, hai cánh tay nhỏ ôm cổ anh, hai chân cặp vào vòng eo rắn chắc của anh, cô cúi đầu, tì lên trán anh khẽ cười nói: “Cao Hướng Dương, chúng ta kết hôn đi!”

Vũ Quỳnh nói xong, sớm đã không kìm được, nước mắt tuôn như mưa…Tiếp theo, còn không đợi anh trả lời, đôi môi anh đào căng mọng không nói lời nào đã phủ lên đôi môi mỏng của anh, cô chủ động hôn anh!

“Cao Hướng Dương, chúng ta kết hôn đi!”

Cao Hướng Dương bị Vũ Quỳnh hôn đến choáng váng.

“Tam Nhi…”

Anh cố gắng kéo cô ra để hít thở.

Nhưng Vũ Quỳnh không cho.

Tay nhỏ kéo cằm anh xuống, nhón cao lên không kịp chờ đợi, hôn anh.

Nhìn dáng vẻ kia của cô, giống như vội vã muốn bù đắp lại những tháng ngày đã bỏ lỡ kia.

Môi đỏ của cô mút lấy môi mỏng của anh, ngốc nghếch hút về miệng mình, cảm giác giống như muốn trực tiếp nuốt anh vào bụng.

Cao Hướng Dương hơi buồn cười, nhưng càng nhiều hơn chính là... cảm động.

Trong ngực giống như có một dòng nước nóng đang không ngừng dâng lên, khóe mắt tự nhiên nóng lên, xoang mũi nhịn không được chua xót.

Môi mỏng của anh bị cô vội vã hút lấy, có hơi đau. Nhưng anh không để ý, cũng không ngăn lại, chỉ mặc cho cô tùy ý tàn sát bừa bãi trên môi mình.

Nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ nụ hôn sâu đã lâu không thấy này.

Thoáng chốc, nước mắt nóng hổi rót vào giữa bốn cánh môi, giọt nước mắt chua xót kia khiến lòng người cũng đau theo.

Khi Cao Hướng Dương mở đôi mắt đỏ au ra đã nhìn thấy Vũ Quỳnh đang khóc nức nở, nước mắt to như hạt đậu không ngừng trào ra, dáng vẻ kia khiến người ta lo lắng không thôi.

Cao Hướng Dương nâng mặt cô lên, cách khoảng nửa tấc, sau đó giơ tay ra, đau lòng lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc.”

Giọng nói của anh khàn đặc đến dữ dội: “Em khóc nữa, tim anh sắp vỡ vụn rồi đây.”

Vũ Quỳnh nghe anh nói vậy, không khỏi nín khóc mỉm cười.

Ánh mắt nóng bỏng của cô giao nhau với ánh mắt của anh, hai người ẩn ý đưa tình nhìn nhau…Cứ yên lặng nhìn đối phương, ai cũng không vội mở miệng nói trước.

Không biết qua bao lâu...

Cao Hướng Dương dẫn đầu mở miệng nói trước: “Tại sao em chạy khỏi đám cưới?”

Anh ngửa đầu nhìn cô.

Hai cánh tay của Vũ Quỳnh quấn quanh cổ anh, đỏ mắt, từ trên cao nhìn xuống anh, cái miệng nhỏ xụ xuống nói: “Anh không vui mừng sao?”

Gần như Cao Hướng Dương không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy, anh khẽ nhếch môi, cuối cùng vẫn nói thật: “Vui mừng.”

Lúc đầu khi nghe nói cô bỏ chạy khỏi lễ cưới, lồng ngực giống như có một dòng máu nóng đang sôi trào. Bây giờ nhìn thấy cô thực sự được mình ôm vào lòng, nếu nói anh không kích động nhất định đó là giả.

Cao Hướng Dương ôm cô, đi đến huyền quan kéo chốt cửa lên khóa lại.

Sau đó hai người ngồi lên ghế sô pha.

Bé Quỳnh trắng nõn nà, cái mông tròn vo của của cô không ngừng cọ tới cọ lui bên chân của anh.

Cao Hướng Dương không có thời gian để ý tới nó.

Bàn tay lớn nóng rực nâng khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Vũ Quỳnh lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt sâu thẳm của anh phảng phất ý cười nhàn nhạt, anh chỉ nhìn cô không nói lời nào.

Không phải là anh không muốn nói chuyện, mà là trong lúc nhất thời thật sự không biết nên nói gì cho phải hoặc là không biết nói từ đâu.

Anh thở phào một hơi: “Có phải anh nên nhắn tin cho chú Vũ, báo cho chú ấy biết anh đã tìm được em rồi không?”

Vũ Quỳnh bĩu môi, không phát biểu ý kiến.