Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 387: Em giúp anh




Vòng tay nhỏ bé của Vũ Quỳnh vòng qua lưng anh, chặt vô cùng.

“Cao Hướng Dương, tối nay nếu anh bỏ em lại đây một mình thì em xin thề cả đời này đều sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa! Em nói được làm được!”

Vũ Quỳnh dựa vào lưng anh, làm nũng đũa giỡn phía sau.

Sống lưng Cao Hướng Dương như hóa đá.

“Em không có thương hại anh…”

Đôi tay bé nhỏ của Vũ Quỳnh siết chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh: “Em không có thương hại anh! Em là lo lắng cho anh! Nếu như tối nay anh cứ như vậy rời đi, anh có nghĩ cho em chưa? Cả tối nay liệu em có thể an tâm ngủ ngon được không? Như thế là dnh cố tình khiến em cảm thấy không dễ chịu trong lòng!!!”

Vũ Quỳnh khóc lóc oán trách, ở sau lưng của Cao Hướng Dương mở miệng cắn lên lưng anh.

Cũng không quan tâm là cắn nổi vào da thịt của anh không, dù sao thì cô vẫn muốn cắn anh.

Cuối cùng cô không cắn đau được anh mà ngược lại làm anh thấy ngứa, đến cả cái áo sơ mi cũng bị nước bọt của cô làm cho ướt mất rồi.

“Vũ Tiểu Tam, em đúng là trời sinh tuổi chó!!!”

Cao Hướng Dương kéo Vũ Quỳnh ở sau lưng ra trước mặt: “Quần áo bẩn thế mà cũng cắn vào!”

Anh giơ cánh tay ra, cho cô thấy vết nước miếng cô để lại.

“Anh không được đi.”

Vũ Quỳnh ngẩng cao đầu, khăng khăng giữ anh lại.

“Đi rồi thì sẽ cả đời không thèm quan tâm anh nữa thật sao?”

Cao Hướng Dương đưa tay ra vuốt ve gò má cô.

Ngón tay của anh vẫn như cũ lạnh lẽo vô cùng.

Trên trán, những giọt mồ hôi thấm ướt đẫm cả mái tóc ngắn của anh, đôi môi mỏng có chút tái nhợt, Vũ Quỳnh thấy vậy càng thêm lo lắng: “Anh mau ngồi xuống, để em xem chân của anh…”

Nhìn bộ dạng của Vũ Quỳnh như vậy, Cao Hướng Dương cũng không do dự nữa.

Thở dài một tiếng, Cao Hướng Dương ngồi xuống sofa.

Vũ Quỳnh muốn vén chiếc quần dài của anh lên, nhưng lại bị Cao Hướng Dương ngăn lại: “Trước hết em đem máy sấy qua đây đã, sấy khô tóc rồi làm gì thì làm.”

“Em muốn xem chân của anh trước cơ!!!”

“Anh giúp em sấy…”

“Được rồi!”

Vũ Quỳnh nói xong liền nhanh chóng chạy vào phòng tìm máy sấy tóc.

Sau đó rất nhanh cô tìm được máy sấy tóc mang ra, Cao Hướng Dương đã để chân giả sang một bên.

Vũ Quỳnh đưa máy sấy cho anh, sau đó ngồi bên cạnh anh, làm tư thế như muốn xắn ống quần lên hộ anh.

Cao Hướng Dương nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, trầm giọng hỏi: “Em có sợ không?”

“Không sợ!”

Vũ Quỳnh nắm lấy ống quần của anh, tay có chút đông cứng lại.

Cô không sợ, cũng chẳng phải là thương hại, mà là cô đau lòng.

“Được rồi…”

Cao Hướng Dương buông đôi bàn tay nhỏ bé của cô ra.

Vũ Quỳnh từ từ vén ông quần anh lên, ngón tay cô có chút run run.

Nhưng lúc nhìn thấy xương bánh chè của anh, Vũ Quỳnh không nhịn được hít một hơi khí lạnh, vành mắt cũng đỏ cả lên.

“Anh là đồ ngốc sao! Đã sưng lên như này rồi, tại sao còn mang chân giả?? Không phải anh là bác sĩ sao? Không biết là như này chỉ khiến chỗ viêm càng thêm nghiêm trọng thôi à???”

Vũ Quỳnh tức giận oán trách anh, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Hạ chân của anh xuống: “Anh đợi một chút, em đi lấy thuốc.”

May mà cô có thói quen phòng sẵn thuốc ở trong nhà.

Có lẽ là điểm tốt khi có xuất thân từ gia đình có truyền thống y khoa.

Cao Hướng Dương ngồi trên sofa, cắm xong máy sấy, nhìn bóng dáng đang vì mình mà bận rộn chạy qua chạy lại, từ đáy lòng lạnh lẽo chợt cảm nhận được một đợt ấm áp ùa về.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, họ đã bắt đầu ỷ lại lẫn nhau, cũng không phải là cảm giác trước đây xem nhau như anh em nữa.

Sự biến hóa kì diệu này, giống như là tâm tư của anh đối với cô vậy…

Đã từng xem cô là đứa em gái không bao giờ lớn.

Nhưng bây giờ lại đơn thuần xem cô là một người phụ nữ, là người phụ nữ của anh!

Vũ Quỳnh đem thuốc quay lại, để chân anh lên chân mình, nghiêm khắc cảnh cáo anh: “Cao Hướng Dương, trước khi chân lành hẳn, không cho phép anh mang chân giả!!”

“Vậy anh sẽ thật sự thành người què đó!”

Cao Hướng Dương mở máy sấy, kéo đầu cô lại, sấy tóc cho cô.

“Mấu chốt là ngày mai anh không có nạng thì phải làm sao?”

Vũ Quỳnh nghĩ một lúc: “Một lúc nữa em sẽ đi mua cho anh!”

Một lúc nữa?

Cao Hướng Dương cau mày: “Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Nhưng mai anh phải dùng mà!”

Quan tâm mấy giờ làm gì! Cũng không thể để anh ngày mai chịu đau mang chân giả được?

“Được rồi….”

Cao Hướng Dương vuốt vuốt tóc Vũ Quỳnh, đặt máy sấy trong tay xuống: “Vũ Tiểu Tam….”

“Dạ?”

Vũ Quỳnh đang cúi đầu, chăm chỉ tìm kiếm bông y tế.

“Thật ra anh đùa em đó.”

“Hả?”

Vũ Quỳnh ngẩng đầu nhìn anh, giơ lọ thuốc kháng viêm trước mặt anh.

“Thuốc này đúng không? Anh xem thử xem.”

Cao Hướng Dương liếc qua một cái: “Được. Còn nữa, thật ra anh có mang nạng theo…”

“…”

Vũ Quỳnh trợn mắt trừng anh.

Cao Hướng Dương biết, nhìn bộ dạng như này, nhóc con này chắc chắn là đang tức điên lên rồi!

Lúc mà cô đang định mở miệng mắng anh một trận, anh liền cúi đầu xuống, chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Không cho phép tức giận!”

Vũ Quỳnh tức giận, ngẩng đầu lên, cắn mạnh vào đôi môi tái nhợt của anh một cái: “Anh lừa em, lại còn không cho phép em tức giận?!! Vậy mà em còn ngày ngày đứng ở trong nhà tắm ngốc nghếch làm gậy chống cho anh…”

Vũ Quỳnh càng nghĩ càng thấy tức, cô tức giận đẩy Cao Hướng Dương đè xuống sofa, giống như một kẻ điên ép sát anh, tức giận gào to lên: “Cao Hướng Dương, anh như này là….. lưu manh!! Cầm thú!!! Anh thật là….thật là hết thuốc chữa!!!”

Cao Hướng Dương ôm lấy bờ lưng mềm mại của cô, ôm cô vào lòng: “Đúng đúng! Anh lưu manh, anh cầm thú, anh hết thuốc chữa, nhưng mà tiểu yêu tinh đầu sỏ nhà em tự nghĩ lại mà xem? Rốt cuộc là ai đã nuôi anh thành bộ dạng đói khát như này?”

“Anh…”

Người đàn ông này, rõ ràng là bản thân xấu xa, ngược lại còn không biết ngại phản pháo lại cô.

Vũ Quỳnh vuốt ve sống mũi cao của anh, cảnh cáo nói: “Cao Hướng Dương, nếu không phải là do chân anh đang bị viêm thì em đã sớm đuổi anh đi rồi!! Anh là đồ lừa đảo! Đợi chân anh khỏi rồi, thì lập tức cút về khách sạn cho em!!!”

Ý là nói, nếu như chân anh không khỏi, thì có thể đóng đô trong nhà cô luôn không rời?

Vũ Quỳnh trèo xuống khỏi người anh.

Tức thì tức, nhưng mà chân anh ấy đang bị viêm, đây cũng là sự thật.

Ngồi vào vị trí ban đầu, bắt đầu cẩn thận từ từ bôi thuốc cho anh.

Cao Hướng Dương lại giúp cô sấy mái tóc dài.

Hai người, đều giống như là vô tình.

Nhưng ai cũng không ngờ rằng, hai việc đơn giản như vậy vốn bản thân có thể tự làm….anh tự bôi thuốc cho bản thân.

Cô cũng tự sấy tóc…

Nhưng sự thật lại là, anh sấy tóc cho cô, cô lại bôi thuốc vết thương cho anh.

Cảnh tượng này, thật sự là ngọt ngào ấm áp không nói thành lời.

Nói chung, đôi tình nhân, chính là như vậy!

Chỉ là, tình yêu của Cao Hướng Dương đến có chút muộn màng.

Vũ Quỳnh cẩn thận bôi thuốc cho anh, chốc chốc lại hỏi anh một câu: “Có đau không?”

“Không đau!”

Cao Hướng Dương lắc đầu.

Nhưng mà chân mày không tự chủ được cau nhẹ một cái, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Bàn tay đang bôi thuốc của Vũ Quỳnh cứng lại.

Lòng cô nhất thời thấy thương xót vô cùng, cô cắn cắn môi dưới, không dám tiếp tục động vào.

Bộ dạng kì lạ của cô, bị Cao Hướng Dương thu hết vào đáy mắt: “Làm sao thế?”

Vũ Quỳnh lắc đầu, một giọt nước mắt chưa kịp kìm lại từ hốc mắt rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng đưa tay lau đi, cái gì cũng không nói.

Nhìn bộ dạng cô như vậy, Cao Hướng Dương đau lòng vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Anh vươn một tay ra liền ôm trọn người cô, một tay kéo cô ngồi vào trong lòng mình.

Giống y như hai năm trước vậy….

“Chân của anh….”

“Không động vào vết thương, không sao, mau nói cho anh biết, sao tự dưng lại khóc rồi?”

Cao Hướng Dương lau nước mắt cho cô.

Không hỏi thì không sao, vừa hỏi xong Vũ Quỳnh lại càng khóc to hơn: “Thực ra anh đau lắm, đúng không??”

“Ổn mà.”

Anh trả lời.

“Nói dối!!!”

Cao Hướng Dương thở dài, ôm chặt cô vào lòng.

Một tay vỗ về lưng cô, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô, đặt lên trái tim anh, ma sát với nhau: “Thi thoảng có đau một chút, đặc biệt là vào mùa hè…”

Biết ngay mà, nhất định sẽ khó chịu vô cùng.

Có những lúc chân giả mới không thích ứng với cơ thể anh, thì sẽ bị phồng rộp lên, mất da là chuyện thường tình, nhiều lần như vậy, dù sao cũng không còn thấy khó chịu nữa.

Giống như tình trạng hôm nay bị viêm, thật ra thì sớm đã thành quen rồi.

“Không được khóc! Anh còn không khóc, em khóc cái gì!”

Cao Hướng Dương dùng những ngón tay mềm mại lau nước mắt cho cô: “Vũ Tiểu Tam, Cao Hướng Dương anh đường đường là đàn ông con trai! Chút đau đớn này với anh mà nói đâu có nhằm nhò gì! Có biết không hả?”

Vũ Quỳnh nức nở, ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào cổ anh, nhịn không được khóc thành tiếng.

Làm sao có thể không nhằm nhò gì cơ chứ? Là mất đi nửa cái chân đó, vậy mà ông trời còn muốn giày vò anh ấy đến mức nào nữa… Nước mắt của Vũ Quỳnh chốc lát đã làm ướt đẫm làn da anh…

Từng giọt từng giọt, rơi xuống cổ anh, thấm qua da, thấm cả vào bên trong, như là muốn che phủ cả miệng vết bỏng.

Anh kiên nhẫn ôm cô trong lòng dỗ dành, giống như hai năm trước vậy.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, từng chút từng chút theo thanh âm của cô: “Nghe lời anh, đừng có khóc nữa mà. Đeo chân giả không khó chịu như em tưởng đâu, hơn nữa số lần bị viêm cũng rất hiếm hoi, thật đó, anh không hề lừa em!”

Chân giả anh đặt làm là cái tốt nhất thế giới, cho nên căn bản sẽ không phát sinh hiện tượng kì lạ, bị viêm như lần này thật sự chỉ là một sự cố nhỏ ngoài ý muốn mà thôi.

“Được rồi….”

Vũ Quỳnh từ hốc vai của anh ngẩng đầu ra: “Vậy anh phải hứa với em, từ nay về sau có vấn đề gì nhất định nói với em ngay lập tức, không được giấu diếm em như lần này!! Anh cho rằng làm như vậy là tốt cho em, thật ra chính là khiến bản thân em tự trách chính mình muốn chết!”

Cao Hướng Dương nhoẻn miệng, nhếch mày: “Tự trách bản thân mình muốn chết? Thật sự lo lắng cho anh như vậy sao?”

“Em đã dằn vặt đến thế này rồi, anh còn cười được à!!!!”

Vũ Quỳnh vẫn còn chút tức giận, cúi đầu xuống, cắn vào tai Cao Hướng Dương một cái.

Lúc cắn lại dùng sức thật, làm Cao Hướng Dương bị cắn còn khẽ kêu lên một tiếng.

Anh kêu không phải vì đau, mà là vì…

“Thoải mái ghê…”

“…”

Cao Hướng Dương, anh còn có thể đê tiện hơn không?

Cuối cùng, Vũ Quỳnh cũng bôi thuốc xong cho Cao Hướng Dương.

Tóc của cô cũng đã được sấy khô.

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn ngồi trong lòng của Cao Hướng Dương, anh nghiêng đầu ngắm nhìn cô: “Tại sao lại muốn ép thẳng tóc ra?”

Mái tóc xoăn đáng yêu trước đây của Vũ Quỳnh không phải do uốn mà là tóc xoăn bẩm sinh.

Cao Hướng Dương thích nhìn bộ dáng hiện tại của cô, lại càng nhớ về cái thời Vũ Tiểu Tam tóc xoăn.

“Cũng không biết nữa…..chắc là đổi kiểu tóc, thay đổi tâm tình!!!”

Thật ra, Vũ Quỳnh cũng không hề thích kiểu tóc hiện tại của bản thân.

Hai năm trước, sau khi bị tổn thương tâm lý thì liền sang Mỹ điều trị.

Ngồi ở trong tiệm làm tóc, cô nói với người tạo mẫu tóc là cứ trực tiếp cắt trọc cho cô, kết quả là nhà tạo mẫu tóc đó không nỡ cắt như vậy, sau đó không còn cách nào khác đành ép thẳng tóc cô ra, sau đó thì mỗi lần thay đổi kiểu tóc Vũ Quỳnh đều có thói quen sẽ ép thẳng tóc.

Dường như bản thân có một chấp niệm, giống như là nếu làm như vậy thì sẽ đem toàn bộ những gì đã xảy ra trước đó cho qua đi.