Cao Hướng Dương nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn đang vung vãi dưới chân cô: "Vừa hay, anh đói rồi!"
"..."
Vũ Quỳnh hoàn toàn chưa định thần trở lại.
Cô ngồi xuống bên cạnh Cao Hướng Dương: "Anh trả lời em trước, tại sao anh lại đến Mỹ, tại sao anh biết em ở đây? Còn nữa, sao anh vào nhà em được?"
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến cho Cao Hướng Dương cau mày.
"Anh tới tìm em ư? Đặc biệt tới tìm em sao??"
Vũ Quỳnh chỉ có thể nghĩ như vậy.
Hơn nữa cái suy nghĩ này cứ quanh quẩn một cách chắc chắn trong tâm trí của cô.
Cao Hướng Dương vươn tay lấy tờ thời báo, tiếp tục xem: "Anh tới Mỹ công tác.”
Thấy Vũ Quỳnh tỏ vẻ không tin, anh hờ hững bổ sung thêm một câu: "Dì Sam nghe nói anh sắp sang đây nên cho anh biết địa chỉ của em, bảo rằng không an tâm về em, một mực kêu anh phải đến xem thế nào.”
Ha ha! Một con sói đói đến thăm một con dê ngây thơ vô tội đúng thật là khiến cho người ta không yên tâm mà!
Vũ Quỳnh dường như hơi hơi tin rồi.
"Vậy còn chìa khóa phòng của em thì sao? Anh lấy ở đâu ra?"
Vũ Quỳnh chỉ chỉ vào cánh cửa phòng.
Cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được làm sao anh ấy có chìa khóa để vào.
"Em còn không biết xấu hổ mà nhắc đến cái cửa của mình sao?"
Cao Hướng Dương xếp tờ báo lại, sau đó cầm một cây kim bé xíu trên bộ trường kỷ lên ném tới trước mặt Vũ Quỳnh: "Ngay cả cái thứ đồ chơi này cũng có thể dễ dàng mở banh cánh cửa phòng của em ra! Vũ Tiểu Tam, nếu anh không kiểm tra ổ khóa giúp em thì một ngày nào đó em bị người ta cưỡng ép cũng không biết chừng!"
Cho nên...
Ý là cửa của cô bị anh ấy dùng cây kim này mở ra “dễ như trở bàn tay” sao??
Dễ như trở bàn tay?
Nếu như khều suốt hai tiếng đồng hồ mới mở được mà cũng được coi là dễ như trở bàn tay thì… “Thật là cám ơn anh!! Anh cho rằng ai cũng có cái tật xấu giống kiểu của anh sao? Trừ loại người như anh ra còn có ai đi cạy cửa người khác chứ, có ai hở một chút là cưỡng ép người khác không?!"
Vũ Quỳnh ảo não cằn nhằn anh, tức giận ném cây kim nhỏ xíu đó vào thùng rác.
Giận thì có giận, nhưng sự xuất hiện của Cao Hướng Dương quả thật đã khiến cho cô vừa mừng vừa lo, nhưng cô không thèm thể hiện ra ngoài mặt đâu!
Cao Hướng Dương căn bản không để ý tới những lời cằn nhằn của Vũ Quỳnh chỉ nhìn cô rồi vội vàng rời mắt khỏi gương mặt của cô: "Anh đói rồi, em đi nấu cơm nhanh đi.”
"..."
Vũ Quỳnh không nói.
Đứng dậy xong lại liếc nhìn Cao Hướng Dương tựa như từ trên trời rớt xuống đang ngồi trên ghế sofa, lúc này mới nhặt nguyên liệu nấu ăn trên đất lên rồi đi vào bếp.
Mặc dù vậy, cô vẫn chưa thích ứng được với tình huống Cao Hướng Dương đột nhiên xuất hiện nơi này.
Vũ Quỳnh đi vào bếp còn Cao Hướng Dương ném tờ báo trong tay sang một bên.
Giờ mới phát hiện ra hình như có một con thỏ đang nhảy nhót loạn xạ trong tim mình, khiến cho hơi thở của anh cũng loạn nhịp.
Vũ Quỳnh bận rộn quay cuồng trong bếp, còn Cao Hướng Dương thì ngồi không yên trong phòng khách được nữa.
Anh chưa từng thấy Vũ Quỳnh vào bếp, càng không ngờ tới một cô nhóc ngay cả lò nướng cũng không biết cách sử dụng của hai năm trước giờ đây lại có thể nấu ăn.
Dĩ nhiên là lại càng không lường trước được cô cũng có ước mơ của đời mình.
Hơn nữa, anh càng hoàn toàn không biết rằng ước mơ của cô chính là trở thành một chuyên gia ẩm thực phân tử.
Từ trước tới giờ, hình như anh chẳng biết một chút gì về những điều này.
Anh không biết, thậm chí còn chưa bao giờ nghe cô nói qua.
Trong suốt những ngày mà cô rời xa anh, cô đã trở nên tự chủ độc lập nhường vậy.
Thật lòng mà nói trong tim của Cao Hướng Dương có một chút gì đó nghèn nghẹn.
Anh khoanh tay lười nhác tựa cửa, nheo mắt, ngắm nhìn hình ảnh nhỏ bé đang bận rộn trong bếp.
Từ lâu anh đã luôn hy vọng cô nhóc vẫn luôn dựa dẫm vào anh có thể trưởng thành nên người, nhưng hôm nay, cô trưởng thành rồi, nên người rồi, độc lập rồi, nhưng anh lại cảm thấy chua xót.
Phải chăng cô cũng đã từng vì Trần Mặc mà bận bịu loay hoay trong bếp như thế này?
Có phải vì anh ta nên mới học nấu ăn.
Tự đưa ra một chuỗi câu hỏi rồi tự trả lời, ánh mắt âm trầm đen láy của Cao Hướng Dương lại càng nhìn cô gắt gao hơn.
Dù Vũ Quỳnh không nhìn sau lưng nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén đang dán chặt vào người mình, tựa như muốn đâm thủng cô vậy.
Cô ngoái đầu nhìn anh.
"Làm gì vậy?"
Ánh mắt rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Tim hơi hoảng hốt.
Vẫn còn đó cảm giác kinh sợ bởi sự xuất hiện đột ngột của anh.
Cao Hướng Dương không trả lời, vẫn chỉ đứng đó nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô như không có chuyện gì.
Những giọt mồ hôi nhỏ lăn dài trên vầng trán trắng nõn rồi thấm ướt cả mái tóc suôn dài của cô.
Trong mắt anh, sợi tóc dính trên gò má trắng nõn nà của cô đặc biệt quyến rũ.
Ánh mắt của Cao Hướng Dương hơi mơ màng, sải bước tiến vào trong.
Thuận tay rút một tờ khăn giấy trên cái kệ.
"Vũ Tiểu Tam, luyện cho bản thân đảm đang như vậy để làm gì? Để đợi đến ngày làm dâu hiền vợ thảo của người ta sao?”
Trong lời nói của Cao Hướng Dương có chút mỉa mai.
Đứng bên cạnh cô, cầm khăn giấy lau sơ lên gò má ửng hồng của cô.
Mà động tác lại chẳng có một chút dịu dàng nào, thậm chí là còn có chút thô lỗ.
Vũ Quỳnh nhíu mày: “Anh nhẹ một chút! Đau…”
Mà thật vậy.
Trong nháy mắt, chỗ được lau đã đỏ lên.
Có lẽ vì làn da của cô thực chất là quá mịn màng, Cao Hướng Dương nghĩ, da mịn như nhung chẳng qua cũng chỉ được như vậy mà thôi.
Ánh mắt sâu lắng hơn vài phần, lực cánh tay không tự chủ được liền nhẹ hơn một chút.
Vũ Quỳnh không ngờ anh lại đột nhiên đến lau mồ hôi cho mình, nhiệt độ trên ngón tay của anh xuyên qua tờ khăn giấy mỏng tang, nóng hôi hổi khi cọ sát lên da của cô.
Như muốn đốt cháy làn da của cô, xuyên thấu qua tế bào, thẩm thấu vào máu, trực tiếp thiêu đốt con tim của cô làm cho con tim ấy cứ đập thình thịch theo từng động tác của anh.
Chính vì trong cơn mơ màng nên ngay cả con cá chiên trong chảo bị cháy khét cô cũng không mảy may phát hiện ra.
Đến khi Cao Hướng Dương khẽ nhắc: "Cá cháy rồi!”
"A?"
Vũ Quỳnh ngớ người.
Mãi một lát sau mới nhận ra, hô lên một tiếng: "Ôi không!!"
Vội vàng vặn nhỏ lửa lại, dùng thìa lật cá, buồn bực bĩu môi: "Có lẽ không cách nào ăn được nữa rồi."
Đều do anh hết, đúng lúc này lại làm cho cô phân tâm!
Nói thật, Vũ Quỳnh vô cùng chú tâm và cẩn thận khi nấu bữa cơm này, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô tự tay nấu cơm cho anh ăn, nếu nói trong lòng không lo lắng là giả.
Không những vậy còn đặc biệt hy vọng nhận được lời khen của anh.
Nhưng hôm nay xem ra...
Cô đúng thật là nghiệp dư mà! Muốn trở thành chuyên gia ẩm thực ư? Xem ra còn cả một chặng đường dài phải đi rồi!
Cao Hướng Dương ném khăn giấy trong tay vào thùng rác, thân hình cao lớn dựa vào phía sau một chút, khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn cô, hỏi cô một câu vu vơ: "Trần Mặc đâu?"
Vũ Quỳnh cúi xuống một tí để vặn lửa nhỏ lại chút nữa, trả lời anh: “Không tới.”
"Một mình em qua đây à?”
"Vâng."
Không hiểu sao, Cao Hướng Dương bất chợt cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn một chút.
Anh duỗi người, nhất thời có cảm giác thoải mái cả người.
Khóe miệng bất giác nhếch lên một chút.
"Trong thời gian công tác, anh sẽ ở lại đây."
Giọng bá đạo, không cho người khác chen vào.
Nói xong liền quay người rời khỏi bếp.
Vũ Quỳnh mới đầu còn chưa kịp phản ứng lại, hơi sửng sốt một chút rồi mới bừng tỉnh, cô cuống quýt gắp con cá đã “chín quá kĩ” ra khỏi chảo.
Cao Hướng Dương đang đứng dựa trước quầy bar, quen cửa quen nẻo tự rót cho mình một ly nước rồi thong thả uống.
"Tại sao phải ở chỗ của em? Chẳng phải anh có thể ở tại khách sạn sao?”
Vũ Quỳnh đứng trước mặt anh, nghểnh cái đầu nhỏ lên chất vấn anh.
Thái độ không vui vẻ gì cho cam.
Cao Hướng Dương cúi đầu, nheo mắt với cô, tự cho là đúng liền hỏi ngược lại: "Tại sao không thể ở đây?"
Cuối cùng, lại bồi thêm một câu: "Trước kia chẳng phải ở rất bình thường sao?"
"Trước kia là trước kia..."
"Bây giờ không giống trước kia nữa? Hả?"
Cao Hướng Dương nhướng cao đôi chân mày kiếm.
Tiện tay đặt ly nước xuống.
Trong câu hỏi ngược cuối cùng mà anh cố ý cất cao giọng có mang theo chút mê hoặc hấp dẫn.
Vũ Quỳnh ngần ngại mím môi, nhưng vẫn cố trấn định trả lời anh: "Bây giờ dĩ nhiên không như vậy nữa, trước kia là em không hiểu chuyện, không hiểu cái gì gọi là nam nữ khác biệt, nhưng bây giờ em đã hiểu, hai chúng ta dĩ nhiên là không thể tùy tiện ở chung..."
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Cao Hướng Dương quan sát gương mặt hơi hoảng hốt của cô, khẽ cười: "Chuyện cần làm cũng đã làm rồi, lại còn dám nói với anh là nam nữ khác biệt, không cảm thấy quá muộn rồi sao?”
"Anh..."
Vũ Quỳnh nổi đóa, tự biết mình không vô lại được như anh nên nói thẳng: "Tóm lại anh không được phép ở đây, khách sạn thoải mái không ở, tại sao lại cứ muốn ở chung với em! Hơn nữa, bình thường em rất bận rộn, không có thời gian để ý đến anh! Phải hơn năm giờ em mới tan học, về nhà còn phải nấu cơm cho anh, lại còn phải giặt quần áo cho anh nữa, mà em cũng không rảnh để giặt cho anh. Vậy nên, anh cứ ở khách sạn đi, đừng có ở đây gây phiền toái cho em!"
Vũ Quỳnh nói ra những lời này một cách khá thẳng thắn và dứt khoát.
"Em sợ cái gì chứ?"
Cao Hướng Dương bất thình lình hỏi cô.
Vũ Quỳnh ngẩn ra.
Từ trên cao anh nhìn xuống cô một cách ngạo nghễ, lạnh lùng hỏi lại một câu: "Sợ anh có thể ăn em bất cứ lúc nào bất cứ đâu sao?"
"..."
Vũ Quỳnh cảm thấy tên khốn này đúng thật là kiểu người có thể làm ra loại chuyện hỗn tạp đó!
Gò má đang ửng hồng liền lập tức đỏ dữ hơn nữa.
"Nói tóm lại thì anh không được phép ở lại đây…”
Sau khi Vũ Quỳnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu thì vội vã xoay người đi vào bếp.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên bàn.
Trừ con cá bị chiên cho cháy khét lẹt ra thì màu sắc và mùi vị của những món còn lại thật sự không thể chê vào đâu được.
Ăn cơm xong, Vũ Quỳnh đi ra đi vô giữa phòng ăn và bếp để dọn dẹp chén đũa.
Một kẻ chúa làm biếng như Cao Hướng Dương dứt khoát ở lại căn nhà độc thân mà Vũ Quỳnh thuê để thăm thú.
Anh tùy tiện mở cửa phòng ngủ, đi vào trong nhìn một lượt rồi ngoái ra hỏi Vũ Quỳnh: "Anh ngủ phòng nào?"
Cánh tay đang lau bàn ăn của Vũ Quỳnh ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi quăng cho anh hai chữ "Khách sạn!"
Cao Hướng Dương tựa như bịt tai không nghe thấy gì, tiếp tục ngó nghiêng trong phòng một hồi lâu rồi lại cau mày hỏi: "Trần Mặc đã từng ở trong căn phòng này chưa?”
"Chưa."
Vũ Quỳnh không biết anh muốn làm gì, chỉ thành thật trả lời.
Cao Hướng Dương gật đầu một cái, khép cửa lại rồi đi ra, nghiễm nhiên nói: "Vậy thì anh lấy căn phòng này!"
"..."
Vũ Quỳnh cảm thấy da mặt của tên này hình như còn dày hơn cả trước kia!
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Trong lòng tính toán, cô muốn ném một người to cao như anh ra ngoài... Thật đúng là nằm mơ!
Vũ Quỳnh cảm thấy cô nên nói chuyện đàng hoàng với anh.
Dĩ nhiên là cô có nguyên nhân của mình nên mới không thể cho Cao Hướng Dương ở lại đây.
Cô chưa hề quên những lời mà cô vô tình nghe được vào ngày hôm ấy… Mối quan hệ không cần trách nhiệm!
Chỉ một câu nói liền phủi sạch trơn mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Cho dù anh đã phủi sạch tất cả nhưng còn cô thì sao? Con tim cô thật sự đúng như những gì chính miệng cô đã nói sao?
Gạt được người khác, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không gạt được chính mình!
Càng ở gần anh, cô lại càng chìm đắm sâu hơn…
"Tại sao anh lại cứ một mực muốn ở lại chỗ em?"
Vũ Quỳnh hỏi anh.
"Thuận tiện."
Cao Hướng Dương trả lời.
"Khách sạn thuận tiện hơn."
"Chân của anh tương đối thuận tiện!"
Cao Hướng Dương nhìn thẳng vào cô.
Vũ Quỳnh hơi sửng sốt một chút.