Vũ Quỳnh ngồi trên sofa, ánh mắt lại không khống chế được dán lên bóng lưng anh.
Anh đi một bước, trái tim cô, liền nhảy một nhịp…
Vũ Quỳnh cảm thấy trái tim bản thân đập chậm dần theo từng bước của anh.
Hô hấp, dừng lại khoảng vài giây.
Cho tới khi bóng dáng của Cao Hướng Dương, biến mất nơi hành lang, Vũ Quỳnh mới hồi thần hại, dễ thở hơn một chút.
Trái tim, như có tảng đá đè lên, đè lên cô, nặng trĩu mà khó chịu.
Tin dữ đột nhiên tới, khiến cô khó lòng tiếp nhận.
Cô éo bản thân thu lại tâm tình, xốc lại tinh thần, khám cho cậu ba.
“Dì Lý, hôm nay cậu ba có phản ứng khác thường nào không?”
“Từ trưa nay liền không ăn gì, còn hắt xì, vừa rồi trước khi cô đến còn nôn 1 lần. Cô chủ, cậu ba sẽ không có chuyện gì chứ?”
Dì Lý rất lo lắng,
Vũ Quỳnh vuốt ve con vật trong lòng, chú heo cảnh không có có chút sức lực nào: “Dì Lý, dì đừng lo, cháu nghĩ cậu ba chỉ là bị cảm mà thôi, dì cho nó ăn một chút thuốc cảm trẻ em đi, liều lượng khảng bằng ¼ đứa nhỏ thông thường, hòa bằng nước ấm, thêm một chút bột sữa đậu là được. Trong nhà có thuốc không? Không có thì cháu về lấy.”
“Có có có. Cậu chủ là bác sĩ mà, thuốc gì mà không có chứ.”
Dì Lý nói, rồi dến hòm thuốc tìm thuốc.
Vũ Quỳnh ôm heo cảnh trong lòng, nhưng trong đầu lại cứ nghĩ tới Cao Hướng Dương.
“Dì Lý…”
“Hử?”
“Chân của anh ấy… còn đau không?”
Tay tìm thuốc của dì Lý, hơi ngừng lại, sau đó, lắc đầu: “Chuyện này tôi thật sự không biết. Cậu chủ là người như nào, cũng không phải cô không biết. Thường ngày tâm cao khí ngạo, từ khi bị cắt mất chân, lại càng cao ngạo hơn nữa. Sợ là dù có đau, cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt người ngoài.”
Cũng phải…
Vũ Quỳnh vuốt ve cậu ba, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng: “Vậy thường ngày anh ấy đều mang chân giả sao?”
“Phải.”
“Trên người không có phản ứng gì không tốt chứ?” Vũ Quỳnh lo lắng hỏi tiếp.
Dì Lý thở dài một hơi, tìm xong thuốc, ngồi xuống trước mặt Vũ Quỳnh: “Mấy ngày trước vừa mang chân giả, phản ứng bài xích cực kì mạnh, nhưng cậu chủ nhịn không chịu từ bỏ, giờ còn tốt, cũng coi như vượt qua thời kì cọ xát, may mà chỗ bị cắt không cao, sau khi đeo chân giả sẽ không thấy gì khác thường.”
Dì Lý cũng chỉ có thể tìm được chút an ủi trong tiếc nuối.
“Tôi đi hòa thuốc cảm cho cậu ba trước.”
Dì Lý nói rồi, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
“Dì Lý, cháu lên tầng xem anh ấy một chút.”
Vũ Quỳnh đặt cậu ba lên sofa, rồi bước lên tầng.
Đứng trước cửa phòng Cao Hướng Dương, Vũ Quỳnh chần chừ nửa ngày, không dám gõ cửa.
Cuối cùng…
Tự cổ vũ mình, ‘cốc cốc cốc’ gõ cửa 3 tiếng, sau đó, đáp lại cô lại là trầm mặc hồi lâu.
Người bên trong, căn bản không để ý đến cô.
Vũ Quỳnh cắn chặt môi, nửa ngày sau, lại gõ cửa phòng anh lần nữa.
Vẫn không có người đáp lại.
Lẽ nào anh đã ngủ rồi?
Rõ ràng Vũ Quỳnh nghĩ là hay đi thôi, nhưng, bàn tay lại xoay mở cửa phòng anh.
“Làm gì đó?”
Cửa vừa mở ra, thậm chí Vũ Quỳnh còn chưa kịp đi vào, một bóng đen cường thế nhốt cô lại, loại khí thế hung hăng bức người như thế, khiến trái tim Vũ Quỳnh nhảy lên.
Cô ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt đen tối như mực, sâu thẳm vô cùng của Cao Hướng Dương.
Trong mắt như cuồng phong bão tố, muốn hút lấy cô.
“Anh… ngủ rồi?”
Cô hỏi.
Cao Hướng Dương lười nhác nhìn cô: “Em làm ồn ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh.”
Vẻ mặt anh lạnh lùng, dường như có vài phần không vui.
“Em…”
“Không có chuyện gì khác, thì về đi. Cũng không sớm nữa rồi.”
Cao Hướng Dương nói xong, liền muốn đóng cửa lại.
Vũ Quỳnh lại nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cánh cửa, chỉ một chút thôi, cửa sẽ kẹt lấy cánh tay cô.
May mà Cao Hướng Dương kịp thời giữ cánh cửa lại, mắng cô một câu: “Em làm gì đó?”
Bị Cao Hướng Dương quát, Vũ Quỳnh nhất thời cảm thấy có chút uất ức, nhưng vừa nghĩ tới chân của anh, cô liền nhịn xuống.
Không để ý đến anh, đẩy cửa vào phòng ngủ của anh.
Cao Hướng Dương nhíu chặt mày, dựa vào cánh cửa, không động đậy.
Ánh mắt lại lành lạnh nhìn chằm chằm Vũ Quỳnh.
Dường như Vũ Quỳnh không cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của anh, đứng ở giữa phòng ngủ, có chút hang hái đánh giá phòng của anh.
Ánh mắt lướt qua tất cả dụng cụ trong phòng, cuối cùng dừng lại trên cái chân giả nơi góc phòng.
Ánh mắt hơi lóe lên, cô đi tới, vờ như không để ý hỏi anh: “Đó là chân trái của anh sao?”
“Không được động vào nó.”
Sắc mặt Cao Hướng Dương nhất thời lạnh hư băng hàn.
Không biết lúc nào, anh đã chống nạng đi tới trước mặt Vũ Quỳnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn cô: “Ra ngoài.”
Vũ Quỳnh bị anh kéo, thân người lảo đảo, lại cứ bướng bỉnh đứng đó, sống chết nhìn chằm chằm anh, không chịu đi.
“Ra ngoài! Không hiểu lời anh nói sao?”
Sự nhẫn nại của Cao Hướng Dương dường như đã tới cực hạn.
Hôm nay, đúng là anh cố ý để lộ bên chân tàn khuyết trước mặt cô, thế nhưng… khi cô dùng loại ánh mắt hoảng sợ nhìn chân anh, anh đã iết, giữa bọn họ không còn chút khả năng nào rồi.
Anh không hề muốn dọa cô.
Nhưng cô, quả thật bị anh dọa sợ rồi.
Hiện giờ, bản thân mất đi nửa cái chân, đối với cô, có lẽ chính là một quái vật.
Một con quái vật chỉ có đươc sự thương hại của cô.
“Ra ngoài…”
Cao Hướng Dương thấy cô không có phản ứng gì, giọng nói càng lớn thêm vài phần.
Dọa Vũ Quỳnh hoảng sợ, một giây sau, mắt đỏ lên.
“Anh quát em cái gì chứ?”
Vốn Vũ Quỳnh không dễ bắt nạt, bị Cao Hướng Dương quát hai lần, liền ‘bốc hỏa’: “Anh quát cái gì chứ? Em không ra ngoài đó thì sao? Anh đừng cho rằng mất đi nửa cái chân, mỗi người đều phải nhân nhượng anh, chịu tính khí thất thường cổ quái của anh! Em không ra ngoài đấy, anh có thể làm gì em chứ?”
Vũ Quỳnh nhớ tới chân anh, ức đến tận cổ, gào lên với anh.
“Cút!”
Cao Hướng Dương kiệm lời như vàng, vứt cho Vũ Quỳnh một chứ, kéo cô đi.
Mặc dù anh mất nửa chân, nhưng hiển nhiên không hề ảnh hưởng tới hành dộng của anh.
Một tay tóm lấy Vũ Quỳnh, chống nặng chuẩn bị ném cô ra ngoài.
Đương nhiên Vũ Quỳnh không chịu, vô thức duỗi tay đẩy anh.
Đẩy xong, Vũ Quỳnh liền hối hận.
Thân người Cao Hướng Dương lảo đảo, lùi về sau.
Vũ Quỳnh sợ hãi, hội vàng duỗi tay đỡ lấy anh.
Kết quả, người chưa đỡ được, lại bị anh dùng lực đè lên sofa.
Khuôn mặt Vũ Quỳnh, dán lên khuôn ngực rắn chắc của Cao Hướng Dương, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ ổn định của anh, cảm nhận được hơi thở chỉ thuộc về anh, Vũ Quỳnh có chút không nỡ rời khỏi người anh.
Nửa ngày sau, thấy anh không có phản ứng, Vũ Quỳnh mới ngẩng đầu, nhìn anh.
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, mày kiếm nhíu chặt, mi tâm dường như có chút cau lại, Vũ Quỳnh sợ hãi: Đau sao?”
Cô lo lắng nhìn anh, cũng không biết có phải bản thân đụng vào chân anh hay không.
Nhưng cô căn bản không đè vào chân anh mà.
“Đau.”
Một tay chống sau đầu, dựa vào thánh sofa, nhìn Vũ Quỳnh, nhàn nhạt nói: “Không phải chúng ta đã nói từ sau không dính líu gì nữa sao?”
Vũ Quỳnh cũng bắt chước tư thế của anh, lười biếng dựa vào thành sofa: “Vậy anh nói xem, em đồng ý lúc nào chứ?”
Lời này nghe có vẻ quen tai, dường như anh từng nói qua.
Ánh mắt Cao Hướng Dương co rút, lạnh lùng trừng Vũ Quỳnh: “Vũ Tiểu Tam, giờ em đang thương hại anh sao?”
“Anh cảm thấy bộ dáng cao ngạo này của anh, đáng để người khác thương hại sao?”
Vũ Quỳnh không chút yếu thế phản kích.
“...”
Cao Hướng Dương không đáp lời cô.
“Muộn rồi, em phải đi rồi…”
Vũ Quỳnh nói rồi đứng dậy muốn đi.
Sau đó, tay cô bị một bàn tay lành lạnh nắm lấy.
Tim Vũ Quỳnh hẫng một nhịp, quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt sâu không thấy đáy của Cao Hứng Dương nhìn chằm chằm cô: “Anh tiễn em.”
“Không cần đâu…”
Vũ Quỳnh vội lắc đầu: “Em lái xe tới.”
“Em cảm thấy anh không thể lái xe?”
Khuôn mặt Cao Hướng Dương nhất thời lạnh đi.
“Nào có.”
Vũ Quỳnh chu môi, lẩm bẩm: “Lái xe cũng không dùng đến chân trái.”
“Biết thì tốt.”
Cao Hướng Dương hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ góc để chân giả: “Giúp anh mang cái đồ chơi kia lại đây.”
“Không phải anh không cho em động vào sao?”
Trong lòng Vũ Quỳnh vẫn còn tức giận.
“Bảo em lấy thì lấy đi, nói nhiều thế làm gì?”
“Cao Hướng Dương, tính khí anh đúng là càng ngày càng đáng ghét.”
Vũ Quỳnh ngoài miệng oán giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy chân giả cho anh.
Lúc ôm chân giả của anh, trái tim co rút đau đớn.
Thấy anh trước mặt mình, không chút giấu diếm, trong lòng Vũ Quỳnh cũng được an ủi phần nào.
Ít nhất, trong lòng anh, bản thân có lẽ không tính là người ngoài.