Vũ Quỳnh bị anh nói, nhất thời mặt căng ra đỏ bừng.
Cô nhớ lại bản thân hai năm trước không hiểu chuyện...
Nghĩ đến tuổi thanh xuân ngỗ ngược chui vào trong chăn chăn của anh, nghĩ đến những đêm phóng túng hai năm trước… Lòng run rẩy.
Như những gì anh nói, cô thời quá khứ, chẳng phải là giống như anh bây giờ,,quấn quýt lấy cô người sắp kết hôn, không chịu buông tay!
“Đúng, lúc trước là em không hiểu chuyện…”
Khó được, Vũ Quỳnh thế mà sẽ hiểu được kiểm điểm bản thân, điều này trái lại làm Cao Hướng Dương hơi bất ngờ.
Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh tựa vào cửa, ngẩng đầu, điềm nhiên đón lấy ánh mắt sâu thẳm của anh, thở dài một hơi, mới chậm rãi nói: “Anh, tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, tất nhiên là hiểu chuyện hơn em nhiều, sẽ không vì en tuổi nhỏ không hiểu chuyện mà so đo kỳ kèo với em?”
Ánh mắt của Cao Hướng Dương sâu thẳm…
Con ngươi co rút mấy vòng, liếc nhìn cô.
Liền nghe thấy anh dùng giọng điệu quái gở trả lời: “Tuy anh hiểu chuyện, nhưng… anh là người nhỏ nhen! Lúc trước hôn anh bao nhiêu lần, chui vào trong chăn anh bao nhiều lần, anh tính… từ giờ trở đi bắt đầu…đòi lại hết!”
“…”
Cao Hướng Dương nói, liền cúi đầu, đôi môi ẩm ướt ấm nóng khẽ phủ lên đôi môi hồng của cô.
Động tác không thô lỗ, thậm chỉ còn kèm theo sự tham dò dịu dàng…
Tựa như đang tham dò cảm giác của cô vậy.
Vũ Quỳnh không thừa hơi giãy giụa, bởi khuôn mặt đã bị anh dùng hai tay nâng, cô chỉ có thể đón nhận.
Chỉ là nụ hôn này, đến không thô bạo như lúc trước, ngược lại mút nhẹ triền miên như nước…Môi mỏng từng chút bị anh ngậm lấy, rồi sau đó lại nhẹ nhành buông cô ra, xong lại lần nữa phủ lên, tham lam mút mát, đầu lưỡi linh hoạt vẽ lại dáng môi xinh đẹp của cô…Tim Vũ Quỳnh, run rẩy.
Bàn tay nhỏ nhắn vô thức víu lấy khuỷu tay rắn chắc của anh, chẳng hề dùng sức đẩy anh ra… thậm chí, đôi môi anh đào theo bản năng hơi mở ra…
Đón nhận đầu lưỡi nóng ẩm của anh, tùy theo anh, trong hơi thở mùi đàn hương, công thành chiếm đất, chiếm đoạt vị giác của cô.
Khuôn mặt bị anh nâng lên, cao hơn.
Còn mặt anh, càng vùi thấp xuống, giống như chỉ chỉ muốn đem nụ hôn sâu này, làm càng sâu.
Vòng eo mảnh khảnh bị vòng tay anh khóa chặt, quá bé, tựa như mọi lúc đều có thể bị anh bẻ gãy vậy.
Anh nói: “Sau này ăn nhiều vào, anh không thích cảm giác như ôm củi gỗ!”
Giọng nói của anh, tan ra trong bốn cánh môi, nghe mơ hồ.
Nhưng Vũ Quỳnh vẫn nghe thấy rõ.
Môi hồng mở ra, định đáp lại thì lạ bị anh công chiếm, cô ấp úng được hai tiếng, thì phát hiện ra trừ việc khiến anh hôn mình càng sâu, cô căn bản là không phát ra được tiếng nào.
Vũ Quỳnh bị nụ hôn sâu triền miên này của anh làm cho đầu óc choáng váng.
Lúc đang loạn xì ngầu, thì trong đầu đầu hoàn toàn trống rỗng…
Có lẽ do chiều cao giữa hai người khác biệt, Cao Hướng Dương cúi đầu thấy hơi mỏi, dứt khoát nâng vươn tay bế cô lên, chống trên ván cửa, khiến cô ôm lấy vòng eo cường tráng của mình.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đè cô xuống, phủ lên đôi môi mỏng anh đào nóng hổi của cô… hai người làm cho nụ hôn dài nóng bỏng này, cứ thể triền miên mãi… Dù cho hô hấp không được thông thuận, nhưng chẳng ai có ý tách rời ra.
Tựa như, thế nào cũng không đủ…
“Cốc cốc cốc…”
Đột nhiện, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa.
Là dì Trần bưng nước đường gừng lên.
Cao Hướng Dương thở dốc một hơi, không nỡ buông Vũ Quỳnh ra.
Vũ Quỳnh bị anh ôm, đè trên cánh cửa, từ trên cao nhìn xuống anh.
Gò má trắng nõn, nhiễm màu đỏ hồng.
Cao Hướng Dương không kìm được mà hôn nhẹ cái lên mặt cô, rồi sau đó mới ôm cô xuống.
Bị anh hôn, khuôn mặt Vũ Quỳnh càng đỏ hơn.
Trái tim nhảy ‘Thình thịch’ không ngừng, cảm giác ấy tựa như lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi buồng tim.
Trong lòng Vũ Quỳnh, càng trở nên xoắn xuýt.
Nãy bản thân kìm lòng không được mà đón ý nói hùa, là không thể lừa dối được.
Chuyện thực chứng mình, cô đối với nụ hôn trêu chọc của anh, là có cảm giác!!
Cảm giác này, khiến cô thấy hơi có lỗi khi nhớ đến Trần Mặc…
Cao Hướng Dương mở cửa ra, để dì Trần đi vào.
Dì Trần bưng bát canh đường gừng vào, thấy khuôn mặt Vũ Quỳnh đỏ hây hây, liền hiểu vội đi qua dặn dò Vũ Quỳnh: “Bát canh đường này phải uống ngay khi còn nóng.”
“Cảm ơn dì Trần.”
Vũ Quỳnh cảm ơn xong, dì Trần liền ra khỏi phòng.
Vũ Quỳnh ngồi xuống sô pha, cúi đầu chuyên chú uống canh gừng đường đỏ.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình một cái, nhưng không nhìn anh cũng không vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tầm nhìn sắc bén đang thẳng tắp bắn trên người cô.
Vũ Quỳnh ngồi có chút bồn chồn.
Cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng nhìn anh liền thấy anhh đang lười biếng híp mặt nhìn cô.
“Anh nhìn cái gì?”
Vũ Quỳnh giận dữ hỏi một câu.
Trên thực tế là vì che đậy sự chột dạ của bản thân.
Cao Hướng Dương không thèm để ý cô, đột ngột đứng dậy, thuận tay giật lấy một tờ giấy, tiến gần đến phía cô.
Giây tiếp theo, hơi cúi người, giấy ăn khẽ lướt qua môi cô, lau sạch khóe miệng dính nước đường đỏ của cô.
Vũ Quỳnh sững sờ…
Trong lòng hoảng hốt, có vài giây, trong đầu trống rỗng.
Ánh mắt trầm lắng như nước của anh, giống như một cơn lốc dịu dàng, lúc nào cũng muốn hút sâu cô vào.
Vũ Quỳnh dần hồi hồn, vội vàng né tránh ánh mắt, sau đó, con ngươi lóe một cái, liền thấy vết thương không tính quá rõ ràng trên vai anh.
Là hai hàng dấu răng.
Vết thương tuy đã chữa trị, nhưng vẫn để lại dấu vết.
“Trên vai anh…”
Vũ Quỳnh chỉ chỉ bờ vai anh.
Cao Hướng Dương thuận theo hướng chỉ của cô, tùy tiện liếc nhìn vai của mình, điềm nhiên đánh giá: “Thế mà em cũng cắn ác như vậy.”
Vũ Quỳnh hơi áy náy, nhưng miệng không chịu nhận: “Anh không ức hiếp em, thì em cũng sẽ không cắn anh.”
Nghe Vũ Quỳnh nói thế, Cao Hướng Dương phụt cười.
Cười đến là bừa bãi, sau đó tiện miệng nói một câu: “Lần sau em đổi chỗ cắn đi, nếu vết răng này theo anh cả đời, vậy thì sao này ăn nói sao với bà xã tương lai.”
“…”
Vũ Quỳnh nghe vậy, bỗng cảm thấy rất nhột lòng.
Hiển nhiên, cô chỉ nghe vào nửa câu sau vào trong tai, mà cái Cao Hướng Dương muốn nhấn mạnh là…nửa câu trước, nhất là từ… lần sau!!
Sau khi Vũ Quỳnh uống nước gừng đường đỏ, liền vội vàng trốn khỏi phòng của Cao Hướng Dương.
Cô đi rồi, mà trong phòng dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô… mùi hương đó, thanh ngát, giống như hai năm trước.
Khiến anh có một sự nhớ nhưng và thỏa mãn không nói nên lời…
Đứng trước cái gương soi toàn thân, cởi quần ra.
Quần áo rơi xuống, ở trong gương chân trái thẳng tắp của anh kia có hơi lạ thường.
Ngồi xuống, tháo thắt lưng, sau đó nắm lấy tay vịn sô pha, đứng dậy, chậm rãi ffi vào trong phòng tắm.
Tâm trạng hôm nay của Cao Hướng Dương có thể coi như rất vui.
Gặp người liền chào, bất kể là bác sĩ hay y tá.
Hỏi lý do thì chính là bởi vì hôm nay anh phát hiện ra cậu ba nhà anh bị ốm.
Tất nhiên chỉ là bệnh vặt, tiêu chảy.
Ngay khi dì Trần đang tay chân luống cuống thì Cao Hướng Dương liền đề nghị: Để Vũ Tiểu Tam qua khám cho nó.
Quả nhiên dì Trần lập tức nghe lời anh, bắt đầu gọi điện xúi giục Vũ Quỳnh các kiểu, sau một phút, cứng mềm các loại thì Vũ Tiểu Tam cao ngạo kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý, chẳng qua là có một điều kiện… Cao Hướng Dương bắt buộc không được ở nhà!
Ha! Nhà của anh, anh thích ở đâu cũng được, từ lúc nào thì đến lượt cô khua chân múa tay?
Đương nhiên là dì Trần luôn mãi đảm bảo với Vũ Quỳnh: Tối nay cậu chủ trực ca tối, chắc chắn sẽ không ở nhà, chờ cháu hết bận rồi thì nhất định phải đến thăm cậu ba đáng thương.
Hai chữ “đáng thương” là Cao Hướng Dương yêu cầu thêm vào.
Buổi trưa, Cao Hướng Dương hẹn Đường Tiêu đi ăn cơm.
Địa chỉ ở một nhà hàng Pháp trên đường Mai Hồ.
Mai Hồ là một trong những cảnh điểm nổi tiếng nhất ở thành phố S, mỗi khi đến tháng 7 tháng 8, hoa sen nở đỏ rộ.
Bên bờ hồ, sương mờ lượn lờ bay lên, là kết quả do nhà thiết kế cảnh quan điêu luyện, tôn lên vẻ tự nhiên của cảnh đẹp, quả thực như chốn bồng lai.
Bên trong nhà hàng Pháp…
Đường Tiêu còn chưa đến.
Cao Hướng Dương ngồi tựa vào cửa sổ chờ anh ta.
Khó được hôm nay tâm trạng anh tốt, cho nên, Đường Tiêu đến muộn, anh cũng tỏ vẻ thông cảm.
Nhìn nhìn đồng hồ trên tay, mới phát hiện ra anh đến sớm nửa tiếng đồng hồ.
“Wow… bên kia đang chụp ảnh cưới kìa! Giữa hồ ấy, trời ơi, đẹo quá! Quả thực như chốn bồng lai vậy…”
Bên cạnh vang lên tiếng thán hâm mộ của một cô gái.
Thực ra Cao Hướng Dương đối với mấy cái từ như cái gì mà ảnh cưới, cái gì mà đẹp, bồng lai đều chưa bao giờ có hứng thú.
Nhưng hôm nay không giống vậy!
Tâm tình của anh hôm nay tốt, cho nên nhìn cái gì cũng thấy đẹp.
Nghiêng đầu, nhìn hướng về phía bên ngoài cửa sổ sát đất, thật là thấy một cặp đồi đang chụp ảnh cưới giữa hồ sương khói mù mịt.
Hiện trường cặp đôi này cũng rất lớn, chỉ riêng thợ chụp đã là năm người, thêm thợ chiếu sáng, thợ tạo hình,… tùy tiện nhìn cũng tầm khoảng ba mươi người.
Nhưng mấy thứ này, đều không phải mấu chốt lúc này.
Quan trọng là, khuôn mặt cô dâu kia…
Làm sao mà nhìn, quen thuộc như thế!!
Cao Hướng Dương nãy mặt mày còn ôn hòa thì lập tực trầm xuống.
Bởi vì…
Cô dâu ở giữa hồ kia, thế mà lại là người đã nói tối nay sẽ đến thăm cậu ba nhà anh… Vũ Quỳnh!!
Mà người đàn ông bên cạnh cô, tất nhiên là Trần Mặc.
“Cặp đôi kia đẹp thật đấy! Hai người thật là xứng đôi…”
Lại có người cảm thán bên tai Cao Hướng Dương.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh, càng trở nên lạnh hơn, có cảm giác gió bão đến gần.
“Cậu Cao!!”
Đường Tiêu cuối cùng cũng thong dong đến muộn.
Mông đặt xuống đối diện anh, hỏi một câu: “Gọi món chưa?”
Không phản ứng.
Cao Hướng Dương hoàn toàn làm lơ anh ta.
Tầm nhìn rơi trên người cặp đôi bên ngoài cửa sổ kia, vẫn luôn không quay đầu.
Đường Tiêu cũng thuận theo tầm nhìn của anh mà nhìn, tùy tiện liếc cái, tự nhiên là không nhìn ra được đôi kim đồng ngọc nữ kia là ai, tự đáy lòng khen một câu: “Cũng phải nói, chụp ảnh cưới ở Hồ Mai đúng là đẹp!”
“Đẹp cái đầu!!”
Cao Hướng Dương không hề khách khí mắng lại một câu.
Đường Tiêu nhìn anh: “Làm sao? Ăn phải thuốc nổ à?”
Thấy ánh mắt anh vẫn rơi trên người cặp đôi kia, Đường Tiêu mới xem xét thêm vài cái, chờ đến khi thấy rõ người đối diện chính là Vũ Quỳnh và Trần Mặc xong, anh ta mới lập tức hiểu ra.
Trùng hợp, là thấy hai người kia đang mặt đối mặt nhìn nhau nồng nàn đợi thợ chụp ảnh chụp.
Khuôn mặt góc cạnh của Cao Hướng Dương, lạnh như khối băng dày.
“Cậu thật sự là thích em gái cậu à?”
Đường Tiêu không sợ chết mà hỏi một câu.
“Liên quan xấc gì đến cậu!”
Cao Hướng Dương giận dữ đáp lại anh ta một câu.
“Đệch!”
Đường Tiêu chửi một câu: “Không thấy à? Người ta chuẩn bị kết hôn rồi, cậu thì tính là cái gì! Tôi thấy Hồng Hà lần trước xem mặt với cậu cũng được đó.”
“Cậu thích thì tự cậu đi mà theo đuổi!!”
Cao Hướng Dương nói xong liền đứng dậy ra ngoài.
“Này, cậu đi làm gì, còn chưa ăn cơm mà!!”
“No rồi!!”