“Qua đêm nay...”
Giọng nói của Vũ Quỳnh trong run rẩy còn mang theo nức nở rõ ràng.
Hai mắt cô đỏ bừng, sương mù mông lung: “Qua đêm nay, từ nay về sau chúng ta chính là... người khác đường! Cũng không còn liên hệ gì với nhau nữa!!!”
Ngoài cửa truyền tới giọng hoài nghi của dì Lý: “Cậu chủ?”
Vũ Quỳnh gấp tới độ vội vàng đẩy Cao Hướng Dương trên người ra.
***
“Dì... dì Lý ở bên ngoài...”
“Đêm cuối cùng, không nên quý trọng hay sao?”
Cao Hướng Dương khẽ nhếch môi.
***
“Cậu chủ?”
Ngoài cửa vang lên giọng hoài nghi của dì Lý một lần nữa.
Vũ Quỳnh sửng sốt một lát...
“Đây!”
Cao Hướng Dương trả lời dì Lý.
Động tác hông không hề có ý dừng lại.
“Dì Lý, cháu có chút việc gấp phải xử lý, dì chờ chút đi!”
Sau khi hai người sửa soạn xong hết, Vũ Quỳnh lại ngồi về trên ghế sofa, trong ngực còn ôm con heo nhỏ tên “Cậu ba” kia.
Sắc mặt cô đỏ ửng, căn bản không dám nâng mắt.
Mà Cao Hướng Dương vẫn mang dáng vẻ thản nhiên, giống như vừa rồi căn bản không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.
Cầm thú chính là cầm thú, chắc hẳn đối với loại chuyện này anh đã thấy quen rồi.
Trong lòng Vũ Quỳnh âm thầm nghĩ, nhưng không hiểu sao lại có loại cảm xúc ghen tuông xông lên đầu.
Cao Hướng Dương anh, ngoài Vũ Quỳnh cô ra, đã từng qua bao nhiêu cô gái rồi?
Cửa mở ra.
Dì Lý từ bên ngoài đi vào.
Vừa thấy Vũ Quỳnh trong phòng, dì hơi sửng sốt, trên mặt vui mừng: “Cô chủ?”
“Dì Lý.”
Vũ Quỳnh vội vàng đứng lên.
“Ai nha! Mau để dì Lý nhìn chút! Hai năm không gặp, quả nhiên lớn lên không ít, cũng đẹp như vậy!”
Dì Lý hớn hở ra mặt, kích động đến mức quan sát từ trên xuống dưới Vũ Quỳnh một lần, thấy dấu hôn rõ ràng trên cổ cô, cười ra vẻ hiểu rõ, đương nhiên cũng không vạch trần đôi trẻ tuổi này: “Hai năm nay ở bên ngoài có ổn không?”
“Rất tốt ạ.”
Vũ Quỳnh cười gật đầu: “Cuộc sống ở nước ngoài cũng không tệ.”
Cao Hướng Dương im lìm ở một bên hút thuốc.
Nghe cô trả lời như vậy, mày kiếm hơi nhíu chặt lại.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu hút thuốc.
“Tốt là được rồi! Cháu xem cháu đi, gầy quá...”
“Con gái đến tuổi nhất định đều gầy đi mà.”
Vũ Quỳnh vội nói.
“Ừ ừ ừ! Thế này cũng rất đẹp...”
“Dì Lý, muộn rồi, cháu phải về.”
Vũ Quỳnh đặt Cậu ba trong ngực lên ghế sofa.
“Giờ phải đi?”
Đáy mắt dì Lý thoáng hiện lên chút mất mác, lại quay đầu nhìn Cao Hướng Dương sau lưng: “Cô chủ, tối nay cháu dứt khoát ở lại đây một đêm đi, vất vả lắm mới được gặp lại, đi luôn bây giờ... dì Lý thật sự không nỡ...”
Dì Lý nói, còn thật sự đỏ hoe mắt.
“Dì Lý, dì đừng như vậy, cũng không phải là sau này dì không còn gặp được cháu nữa.”
Vũ Quỳnh cũng tỏ vẻ xúc động, vội vàng rút khăn giấy ra lau nước mắt trên khóe mắt cho dì ấy.
“Đúng rồi, dì Lý, cảm ơn dì còn giữ lại quần áo giúp cháu...”
Dì Lý hơi sửng sốt, lại nghiêng đầu nhìn Cao Hướng Dương đang ngồi hút thuốc sau lưng cô.
Cao Hướng Dương cũng nhìn dì Lý.
Trong đôi mắt thâm trầm để lộ ra tin tức, đương nhiên dì Lý đều tiếp nhận được.
Dì quay đầu, cười cười, lại nói: “Cô chủ, cháu hiểu lầm rồi, quần áo này không phải giữ lại cho cháu nha!”
“...”
Ánh mắt Cao Hướng Dương chợt lóe.
“Nếu không phải ý của cậu chủ, đồ của cháu cũng...”
“Vũ Quỳnh!!”
Cao Hướng Dương chợt bật dậy, cắt đứt lời dì Lý nói.
Dập tàn thuốc trong tay, anh cầm bàn tay còn hơi run run vì sợ của Vũ Quỳnh, đi ngay ra ngoài: “Đi, đưa em về!”
Vũ Quỳnh bị anh kéo ra ngoài biệt thự.
“Quần áo của em là anh giữ lại?”
Vũ Quỳnh còn đang ngẫm lại lời dì Lý vừa nói, hỏi anh.
“Ừ!”
Cao Hướng Dương cũng không giải thích, dắt Vũ Quỳnh tới garage xe dưới hầm.
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
Cao Hướng Dương cau mày nhìn cô.
“Tại sao còn muốn giữ quần áo của em lại?”
Vũ Quỳnh cố chấp hỏi anh.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc trên mặt cô, Cao Hướng Dương lại khẽ cười, nụ cười kia dường như còn ẩn giấu chút châm chọc: “Giữ quần áo của em lại, còn cần lý do gì đặc biệt à? Em cho rằng lý do là gì?”
Anh hỏi ngược lại cô.
Vũ Quỳnh mím môi, không đáp.
Anh nhướng mày: “Không nỡ? Giữ làm kỷ niệm? Hay là hồi ức?? Em cảm thấy em đáng để anh làm thế à?”
Vũ Quỳnh cắn môi dưới, hất tay anh ra: “Em không có ý này.”
Cao Hướng Dương cười, mở khóa xem, ngồi lên trước, hạ kính xe xuống, nhìn cô: “Lên xe đi, đừng nghĩ bậy bạ, giữ mấy bộ quần áo cho em chẳng qua là vì cảm thấy đồ của em anh không có quyền vứt đi mà thôi!”
Anh nói tùy ý mà dửng dưng.
Giống như những hành động này thật sự chẳng qua giống như lời anh nói... Đồ của cô, anh không có quyền vứt đi mà thôi.
Trong lòng Vũ Quỳnh vẫn rung động rất lâu, không bình ổn lại được... Có vài giây phút đó, cô lại đang mong đợi điều gì.
Nhận được câu trả lời của anh như vậy, cô vốn nên nhẹ nhõm thoải mái, nhưng hết lần này đến lần khác... mất mác lại rõ ràng như thế.
Cô ngồi lên xe, thắt chặt dây an toàn.
Bỗng, dường như lại nghĩ tới điều gì, cô quay đầu hỏi anh: “Ngày em đính hôn, đoàn nhạc giao hưởng trên quảng trường là ý của anh phải không?”
Dường như đối với câu hỏi của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương không hề cảm thấy kinh ngạc, hỏi ngược lại cô: “Quà đính hôn của em đấy, thích không?”
Vũ Quỳnh ngẩn người mấy giây.
Bất ngờ, anh lại trả lời thản nhiên như vậy, không che giấu chút nào.
Điều này... Có phải cũng có nghĩ, trong lòng anh không có gì với cô?
Nàng bỗng mở mắt, nhìn về phía trước.
Cô lắc đầu: “Chẳng ra sao cả, so với châu báu Hướng Tình tặng em còn kém xa.”
Đối với đánh giá của cô, Cao Hướng Dương dường như không để tâm, cười cười: “Phụ nữ đều nông cạn như em thì thật tốt...”
Anh sẽ không cần phải cố gắng cẩn thận như vậy.
Xe lái lên dốc, rời khỏi garage...
Cao Hướng Dương đưa Vũ Quỳnh về nhà.
Cô mới vừa xuống xe, bước xuống, đèn xe bỗng lóe lên, xe lập tức nhanh như gió phóng ra khỏi khu biệt thự, biến mất trong tầm mắt Vũ Quỳnh.
...
Vào nhà, Thùy Sam còn chưa ngủ.
“Tam Nhi, sao trễ vậy mới trở về? Gọi điện thoại cho con cũng không nghe, làm mẹ lo lắng cả đêm!”
Thùy Sam thấy con gái về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Quỳnh lấy di động trong túi ra, quả nhiên bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô cũng không nghe thấy.
“Mẹ, con không nghe thấy...”
“Được rồi, mau tắm rửa đi ngủ, muộn rồi.”
“Vâng, con lên lầu trước.”
Vũ Quỳnh chỉ muốn mau chóng lên lầu.
Nhưng bỗng nhiên, cô bị Thùy Sam gọi lại: “Tam Nhi, vừa rồi ai đưa con về?”
Ánh mắt Thùy Sam dừng trên cổ Vũ Quỳnh.
Nơi đó còn hiện rõ mấy vết hôn.
Vũ Quỳnh vừa thấy tầm mắt mẹ mình, dường như ý thức được gì đó, chột dạ đưa tay muốn che đi dấu vết trên cổ.
Sắc mặt cô đã đỏ bừng.
“Con...”
“Khỏi che, mẹ là người từng trải, nhìn qua cũng biết đó là cái gì.”
Nghe mẹ nói vậy, gò má Vũ Quỳnh bỗng nóng bừng.
“Trần Mặc đưa con về?”
Vũ Quỳnh hơi sửng sốt, gật đầu, hơi chột dạ, mà nhiều hơn là áy náy: “Vâng ạ...”
Cô nói dối.
Cô không muốn mẹ nghĩ quá nhiều, cũng không muốn bà lo lắng thay mình quá nhiều.
Vẻ mặt hơi lo lắng của Thùy Sam dường như hơi hoàn hoãn một chút: “Tam Nhi, Trần Mặc là một đứa bé ngoan, nếu hai đứa đã quyết định đến với nhau thì nên chú tâm, hiểu không?”
“Vâng, thưa mẹ, con biết rồi.”
Nghe mẹ nói như vậy, nỗi áy náy trong lòng với Trần Trần Mặc càng thêm sâu.
“Mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
Vũ Quỳnh “lạch bạch” chạy lên lầu.
Vừa vào phòng ngủ, cô vô lực ngã xuống giường, cả người đau như muốn rã ra.
Giữa môi giường như còn lưu lại mùi vị của anh...
Mùi vị hormone thuộc riêng về anh hòa vào mùi thuốc lá nồng nặc, lúc này đang tràn ngập trong khoang miệng cô, làm sao cũng không tiêu tán bớt được... Mà cô, rõ ràng nên ghét thứ mùi này, nhưng hết lần này đến lần khác...
Tim cô đã sớm không tự chủ được mà đập nhanh vì nó... “Thình thịch thình thịch...” từng nhịp, từng nhịp gõ vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô, khiến cho tất cả suy nghĩ của cô gần như đều rơi vào trạng thái bồng bềnh.
Vũ Quỳnh chớp mắt mấy cái, nhìn trần nhà trắng xám trên đỉnh đầu, đôi mắt không tự giác nhiễm một tầng sương mù.