Anh lại nghe được Hướng Tình nói tiếp: “Nhưng hình như anh Mặc tạm thời có việc không tới được, cho nên chỉ có một mình Tiểu Quỳnh tới thôi.”
Những lời này mới là trọng điểm của Hướng Tình.
Cao Hướng Dương ném chiếc bút máy trong tay xuống, dáng vẻ lười biếng dựa vào chiếc ghế: “Trần Mặc này cũng cao giá nhỉ!”
Hướng Tình xem như đã hiểu anh cô đang xem thường người ta!
“Anh, nếu phải cấp cứu hoặc phải mổ, anh sẽ chọn tới dùng bữa đúng hẹn hay là chọn cứu người trước chứ? Người ta có việc gấp liên quan đến mạng người nên mới lỡ hẹn! Bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ, cũng có thể cứu mạng người đấy! Anh bớt khinh thường người ta đi!”
“Cao Hướng Tình, bây giờ em đang dạy đời anh đấy à?”
Giọng điệu Cao Hướng Dương chợt lạnh hơn.
Hướng Tình bĩu môi: “Được rồi, em lười tranh cãi với anh, nói chung không cho phép anh tới muộn đâu đấy!”
“Để xem đã.”
Cao Hướng Dương trả lời ba phải.
“Cái gì mà để xem đã chứ?”
Hướng Tình không vui, nhíu mày: “Anh đừng lấy cớ có ca mổ. Em đã sớm gọi điện thoại cho y tá trự trong bệnh viện rồi, hôm nay anh không có ca mổ nào cả!”
“...”
Cao Hướng Dương không để ý tới cô em gái nhiều chuyện của mình nữa, trực tiếp cúp máy.
...
Tới bữa ăn tối, Cao Hướng Dương vẫn thật sự đến muộn.
Trên một bàn lớn, người của hai nhà đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu một mình anh.
Trong vòng một giờ, Hoàng Ngân đã gọi điện thoại cho con trai không dưới hai mươi lần, kết quả vẫn không có ai nghe máy.
“Thằng bé này...”
Hoàng Ngân không nhịn được liền oán trách: “Đúng là càng lớn càng không hiểu chuyện! Cũng không xem thử hôm nay là trường hợp nào chứ!”
“Chị Hoàng Ngân, mình cũng đừng giục nó nữa. Trường hợp gì đâu, còn không phải là người trong nhà tập trung lại thôi sao? Không sao đâu, chắc nó đang bận tối mày tối mặt thôi!”
Thùy Sam vội vàng hoà giải.
“Đúng là người trong nhà nhưng Tam Nhi đáng yêu thật vất vả mới trở về nên chị muốn mọi người cùng ăn một bữa cơm. Kết quả thì sao? Thằng nhóc này còn dám chơi trò mất tích với chị!! Thật đúng là muốn chị phải tức chết đây mà!”
Không nói còn tốt, vừa nói xong thì Hoàng Ngân lại nổi nóng.
“Mẹ Hoàng Ngân, mẹ cứ mặc anh ấy đi! Dù sao sau này vẫn có cơ hội ăn cơm nữa mà.”
Vũ Quỳnh cũng vội vàng tiếp lời.
“Chúng ta ăn cơm thôi, không đợi thằng nhóc hồ đồ đấy làm gì nữa!”
Cao Dương Thành rõ ràng cũng hơi giận, nói xong liền ra hiệu cho nhân viên phục vụ trong phòng chuẩn bị mang thức ăn lên.
Đúng lúc này, cửa phòng được đẩy ra. Chỉ thấy Cao Hướng Dương từ bên ngoài đi đến.
Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơmi sáng màu, không đeo cà vạt, hai cúc áo dưới cổ áo cũng tùy ý cởi ra, lộ ra một phần làn da màu lúa mạch, trong khí chất trầm lặng ngược lại có thêm phần nam tính ngỗ ngược.
Chiếc quần tây màu đen tinh tế ôm gọn đôi chân dài thẳng càng khiến anh trông cao ráo hơn.
So với hai năm trước, không thể nghi ngờ người đàn ông này... đã càng thêm gợi cảm hơn!
Theo thời gian lắng đọng, sự gợi cảm này dần dần tăng lên!
Hơn nữa anh còn có vẻ thâm trầm và thận trọng vững vàng ít thấy ở những người trẻ tuổi.
Anh mỉm cười, lần lượt chào và xin lỗi mọi người trong phòng, trong từng lời nói hành động của anh đều lộ ra hàm dưỡng chỉ có ở người đàn ông trưởng thành.
“Chú Phong, cháu thật sự không phải cố ý tới chậm, khi cháu định đi lại đúng lúc gặp phải ca cấp cứu, bác sĩ phía dưới không giúp được nên cháu đành phải qua cáng đáng.”
“Không sao, không sao! Trị bệnh cứu người mới là quan trọng nhất! Cháu nhanh ngồi xuống ăn cơm đi!”
Vân Phong bảo Cao Hướng Dương ngồi xuống.
Cao Hướng Dương ngồi xuống, ánh mắt không e ngại liếc nhìn Vũ Quỳnh đang ngồi đối diện mình.
“Thế nào? Hai năm không gặp, em không nhận ra anh à?”
Cao Hướng Dương cố ý nói.
Anh đoán được đại khái cô còn đang cáu với anh về chuyện ở Đế Cung gần nửa tháng trước.
Từ trước đến nay tính tình cô vốn không tốt, đặc biệt là ở trước mặt anh.
“Anh.”
Vũ Quỳnh kêu một tiếng nhưng không có cảm xúc gì.
“Làm gì vậy? Con gặp anh con mà thái độ cũng chẳng tốt hơn chút nào cả!”
Thùy Sam trách cô.
“Dì Sam, dì đừng mắng em ấy, thái độ này xem như đã tốt hơn trước rồi! Bây giờ ít nhất em ấy còn bằng lòng gọi cháu một tiếng anh. Đúng không, Tam Nhi?”
Cao Hướng Dương cười hỏi cô.
Giọng anh hơi cao lên khi nói hai chữ “Tam Nhi”, Vũ Quỳnh nghe vào tai lại cảm thấy anh không có ý tốt.
Cô mỉm cười và ngồi lại ngay ngắn, đáp trả anh hoàn toàn không yếu thế: “Anh, hai năm trước là em không hiểu chuyện, bây giờ hiểu chuyện tất nhiên sẽ không liều lĩnh và mù quáng như lúc trước nữa, anh nói có phải không?”
Liều lĩnh, mù quáng à??
Xem ra, cô tổng kết khái quát về những hành động và tâm trạng điên cuồng vì yêu của hai năm trước rất đúng!
Dường như nghe được mùi khói thuốc vi diệu giữa hai người, Hoàng Ngân vội vàng hoà giải: “Được rồi, được rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Tam Nhi à, cháu nói cháu xem, người khác đi Mỹ về ai nấy đều béo tròn, sao đến lượt cháu lại càng lúc càng gầy đi thế? Cho dù con gái các cháu bây giờ thích giảm béo, nhưng giảm béo cũng không phải giảm như thế đâu? Con gái phải béo một chút mới tốt. Nào nào, cháu ăn nhiều vào...”
Hoàng Ngân nói xong còn không ngừng gắp thức ăn cho Vũ Tiểu Tam.
Ánh mắt Cao Hướng Dương thâm trầm, lặng lẽ quan sát Vũ Quỳnh.
Hai năm không gặp, cô nhóc này quả thật gầy hơn rất nhiều rồi.
Đêm hôm đó khi ôm lấy thắt lưng cô, anh có cảm giác như nó sẽ lập tức gãy trong tay mình vậy.
Mắt Cao Hướng Dương tối lại: “Trần Mặc nuôi em thế nào vậy? Càng nuôi càng gầy!”
Vũ Quỳnh...
Nuôi?
“Anh cho rằng em là vật nuôi à?”
“Tam Nhi, em lại không hiểu rồi? Đàn ông muốn yêu một người phụ nữ thì phải thật sự nuôi, yêu thương nuông chiều người phụ nữ của mình như vật nuôi vậy. Bây giờ nếu đổi lại là anh chị, em xem anh ấy có em béo trắng mập mập không! Anh ấy tuyệt đối sẽ nuôi em như heo cảnh vậy!”
“...”
Hướng Tình nói một câu liền chọc cho những người lớn tuổi đều phải phì cười.
Trên mặt Vũ Quỳnh có chút lúng túng.
Sắc mặt Cao Hướng Dương trầm xuống, lạnh lùng mắng em gái mình: “Em xem anh là nhân viên chăn nuôi à? Nói nhiều quá!”
Heo cảnh?
Mệt cho cô còn nghĩ ra được.
Nhưng không hiểu sao, Cao Hướng Dương vô thức lại thật sự liên hệ giữa con lợn nhỏ trắng mập và Vũ Quỳnh trước mắt... Đột nhiên anh cảm thấy...
Hình như heo cảnh cũng đáng yêu đấy chứ!
“Tiểu Quỳnh à, lần sau Hoàng Minh có thời gian thì cháu bảo cậu ta tới ăn cơm một bữa với các bác đấy! Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà.”
Người mở miệng nói chính là Cao Dương Thành.
“Vâng, lần sau anh ấy chắc chắn sẽ tới ạ.”
Vũ Quỳnh bảo đảm.
Hoàng Ngân nhìn Vũ Quỳnh và bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Thời gian trôi qua nhanh thật đấy! Chị còn nhớ rõ dáng vẻ của Tam Nhi khi mới ra đời. Em xem, bây giờ thoáng một cái mà con bé đã trưởng thành, lại còn sắp kết hôn...”
“Còn không phải sao!”
Thùy Sam cũng vội vàng nói.
Vậy mà Hoàng Ngân lại nhanh chóng chuyển đề tài, bắt đầu nhằm vào con trai mình: “Còn con đấy, đúng là chẳng ra sao cả. Con đã lớn tuổi rồi còn không chịu tìm một cô con dâu về cho mẹ! Con xem Tiểu Quỳnh nhỏ hơn con tới mười tuổi còn sắp kết hôn, con có thấy xấu hổ không hả? Đừng để đến lúc đó con người ta đi học, con còn chưa lập gia đình đấy!”
Vũ Quỳnh nghe Hoàng Ngân nói không ngừng thì ánh mắt vô thức liếc nhìn về phía Cao Hướng Dương đối diện.
Cô nhớ hai năm trước anh còn nói muốn kết hôn cùng Vưu Tiên, nhưng kết quả suốt hai năm vẫn không có động tĩnh gì. Sau đó cô lại nghe Hướng Tình nói mới biết được hai người chia tay. Về phần nguyên nhân gì thì không được biết nữa.
Mà cô cũng không hỏi nhiều.
Trong hai năm, cô thậm chí cố chấp không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc với cô về người đàn ông này... Nhưng cô càng muốn quên thật ra... lại càng nhớ hơn!
“Mẹ...”
Cao Hướng Dương kêu lên một tiếng.
“Làm gì?”
Hoàng Ngân tưởng con trai mình muốn chê mình nói nhiều, lại nghe Cao Hướng Dương nói: “Không phải lần trước mẹ nói muốn giới thiệu con gái dì Trương cho con sao? Lúc nào có thời gian, mẹ hẹn ra gặp một chút đi.”
Giọng điệu của anh khi nói lời này có cảm thấy không giống như cố ý nhắc tới.
Trong giây lát, Hoàng Ngân lập tức ngẩn người ra, không kịp phản ứng khi thấy con trai mình này đột nhiên thay đổi 360 độ như vậy.
“Mẹ?”
Cao Hướng Dương nhắc nhở cô một tiếng.
Lúc này Hoàng Ngân mới hoàn hồn và lập tức cười tươi như hoa, nghĩ thầm cuối cùng con trai này của mình cũng suy nghĩ thông suốt rồi.
“Được được được, chỉ cần con có thời gian, mẹ sẽ lập tức hẹn con bé ra cho con! Nếu không thì trưa mai đi, con xem được không?”
“... Được.”
Trong đôi mắt sáng long lanh của Vũ Quỳnh có chút hoảng hốt.
Cô cắn môi không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
...
Ban đêm, Cao Hướng Dương quay lại biệt thự nơi mình sống một mình.
Hôm nay hiếm có một lần anh vừa vào cửa vừa khe khẽ hát.
Khi không mở đèn, Dì Lý còn tưởng rằng có tên trộm vặt thích ca hát tới nhà chứ! Hóa ra là cậu chủ nhà bọn họ.
“Hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt đúng không? Có chuyện gì mà cậu vui vẻ vậy?”
Dì Lý mỉm cười đi ra nhận lấy áo khoác trong tay anh.
Lúc này Cao Hướng Dương mới thu lại vẻ vui sướng.
“Không có chuyện gì là đáng để vui vẻ cả.”
Anh không chịu thừa nhận.
Sau khi cởi cúc áo kim loại trên ống tay áo ra, anh tiện tay cởi mấy cúc áo dưới cổ thì bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi dì Lý: “Dì Lý, dì biết ở đâu có bán heo cảnh không?”
“Heo cảnh à??”
Dì Lý nghi ngờ: “Chắc ngoài siêu thị vật nuôi có đấy! Sao cậu chủ lại đột nhiên hỏi tới chuyện này làm gì?”
“Ngày mai dì đi mua một con về đi!”
“... Cậu tính nuôi à?”
Cằm dì Lý cũng muốn rơi xuống đất rồi.
“Dì nhớ chọn con nào trắng trắng mập mập ấy.”
Cao Hướng Dương căn dặn.
“... À.”
“Tâm trạng không tốt còn có thể giết ăn.”
“...”
Dì Lý hoàn toàn câm nín.
“Cháu nói đùa thôi.”
Cao Hướng Dương vỗ nhẹ vào vai của dì Lý, mỉm cười và đi lên tầng.
Dì Lý nhìn theo bóng lưng Cao Hướng Dương rời đi với vẻ nhanh nhẹn, trong lòng đã khẳng định hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì đó làm cho cậu ấy vui vẻ.
Chuyện gì có thể làm cho cậu chủ nhà bọn họ trước sau không có cảm xúc lại vui vẻ tới như vậy chứ?
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Cao Hướng Dương rửa mặt, thay quần áo xong thì đi xuống tầng.
Anh mới đi vào trong phòng khách đã thấy dì Lý ôm một con lợn sữa trắng trắng mập mập trong lòng.
Con lợn nhỏ này gần như chỉ lớn bằng nắm tay của Cao Hướng Dương, da trắng lại có chút hồng hào, vẫn tính là đáng yêu.
Nói thật, bỗng nhiên thấy trong nhà xuất hiện thêm một con heo, cho dù con heo này nhỏ đến mức gần như không có cảm giác tồn tại nào nhưng Cao Hướng Dương ít nhiều vẫn cảm thấy không thích ứng được.
“Cậu chủ, cậu xem con lợn Teacup này thế nào?”
Dì Lý ôm con lợn nhỏ trong lòng, mỉm cười hỏi Cao Hướng Dương.
Nhìn dáng vẻ kia thì hẳn bà rất thích nó.
Khóe miệng Cao Hướng Dương khẽ giật giật: “... Tạm được.”
Bỗng nhiên, anh cảm thấy hối hận trước quyết định trong lúc kích động của mình ngày hôm qua.
“Dì Lý, có thể ăn con heo này được không?”
“...”
“Thôi đi, cháu chỉ thuận miệng hỏi thử thôi.”
Thấy dì Lý có vẻ khó chịu, Cao Hướng Dương quyết tâm loại bỏ ý nghĩ này.
Nghe vậy, dì Lý lập tức vui vẻ ra mặt: “Cậu chủ, cậu đặt cho con lợn nhỏ này một cái tên đi! Nó còn chưa có tên đâu.”
Tên à?
Cao Hướng Dương nhướng mày, bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra gương mặt trẻ con của Vũ Quỳnh.
“Vũ Tam?”
“...”
Không, không được, quá rõ ràng.
Cao Hướng Dương vội đổi giọng: “Tiểu Tam?”
Dường như vẫn quá rõ ràng rồi.