Nếu bức thư này là Lục Li Dã gửi cho Vũ Quỳnh.
Nên biết rằng cô gái này sắp đi Mỹ rồi, nói không chừng Lục Li Dã muốn thể hiện tình yêu với cô qua cách viết thư tình, giữ cô lại thì sao?
Càng nghĩ, Tần Lịch Lịch càng cảm thấy chuyện này không thể để xảy ra được.
Trong lòng cô ta lập tức xuất hiện một suy nghĩ to gan...
Chột dạ nhìn xung quanh, nhân lúc không có ai chú ý, nhát mắt cô ta đã rút phần thư giấy dày trong hộp thư kia.
Cẩn thận dè dặt mở thư ra, không để lại một chút dấu vết từng bị xé ra nào.
Giấu thư vào trong sách, dùng tốc độ nhanh nhất đọc xong bức thư, cuối cùng, thở phào một hơi.. quả thực là một bức thư tình vô cùng cảm động, cho dù cô không phải người trong cuộc, cũng có thể cảm nhận được tình yêu trong đó là chân thành.
Nhưng may mà, người viết không phải Lục Li Dã.
Điều này khiến trái tim căng thẳng của cô ta cũng buông lỏng hơn nhiều.
Nhưng, nội dung bức thư...
Cô không khỏi cau mày lại.
Người đàn ông đó, viết bức thư này với mục đích cuối cùng, là để giữ Vũ Quỳnh ở lại.
Nhưng, cô ta lại một lòng sốt ruột mong ngóng cho cô gái kia có thể rời xa bọn họ càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ quay về nữa.
Cho nên...
Tần Lịch Lịch cắn răng.
Bức thư này tuyệt đối không được rơi vào tay Vũ Quỳnh.
Nhưng, làm sao đây? Bức thư này nhất định là do ủy viên sinh hoạt đặt vào, cô ấy luôn ghi chép cẩn thận rõ ràng thư từ và gói hàng của ai mỗi ngày, đợi lát nữa Vũ Quỳnh tới, ủy viên sinh hoạt chắc chắn sẽ nhắc nhở cô là có thư.
Cuối cùng, Tần Lịch Lịch nghĩ ra một cách.
Cô ta rút từ trong máy in lớp học ra một tờ giấy trắng làm giấy thư.
Vì sao phải dùng giấy trắng ư? Bởi vì giấy trắng đủ mỏng, đủ trắng, thích hợp để sao chép.
Tần Lịch Lịch dựa vào chữ trong thư sao lại, không có chữ, cô ta dựa vào cảm giác bịa ra mấy từ.
Cho nên, câu mới ngắn, cố gắng dùng những chữ có trong thư, cho nên, cầm lên nhìn qua thì quả thực là giống.
“Chúc em thượng lộ bình an, đừng nhớ!
Cao Hướng Dương ký tên.”
Viết xong, cô ta nhanh nhẹn gập thư lại làm bốn mảnh, rồi nhét vào phong thư như cũ.
May mà lúc cô ta bóc thư, đặc biệt chú ý, cố gắng không để bức thư để lại vết tích như đã bị xem qua.
Cô ta lấy ra băng dính hai mặt, vội vàng dán lại, nhìn lại, quả thực không nhìn ra được dấu tích nào là đã bị xé rồi.
Tần Lịch Lịch cũng thật bội phục sự cơ trí của bản thân.
Lại nhân lúc mọi người trong lớp không chú ý, thần không biêt quỷ không hay nhét thư lại vào trong hộp thư của Vũ Quỳnh.
Cho đến lúc.. Vũ Quỳnh nhận được bức thư!
Trước khi Vũ Quỳnh đi Mỹ, còn về lại chung cư của Cao Hướng Dương một lần.
Dì Lý thấy cô về, vui mừng tới mức nói năng lộn xộn, nhưng vừa nghĩ tới cô ấy sắp bay sang Mỹ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vũ Quỳnh vào phòng của Cao Hướng Dương.
Trong không khí, dường như phảng phất còn mùi hương nhàn nhạt, thanh thanh đặc biệt trên người anh.
Vũ Quỳnh cảm thấy hoảng hốt.
Dường như, anh vẫn đang bên cạnh cô, chạm tay là có thể thấy.
Bàn tay vừa giơ ra, lai vội vàng rút về, giống như chạm phải một thứ gì đó tê buốt.
Chợt bừng tỉnh, không nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng đi về phía trước bàn của anh, rút bức thư trong túi ra, đặt lên bàn của anh.
Nội dung trong thư, càng đơn giản hơn bức cô nhận được.
“Đừng nhớ, đừng liên lạc.
Vũ Quỳnh kí tên.”
Dáng vẻ hoang mang đó, giống như đằng sau lưng cô có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo vậy.
Thật ra, đuổi theo cô không phải là hồng thủy mãnh thú, mà còn tàn nhẫn hơn hồng thủy mãnh thú, đó là... hồi ức!
Những cảnh tượng dịu dàng trước đây, giống như ma chú, không ngừng hiện ra trong đầu cô, chiếu lên từng từng cảnh rõ ràng trước mặt cô, khiến cô như không thở nổi.
Cửa, đóng lại.
Vũ Quỳnh đứng ngoài cửa phòng, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giáy trắng, không có chút huyết sắc nào.
Cô và Cao Hướng Dương...
Từ đây, đoạn tuyệt tại đây!
Đừng nhớ, đừng liên lạc...
Bọn họ đều nên có cuộc sống mới rồi.
Anh kết hôn.
Cô ra nước ngoài.,..
Từ nay, trong thế giới của bọn họ, không còn chút dấu vết nào của đối phương nữa!
Như thế, cũng tốt!
Người đến tiễn Vũ Quỳnh lên máy bay, thiếu Lục Li Dã, cũng thiếu Cao Hướng Dương.
Vũ Phong rốt cuộc cũng không yên tâm để con gái một mình đi xa, nên cùng cô bay sang Los Angeles.
Thùy Sam và Hoàng Ngân ở bên cạnh không nỡ xa, lau nước mắt.
Hướng Tình đỏ mắt, kéo tay Vũ Quỳnh, không muốn buông.
“Tam nhi, em đợi anh chị đi! Được không?”
Hướng Tình đáng thương cầu khẩn cô.
Nhắc đến Cao Hướng Dương, trong lòng Vũ Quỳnh khẽ đau nhói.
“Anh ấy sẽ không tới đâu.”
Giọng nói Vũ Quỳnh lạnh nhạt.
Tầm mắt vẫn không tự chủ mà nhìn qua chỗ cửa máy bay.
Đương nhiên sẽ không xuất hiện bóng dáng của anh ở đó.
Rõ ràng đã biết kết quả, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn sang.
Cô thật ngốc...
Vẫn luôn rất ngốc!
Thậm chí, đã đến lúc này rồi, cô vẫn chờ mong những thứ không nên chờ!
“Tam nhi, em đợi thêm đi! Qua mấy ngày nữa rồi hãy đi, đợi anh chị từ vùng thôn núi về đã, được không? Dù sao thì bọn mình cũng gấp gì đâu một hai ngày, phải không?”
Hướng Tình sắp khóc đến nơi rồi.
Vũ Quỳnh nhìn dáng vẻ hoàng đến chưa gấp thái giám đã vội của cô ấy, trong lòng đau thắt.
Giơ tay ra, kéo ôm cô ấy vào lòng mình.
Từ nhỏ, bọn họ là chị em thân thiết nhất, đột nhiên phải chia xa, trong lòng tất nhiên là vô cùng không nỡ.
Vũ Quỳnh cũng đỏ mắt, ôm vai Hướng Tình, nghe cô ấy thấp giọng nỉ non: “Hướng Tình, mười tám năm rồi, em mệt rồi...”
Một câu này của Tam Nhi là Hướng Tình không kiềm được giàn dụa nước mắt.
“Xin lỗi, tam nhi...”
Cô ấy nghẹn ngào, lau nước mắt, nói lời xin lỗi với Vũ Quỳnh: “Mình thay anh mình xin lỗi cậu! Hứa với mình, nhất định cậu phải sống thật hạnh phúc! Phải sống tốt hơn anh ấy, sống vui hơn anh ấy! Còn nữa... phải sớm quay về nhé!”
Hướng Tình nói xong, thương yêu đặt lên trán Vũ Quỳnh một nụ hôn tình thân.
“Em sẽ vậy...”
Vũ Quỳnh rưng rưng gật đầu: “Em sẽ liều mạng để bản thân sống tốt!”
Mà bước đầu tiên để cô hạnh phúc chính là...
Quên đi người đàn ông mãi mãi không thuộc về mình kia!
Cô quay người, qua chỗ kiểm tra, rồi lên máy bay.
Nước mắt rơi xuống như mưa...
Cao Hướng Dương dựa người vào gốc cây sơn trà.
Gió thổi, cánh hoa rơi như mưa tuyết...
Bầu trời bát ngát, có đám mây trắng dài như đuôi con tuấn mã vừa chạy qua.
Ánh nắng tràn ngập xuống...
Chiếu vào thân máy bay ngang qua, không kịp nhìn rõ, đã biến mất trong đám mây, khiến Cao Hướng Dương híp mắt lại.
Chỉ cảm thấy, tim nhói đau...
Giống như có thứ gì đó... từng chút một, từng chút một bị tách ra khỏi tim anh... giống như..
Bức thư tình đó, thuận lợi đến được tay Vũ Quỳnh, vậy thì, bệnh tâm lý của Vũ Quỳnh, có phải có thể giải quyết được rồi không?
Nếu bệnh tâm lý được trị khỏi, vậy có phải là cô không cần phải đi Mỹ nữa không?
Không đi Mỹ, có phải đáp án cuối cùng đêm đầu tiên có thể thuận lợi?
Nếu đáp án đêm đầu tiên, thuận lợi…
Nhưng, cuộc đời con người cẩu huyết, trước giờ đâu có nhiều nếu như như vậy.
Thư bị xé ra.
Trên giấy, ngòi bút thanh thanh, viết năm chữ ngắn gọn... Đừng nhớ, đừng liên lạc.
Con ngươi sâu thẳm của anh, co rút lại.
Đặt bức thư xuống, anh đi về phía cửa sổ sát đất.
Dựa vào cửa sổ, cúi đầu, châm điếu thuốc..
Rít một hơi, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vô cùng chua chát.
Lần đầu tiên nhìn thấy bốn chữ đơn giản đó, Cao Hướng Dương dường như cho là căn bản cô chưa nhận được thư.
Nhưng, thực tế là, cô nhận được rồi.
Bức thư trả lời anh, là được đựng trong bao thư bằng da mà anh gửi cho cô.
Cao Hướng Dương cúi đầu càng thấp, rít mạnh mấy hơi thuốc nữa.
Khói thuốc đục đục, chậm rãi lan vào ánh mắt thê lương của anh, đáy mắt là màu đỏ không tự nhiên.
Yết hầu khó khăn cử động, chỉ cảm thấy cổ họng như bị khói thuốc đốt cháy, khiến anh không kìm được ho mấy tiếng.
Thật ra, cho dù cô thật sự đi rồi, bản thân cũng không có lý do nghĩ nhiều cách.
Đường, là do bản thân cô ấy chọn.
Cô ở lại cũng tốt, đi cũng được.
Người không vì mình trời tru đất diệt, huống hồ Cao Hướng Dương anh đến tương lai bản thân còn không nắm chắc, lấy gì để nói chuyện tương lai, chuyện hạnh phúc với cô chứ?
Anh có thể hiểu được.
Nhưng, vì sao trong lòng lại giống như bị một con dao sắc bén đục khoét?
Cao Hướng Dương không biết bản thân đã đứng ở chỗ cửa sổ bao lâu...
Mãi cho đến khi, tàn thuốc cháy hết.
Đang định quay người, bước chậm rãi về phía trước, khom người, vứt tàn thuốc lá vào trong gạt tàn.
Cầm bức thư bên cạnh gạt tàn lên.
Đừng nhớ, đừng liên lạc.
Mím mím đôi môi mỏng, thu giữ bức thư lại, đặt vào trong ngăn kéo.
Thời gian trôi như bóng câu qua cửa, hai năm, trôi qua.
Thành phố S.
Trời tháng tư, cảnh xuân vô cùng đẹp, xuân vui ngấm lòng người.
“Anh...anh...”
Có tiếng Hướng Tình gọi ngoài hành lang.
Nghe tiếng bước chân “bịch bịch bịch”, vài giây sau, cửa thư phòng của Cao Hướng Dương bị đẩy mở ra.
Nhìn ban công ngoài trời, thấy Cao Hướng Dương hai tay biếng nhác đặt ở lan can, nhìn chằm chằm bãi cỏ xanh mướt ở phía trước biệt thự ngẩn ra.
Một năm trước, anh vì nhiều nguyên nhân mà chuyển từ thành phố A về thành phố S, thuận lợi thay ba anh tiếp quản bệnh viện mà ba anh và chú Phong cùng gây dựng nên, trở thành viện trưởng trẻ nhất viện.
Ngày thường anh thích một mình ở trong biệt thự nhỏ gần bờ biển, thỉnh thoảng về nhà hai, ba ngày.
“Anh!”
Cửa mở ra.
Hướng Tình thở hổn hà hổn hển, rõ ràng là do chạy vội quá.
Cao Hướng Dương quay đầu nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Sao thế?”
Môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt góc cạnh, từ đầu đến cuối không có dao động.
“Anh thật sự không đi Mỹ với mọi người à?”
Hướng Tình không cam tâm lại hỏi một câu.
Cao Hướng Dương híp mắt, nghiêng người lại, vẩy tàn thuốc, rồi mới ngẩng đầu nhìn cô ấy, đều đều nói: “Đi làm gì?”
Hướng Tình bị anh làm cho nghẹn họng.
Liếm liếm môi, mới nói: “Anh, đây là... lễ đính hôn của tam nhi! Anh không cảm thấy là anh trong nhà, anh nên đi chúc mừng cô ấy hay sao?”
"Lễ đính hôn"...
Cao Hướng Dương nhíu mày.
Khuôn mặt trước giờ không xao động, giờ dường như có một chút gợn nhỏ.
Nhưng không rõ ràng.
Anh chỉnh lại tư thế, nâng mí mắt lên, nhìn về phía cô em gái, khóe miệng lạnh lẽo cong lên một độ cong lạnh lùng, cười như không cười nói: “Em khẳng định nếu anh qua đó, thì sẽ chúc phúc sao? Lỡ đâu anh cướp cô dâu của người ta, thì làm thế nào?”
“...”
Hướng Tình á khẩu.