Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 363: Bức thư ngụy tạo




Nhưng hãy đồng ý với anh, đừng buồn, đừng đau lòng, cũng đừng rơi nước mắt.

Bởi vì, lúc anh viết bức thư này, tâm trạng anh rất tốt, rất vui!

Anh muốn em ở lại.

Cái chết không đáng sợ, nhưng anh sợ, lúc anh còn sống, lúc anh còn hít thở... lại không cảm nhận được sự tồn tại của em! Những ngày đẩy em xa khỏi anh, là những ngày tháng gian nan nhất trong hai mươi tám năm cuộc đời của Cao Hướng Dương anh.

Anh nhớ em...

Rất nhớ rất nhớ, giống như mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang nhớ em.

Mà loại nhớ đó, có khổ, có buồn, còn hơi cảm thấy...đau.

Còn nữa, anh yêu em!

Còn về, yêu bao nhiêu...

Anh sẽ dùng phần đời còn lại của mình, chứng minh cho em thấy, anh yêu em nhiều như thế nào!

Viết nhiều thế rồi, cũng nên dừng bút tại đây thôi.

Cuối cùng...

Tam nhi, anh hy vọng sau khi em xem xong bức thư này, đặt thư xuống, ngồi lại, tịnh tâm suy nghĩ, nghiêm túc, suy đi nghĩ lại về tương lai của bản thân... anh là một người bệnh...

Bệnh nhân mắc bệnh máu trắng!

Nếu, em có thể chấp nhận người yêu em sức khỏe ngày càng sa sút trước mặt em, nếu, em có trái tim đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự ra đi của người yêu em; mà sau khi người yêu em ra đi, em có đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi tình yêu mới, hạnh phúc mới hay không...nếu, những chuyện này em đều có đủ khả năng chịu đựng, vậy thì, xin em... ở lại!

Anh sẽ cố gắng hết sức để không tồn tại những điều nếu như trên kia!

Đợi anh quay về...

Yêu em, Hướng Dương, ký tên.”

Cao Hướng Dương đưa bức thư cho bưu tá duy nhất trong thôn ra ngoài gửi đi, địa chỉ là trường học của Vũ Quỳnh.

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hai ngày sau Vũ Quỳnh có thể nhận được.

Trái tim vẫn luôn bình thản của Cao Hướng Dương lúc này lại trở nên thấp thỏm không yên.

Anh hy vọng ngày trôi qua nhanh hơn, như vậy thì anh có thể nhanh chóng kết thúc công việc trong tay, trở về thành phố nơi có cô.

Đây là ngày học cuối cùng của Vũ Quỳnh ở địa học A.

Ngày mai, cô sẽ từ thành phố A bay thẳng sang Mỹ, tất cả người thân, bao gồm cả mẹ Hoàng Ngân và bố Dương Thành, và cả Hướng Tình đều đã tới thành phố A.

Vũ Quỳnh như thường lệ, lưng đeo một cái túi thật to đi ra khỏi phòng học.

Nhưng ở hành lang, cô lại gặp Lục Li Dã đang đứng đó chờ.

Anh ta mặc một cái áo sơ mi thoải mái màu nhạt, bên ngoài mặc một cái áo khoác gió màu đen, một cái quần cùng màu, kết hợp đơn giản, nhưng lại vô cùng có phong cách.

Mái tóc ngắn làm nổi bật tinh thần thanh niên hừng hực trên người anh ta.

Cho người ta cảm giác, vô cùng tươi trẻ, vô cùng rực rỡ.

Vũ Quỳnh híp mắt, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.

Anh ta với cô, giống như mặt trời ngày thu...

Lóa mắt, mà ấm áp.

Nhưng lại không hề chói mắt.

Vũ Quỳnh đút hai tay vào túi áo khoác ngoài, đi gần về phía anh ta: “Đợi tôi à?”

“Ừ.”

Lục Li Dã ngẩng đầu nhìn cô.

Vũ Quỳnh đứng trước mặt anh ta, ngẩng đầu lên, đôi mắt cong như vầng trăng non, giả vờ thoải mái, cười hỏi anh: “Sao lại làm cái vẻ mặt nghiêm túc đấy nhìn tôi thế?”

Con ngươi Lục Li Dã khẽ lấp lóe, bỗng giơ tay ra, kéo Vũ Quỳnh trước mặt ôm vào lòng.

Cánh tay anh ta, ôm trọn bờ vai gầy nhỏ của cô, ôm chặt.

Bộ dáng đó, giống như sợ cô bất cứ lúc nào cũng biến mất bên cạnh anh ta vậy.

“Lục Li Dã...”

Vũ Quỳnh thấp giọng gọi anh ta.

Đầu mũi không hiểu sao có cảm giác chua chát.

“Đừng động, để tôi ôm cô thế này đi...”

Giọng nói Lục Li Dã, hơi trầm.

Nói xong, cánh tay ôm càng lúc càng chặt hơn.

Vũ Quỳnh biết, anh ta đang nói lời tạm biệt với cô.

Trong lòng, cảm thấy tầng tầng bi thương.

Cô đưa bàn tay ra, ôm lại bờ vai rộng chắc của anh ta, cố ý ra vẻ thản nhiên, an ủi: “Đừng như vậy, có phải tôi không quay về nữa đâu...”

Nhưng nói đến đây, bản thân Vũ Quỳnh cũng đỏ vành mắt.

Nhưng cô vẫn cố nén lại không để lộ ra cảm giác đau thương, hiếm khi cô lại dịu dàng vỗ lưng anh ta, đầu hơi nghiêng để trên vai anh ta, khuyên: “Đâu phải lát nữa là tôi đi ngay đâu, ngày mai tôi mới đi mà! Đừng như thế, anh như thế làm tôi cảm thấy... càng khó chịu...”

“Cô khó chịu cái ***”

Lục Li Dã nói câu thô tục không đúng lúc, rồi bỏ Vũ Quỳnh ra.

Trong lòng Lục Li Dã, Vũ Quỳnh là cô gái không tim không phổi, bởi vì tim phổi của cô đều đã giao hết có người đàn ông tên Cao Hướng Dương kia rồi.

“Ngày mai tôi không đi tiễn cô đâu.”

Đột nhiên anh ta nói.

Vũ Quỳnh ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn lại: “Tại sao?”

“Đâu ra lắm tại sao thế?”

Vũ Quỳnh với anh ta thường xuyên trái ý kiến, khuôn mặt nhỏ chảy dài: “Tại sao không tiễn tôi? Anh có chuyện gì quan trọng à? Đừng có nói với tôi là ngày mai anh lên lớp nhé, ngày mai là cuối tuần!”

Lục Li Dã rũ mắt, không lên tiếng.

Vũ Quỳnh cắn môi, trừng mắt với anh ta.

Có lẽ là bị Vũ Quỳnh liếc mắt đến mức mất tự nhiên, anh ta ngẩng mắt lên, mặt không biểu cảm nhìn cô: “Không muốn nhìn thấy cảnh cô đi vào trong máy bay, được chưa?”

Lục Li Dã nói lời này làm Vũ Quỳnh ngớ ra mất mấy giây.

Cổ họng hơi chua, đột nhiên có xúc động muốn khóc.

Mà sau đó, cô nhảy lên, ôm chặt vai anh ta: “Bạn bè là cả đời, chúng ta sẽ không vì rời đi mà mất đi đối phương...”

Lục Li Dã trở tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt đẹp trai không nỡ vùi vào cần cổ của cô, khàn giọng nói: “Ở bên đó chăm sóc bản thân cho tốt, có thời gian tôi nhất định sẽ qua thăm cô, với lại... ăn nhiều vào, bây giờ gầy ôm hơi lỏng tay rồi.”

Hiếm khi nghe anh ta dặn dò nghiêm túc như thế, vành mắt Vũ Quỳnh bỗng ươn ướt.

Cô gật đầu: “Sẽ mà, tôi sẽ mà...”

Trên hành lang, cảnh ôn hòa đó, lại đúng lúc Tần Lịch Lịch vừa bước ra khỏi lớp học nhìn thấy.

Xem ra...cô ta không cần phải áy náy vì hành động vừa rồi... Vũ Quỳnh cô... vốn nên rời xa thành phố này!

Rời xa Lục Li Dã anh ấy!

Hơn nữa, càng xa càng tốt!

Sau khi tạm biệt xong với Lục Li Dã, Vũ Quỳnh đi thẳng vào trong lớp học.

Vừa vào lớp học, cô nghe ủy viên sinh hoạt nhắc nhở cô: “Vũ Quỳnh, trong hộp thư của cậu có thư đấy.”

“Ờ...”

Vũ Quỳnh đáp một tiếng, đeo túi lên, đi về phía hộp thư ở phía sau phòng học.

Cô cũng chẳng có bất cứ chờ mong nào với thư từ của mình.

Đã thời đại nào rồi, ai còn gửi thư chứ? Chắc là mấy thư kiểu như thủ tục, tài liệu đi Mỹ!

Trên hộp thư viết tên cô, có một bức thư lặng lẽ nằm trong đó.

Đúng là có một bức thư bằng giấy dai, bên trên dán một cái tem hình con chim nhỏ, trên tem có đóng dấu của bưu điện.

Vũ Quỳnh cầm lên, lật ra phía trước bức thư.

Trên thư không ghi địa chỉ gửi thư cụ thể, cũng không để tên người gửi thư.

Vũ Quỳnh nhíu mày, không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay xé bức thư ra.

Còn về, không chú ý ở mép bức thư, có một vết vênh lên mờ mờ.

Đương nhiên, dấu vết nhỏ đó, cũng không chứng minh vấn đề gì.

Vũ Quỳnh xé thư ra, đầu tiên lọt vào mắt là ba chữ ở cuối thư: Cao Hướng Dương.

Đầu tem Vũ Quỳnh khẽ run, ánh mắt lấp lánh.

Tay nắm chặt bức thư, không khỏi hơi run.

Tầm mắt lướt nhanh lên phần nội dung, trong chớp mắt, ánh mắt tối sầm lại.

Bức thư chỉ là một tờ giấy trắng sơ sài, bên trên viết một câu đơn giản: Chúc em thượng lộ bình an, đừng nhớ.

Người viết: Cao Hướng Dương.

Trên giấy, là nét chữ của anh, cô có thể nhận ra được.

Bàn tay Vũ Quỳnh nắm bức thư, không khỏi hơi siết lại.

Vẻ mặt từ sự chờ mong, dần hóa thành ảm đạm.

cuối cùng, là thất vọng triệt dể!

Cô nhắm mắt lại, che giấu đi sự mệt mỏi trong mắt, hít sâu một hơi, rồi lại mở mắt ra, sương mù đáy mắt đậm hơn.

Không khí trong ngực như bị hút hết ra ngoài, khiến cô thậm chí không hô hấp được.

Nhất thời, đến hít thở cũng làm cô khẽ đau.

Mãi đến cuối cùng... tia hy vọng cuối cùng, cũng bị dập tắt!

Rốt cuộc anh vẫn không nói lời giữ cô lại!

Cho dù là giữa bọn họ đã trải qua một đêm nồng cháy, còn anh... chắc là căn bản không để tâm... nếu thực sự để tâm, chẳng phải nên không màng tất cả giữ cô lại bên cạnh anh từ lâu rồi sao?

Tần Lịch Lịch vừa về lớp học đã nhìn thấy Vũ Quỳnh tay cầm thư, mắt đỏ hồng.

Cô ta ngây người hồi lâu, nhìn thư trắng đơn sơ trong tay cô ấy, đáy mắt vẫn hơi hơi chột dạ, nhưng vẫn tỉnh bơ đi tới, đứng ở bên cạnh Vũ Quỳnh, đã biết rõ còn cố hỏi: “Sao mà khóc thế?”

Vũ Quỳnh không để ý đến cô ta, vội vàng thu bức thư lại, nghiêng người đi về chỗ ngồi trong lớp, cũng không quay đầu nhìn Tần Lịch Lịch lấy một lần.

Tần Lịch Lịch nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô, lạnh lùng cười khẩy, rồi cũng đi về chỗ ngồi.

Mở bàn học ra, lấy sách chuẩn bị tự học.

Trong túi sách trong ngăn bàn có hai nửa bức thư.

Thư cho dù đã xé làm đôi, nhưng bởi vì người viết thư đã dùng lực bút mạnh, làm cho chữ trên giấy in cả sang mặt sau, tuy không nhìn rõ là chữ gì, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy cả một trang giấy chi chít là chữ.

Tần Lịch Lịch thấy bức thư đó, tay chân bỗng luống cuống, vội vàng nhét vào trong túi sách, dáng vẻ như sợ bị ai đó phát hiện ra.

Cô ta vẫn cố nén lại sự chột dạ, liếc về phía Vũ Quỳnh đang ngồi cùng bàn bên cạnh, phát hiện cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức thư sơ sài không tính là thư kia, đang ngây ra.

Hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ chột dạ của cô ta vừa nãy.

Tần Lịch Lịch khẽ thở phào.

Tầm mắt dừng lại trên góc mặt nghiêng buồn bã của cô ấy, lại nhìn lại bức thư trong tay cô ta... mím mím môi, mất tự nhiên rời ánh mắt đi, không nhìn cô ấy nữa.

Bức thư trong tay Vũ Quỳnh, thật ra, là do cô ta làm giả!

Hôm nay cô ta vừa sáng sớm đã đến lớp, lúc cô ta đến, trong lớp chỉ có vài sinh viên.

Cô ta có thói quen kiểm tra hộp thư của bản thân, vì thỉnh thoảng có lên mạng mua một vài tài liệu ôn tập gì đó.

Hộp thư của cô ta không có gì.

Lúc đang định rời đi thì liếc mắt thấy trong hộp thư của Vũ Quỳnh có một bức thư.

Trên hộp thư chắc chắn có một cái khóa nhỏ, nhưng bức thư đó bởi vì không để quá sâu, vẫn lộ ra một góc nhỏ, cô ta hơi kéo ngón tay, đã lấy ra được.

Nói thật thì, lúc đó Tần Lịch Lịch thực sự chỉ là tò mò.

Lần đầu tiên thấy hộp thư của cô ấy có đồ, hơn nữa còn là thư.

Nên biết rằng Vũ Quỳnh trước giờ luôn có tính cách kiêu căng, mắt cao quá đầu, người có quan hệ tốt với cô một chút trong trường cũng chỉ có Lục Li Dã, ai lại có nhã hứng viết thư cho cô ấy chứ?

Là Lục Li Dã sao?

Lúc người đàn ông quen thuộc này nhảy ra trong đầu Tần Lịch Lịch, tim cô ta hơi run lên... có một suy nghĩ nháy mắt xuất hiện.