Máu không ngừng chảy nhưng anh dĩ nhiên không để ý được nhiều như vậy.
Anh cầm một gói bông y tế và nhặt chìa khóa xe lên, chạy như điên về phía Cục cảnh sát.
Dọc đường đi, máu không ngừng từ trong xoang mũi chảy ra.
Từng miếng bông bị nhét vào rồi ướt sũng máu lại được lấy ra, đổi cái mới.
Bông y tế nhanh chóng bị dùng hết, cuối cùng anh chỉ có thể dùng khăn giấy.
Chỗ ghế phụ đã chất đầy miếng bông đỏ...
Nhưng có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, Cao Hướng Dương còn chưa kịp lái xe đến Cục cảnh sát thì đã ngất đi.
Chiếc xe đụng phải lan can bên đường và ngừng lại.
Mãi qua ngày hôm sau, anh mới được cảnh sát giao thông nhìn thấy và đưa vào bệnh viện.
Ngày hôm sau, trong bệnh viện.
Khi y tá cầm đĩa thuốc đi vào, chỉ thấy anh đang cố gắng rút ống tiêm trên tay xuống.
Y tá thấy thế vội kêu lên: “Thưa ngài, thuốc này còn phải truyền tiếp, không thể tùy tiện rút ra được đâu!”
Cao Hướng Dương không để ý tới cô ta, thoáng cái đã trực tiếp rút ống tiêm ra khỏi ven và xuống giường đi ra ngoài.
Bước chân anh rất vội vàng, thậm chí còn không để ý tới bản thân đang choáng váng.
“Thưa ngài!!”
Y tá vội vàng đuổi theo.
Nhưng cô ta chỉ thấy bóng dáng cao lớn của anh đã chạy nhanh về phía thang máy.
Cao Hướng Dương lái xe đến Cục cảnh sát.
Anh chỉ mặc chiếc áo sơmi mỏng, chiếc áo comple trên tay cũng không khoác lên đã xông vào trong Cục cảnh sát, liếc nhìn qua đại sảnh. Anh chỉ nhìn thấy mấy người bị tình nghi đang được lấy lời khai nhưng không thấy bóng dáng của Vũ Quỳnh đâu.
“Ngài Cao?”
Cảnh sát từng lấy khẩu cung của Vũ Quỳnh liếc mắt đã nhìn thấy Cao Hướng Dương đến.
Cao Hướng Dương theo tiếng nói nhìn sang và nhận ra anh ta: “Ngài cảnh sát, ngài có thấy em gái tôi không?”
“Cô Vũ Quỳnh sao? Cô ấy đã được ngài Lục và ba mẹ cô ấy đón đi rồi.”
Cao Hướng Dương nghe xong liền thở phào một cái, trái tim luôn căng thẳng cũng được thả lỏng xuống.
Cuối cùng cô cũng không đến mức bị tạm giam gì đó.
Anh buồn phiền vén mấy sợi tóc trên trán và hỏi cảnh sát: “Ba mẹ em tôi đã tới đây sao?”
“Vâng, ngài Lục Thanh Lâm cũng đã tới và nói chuyện bồi thường thỏa đáng với ông chủ cửa hàng tạp hóa bị trộm, hình như phải bồi thường hết mấy chục triệu.”
Như vậy à...
Cao Hướng Dương hiểu rõ khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Chú Phong và dì Sam đều đã tới đây sao?
Tới cũng tốt...
“Ngài Cao, nhìn sắc mặt ngài không tốt, ngài cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?”
Cảnh sát quan tâm hỏi Cao Hướng Dương một câu.
Cao Hướng Dương lắc đầu: “Tôi không sao. Tiểu Quỳnh không ở đây, vậy tôi đi trước đây.”
“Được.”
Khi Cao Hướng Dương ra khỏi Cục cảnh sát, trong lòng vẫn còn xúc động.
Bỗng nhiên trong đầu anh vang lên những lời mình từng bảo đảm với chú Phong ngày đó. Anh từng nói không quan tâm cô xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ ở phía sau cô, bảo vệ cô thật tốt, anh sẽ thay cô thu dọn tất cả hậu quả mà cô để lại. Nhưng hôm nay thì sao?
Hậu quả đã tạo thành nhưng anh lại không bảo vệ được cho cô, càng không nói tới chuyện thay cô thu dọn... Chắc hẳn cô và chú Phong đều rất thất vọng về anh đi?
Như vậy, cũng được!
Vẻ mặt Cao Hướng Dương buồn bã, tiện tay vẫy chiếc taxi đi tới bệnh viện.
Anh không gọi điện thoại cho Vũ Quỳnh, cũng không gọi điện cho chú Phong và dì Sam.
Cứ để cho chuyện này qua như vậy đi!
Cao Hướng Dương dựa vào cửa xe taxi, hờ hững nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Tuần trước, anh còn cảm thấy tất cả đều tuyệt đẹp và đầy sức sống, nhưng bây giờ xem ra chỉ còn là một mảnh tro tàn.
“Ngài ơi, ngài chảy máu mũi kìa!!”
Tài xế xe taxi xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy Cao Hướng Dương đang chảy máu mũi thì lo lắng kêu lên.
Cao Hướng Dương bừng tỉnh, cảm giác trong xoang mũi có máu nóng trào ra.
Anh khẽ nhíu mày.
Hình như bệnh tình còn muốn nghiêm trọng hơn anh tưởng.
Người tài xế vội vàng đưa khăn tay qua, quan tâm hỏi: “Ngài không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Cao Hướng Dương lơ đễnh cười rồi cầm khăn tay lau máu mũi: “Vấn đề nhỏ mà thôi, cảm ơn anh.”
Ánh mắt Cao Hướng Dương lại nhìn ra ngoài cửa xe...
Trong đầu anh chỉ nghĩ đến cô, đến gương mặt nhỏ nhắn, trẻ con của cô.
Vào giờ phút này, cô đang làm gì? Vụ trộm cướp tối hôm qua có thể làm cho bệnh tâm lý của cô trở nên nghiêm trọng hơn không?
Cô có thể giống như anh, lúc nào cũng nhớ tới cô không... Nói thật, hai mươi tám năm qua, từ trước đến nay anh chưa từng nhớ da diết một người nào như vậy... Anh nhớ lại từng cái nhăn mày từng tiếng cười của cô, lúc khóc lúc gây ầm ĩ như kẻ thần kinh, một giây trước còn đang cười, một giây sau ánh mắt lại vô thức ngập nước.
...
Vũ Quỳnh ở cùng ba mẹ trong khách sạn năm sao cách trường học không xa.
Cô co hai chân, ngồi ở trên giường lớn trong phòng ngủ của mình, vừa ngồi liền ngồi suốt cả ngày.
Cô không khóc, không làm ầm ĩ, cũng không nói một lời nào, càng không muốn ăn uống gì, chỉ ngồi yên như vậy, sắc mặt trắng bệch như chẳng còn chút sức sống nào.
Vũ Quỳnh như vậy càng làm Thùy Sam và Vũ Phong lo lắng hơn.
Hai người ở trong đại sảnh thương lượng về chuyện của con gái, trong giây lát thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.
“Nếu không chúng ta chuyển Tiểu Quỳnh về thành phố S của chúng ta đi, để con bé ở thành phố A như vậy, dù thế nào em cũng không yên tâm được!”
Thùy Sam đề nghị.
Vũ Phong lúng túng không biết phải làm sao với con gái mình nên thở dài nói: “Liệu con bé có bằng lòng không? Tính tình con thật sự chẳng khác gì anh năm đó. Nếu con không đồng ý, ai trong chúng ta ép cũng vô dụng thôi, trái lại còn có thể già néo đứt dây.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục như thế này, em sợ rằng bệnh của con bé sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn! Anh xem bây giờ... con bé đã chạy đi cạy khóa trộm tiền của người ta rồi! Vũ Phong, anh nói xem chúng ta có thể đưa Tiểu Quỳnh qua nước Mỹ để chữa trị không...”
Thùy Sam nói một lúc lại không nhịn được khẽ nức nở.
Con gái là báu vật trong lòng cô, bây giờ con bé biến thành như vậy, cô làm mẹ sao có thể không khó chịu cho được.
Cô một lòng muốn kéo con bé ra khỏi nỗi đau khổ này nhưng lại không có cách nào.
“Vợ ơi, em tạm thời đừng khóc nữa! Chúng ta sẽ luôn có cách giải quyết thôi.”
Vũ Phong vội vàng kéo người vợ đang đau lòng vào trong ngực mình: “Anh sẽ nghĩ cách mau chóng chữa trị hết bệnh cho Tiểu Quỳnh. Nếu thật sự không có cách nào... anh sẽ đi cầu xin Hướng Dương!!”
Vũ Phong thở dài, trong lòng khó chịu như bị ai dùng dao cắt qua vậy.
“Ba...”
Bỗng nhiên, anh nghe được tiếng Vũ Quỳnh gọi mình ở cửa.
Thùy Sam và Vũ Phong đồng thời quay đầu, chỉ thấy cô đang đứng ở đó, đôi mắt đỏ hoe.
Cô nức nở nói: “Ba, con xin ba đừng đi cầu xin anh ấy...”
Cô có thể đi cầu xin anh, nhưng cô không thể để cho ba mình cũng mất đi tôn nghiêm như vậy được.
Thùy Sam nghẹn ngào ngã vào trong lòng chồng mình, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Còn nữa...”
Vũ Quỳnh nói đến đây thì thoáng dừng lại một chút, một giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt và rơi xuống...”Con muốn đi Mỹ.”
Nhìn mẹ và ba tốn công tốn sức vì cô như vậy, mà cô thì sao? Cô chỉ một mực tăng thêm bi thương cho bọn họ, gây ra rắc tối cho bọn họ, làm cho bọn họ đau lòng, khổ sở.
Đây không phải là việc một đứa con gái ngoan nên làm!
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế nước mắt: “Ba, ba đưa con đi Mỹ đi! Con muốn trị hết bệnh, con không muốn lại phạm tội ăn cắp nữa...”
Cô cảm giác chán ghét, buồn nôn khi thấy bản thân mình như vậy!!
“Tiểu Quỳnh...”
Thùy Sam đi tới, đau lòng ôm con gái của mình vào trong lòng: “Con thật sự suy nghĩ thông suốt rồi sao? Nếu như con thật sự muốn đến Mỹ, mẹ sẽ đi cùng với con. Con đến đâu, mẹ cũng ở cùng với con...”
“Cảm ơn mẹ.”
Giọng nói của Vũ Quỳnh tự nhiên nghẹn ngào: “Nhưng con muốn... đi một mình! Con muốn... trưởng thành lên!”
Cô đã mười tám tuổi, cô muốn mình trở nên độc lập! Cô muốn mình có thể không cần ba mẹ bảo vệ, càng không cần... người đàn ông kia che chở!!
...
Sau khi Vũ Quỳnh đưa ra quyết định này, Thùy Sam và Vũ Phong lại nửa mừng lại nửa lo.
Bọn họ cùng lúc vui mừng vì con gái mình cuối cùng đã bằng lòng tiếp nhận chữa trị, mặt khác lại luyến tiếc khi phải để cho con gái của mình đi xa tới nơi đất khách quê người.
Chỉ có điều nghĩ đến câu nói của con gái “Con muốn trưởng thành lên”, trong lòng Thùy Sam thoáng cái lại thoải mái hơn.
Có thể con gái của bọn họ thật sự nên trưởng thành rồi!
Đứa trẻ lớn lên dưới sự bảo vệ của người lớn, cuối cùng cũng chỉ là bông hoa trong nhà kính. Có lẽ bọn họ thật sự nên để cho cô có cơ hội theo gió vượt sóng, như vậy cô mới có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn!!
Trước khi đi tới nước Mỹ còn phải làm rất nhiều thủ tục, cho nên Vũ Quỳnh có nửa tháng để tạm biệt bạn bè.
Bạn của cô rất ít.
Đếm trên đầu ngón tay thì cả một thành phố A lớn như vậy cũng chỉ có một Lục Li Dã là bạn của cô.
“Nhóc quỷ Vũ, cô định đi Mỹ thật à??”
Lục Li Dã nghe được quyết định này thì căn bản không muốn tin tưởng: “Đầu cô bị đánh hay bị cửa kẹp vậy? Đang yên đang lành mà cô đi Mỹ làm gì? Sính ngoại à?!”
Trong lòng anh ta phiền muộn khi không quản được miệng của mình.
“Tôi đi chữa bệnh.”
Thấy cảm xúc của Lục Li Dã tăng cao, Vũ Quỳnh ngược lại vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
Ngày đó, khi cô bị đưa vào Cục cảnh sát, thấy Lục Li Dã vì cô mà bận trong bận ngoài, còn có nước mắt của ba mẹ mình... Sự tùy hứng của cô đã mang tới rất nhiều rắc rối cho bọn họ.
Không biết rốt cuộc là bệnh tình của cô càng lúc càng nghiêm trọng, hay thật sự bởi vì cô không hiểu chuyện, quá mức tùy hứng... Nhưng bất kể là vì điều nào, cô cũng không hy vọng sẽ xảy ra chuyện lần trước nữa!
Cô mỉm cười nói rất nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Tôi cũng đâu phải không trở lại!”
Lục Li Dã im lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh ta không nhìn thấy vẻ đùa giỡn gì trên mặt cô mới chịu tiếp nhận, thở hắt ra một hơi và hỏi cô: “Vậy bao giờ cô mới trở về?”
Vũ Quỳnh hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết, không thể xác định được. Tôi nghĩ không quan tâm bệnh tình có tốt hay không, tôi cũng sẽ phải hoàn thành khóa học bên kia đã. Thật ra cũng không lâu, chỉ khoảng hai năm mà thôi...”
Hai năm?!
Lục Li Dã nhíu mày.
Anh ta rút một điếu thuốc từ trong gói thuốc lá trên bàn ăn, cũng không để ý xem chỗ này có phải là khu cho phép hút thuốc hay không vẫn trực tiếp châm thuốc.
“Hai năm! Nhóc quỷ Vũ, tôi dám cam đoan hai năm sau cô trở về thì đã sớm quên mất cậu chủ Lục tôi rồi!”
Anh ta “ngậm” điếu thuốc và lên án Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh lại cười: “Thế nào? Anh không có lòng tin vào sức hấp dẫn của mình như vậy sao?”
“Ai bảo cậu đây lại gặp phải một người bạn bạc tình bạc nghĩa như cô chứ! Được rồi, nếu cô thật sự cân nhắc tới chuyện muốn đi Mỹ, vậy tôi cũng không giữ cô lại nữa, dù sao có giữ cô lại cũng vô dụng thôi.”
Anh ta thật sự tự hiểu lấy mình.
Lục Li Dã hình như nghĩ thoáng ra, chân mày nhíu lại cũng hơi giãn ra, ấn điếu thuốc lá còn chưa hút hết trong tay vào trong gạt tàn thuốc: “Thật ra tôi vốn đang do dự không biết có nên đi thực hiện nghĩa vụ quân sự hay không.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Hàng lông mi tuyệt đẹp của Vũ Quỳnh chớp nhẹ vài cái, kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh định đi quân sự à?? Sao trước đó tôi không nghe thấy anh nhắc qua vậy?”
Lục Li Dã nhấp một hớp nước chanh cho trơn họng, lúc này mới buồn bã nói: “Đây là ông nội của tôi quyết định khăng khăng làm theo ý mình! Ông là cán bộ lâu năm trong quân đội. Năm đó ba tôi không chịu vào quân đội theo ý ông đã làm ông tức giận không biết bao nhiêu lần. Bây giờ tôi thật vất vả mới trưởng thành, ông làm sao có thể buông tha cho tôi được! Ba tôi cũng quá tốt, muốn xoa dịu ông nội tôi nên nói tôi thiếu giáo huấn, muốn đưa tôi vào trong quân đội rèn luyện mấy năm. Bởi vậy, tôi rõ ràng là cậu chủ Lục không ngờ lại thành kẻ bị giật dây, sống uất ức ở tầng đáy trong cái nhà này! Chuyện tệ hại như vậy, sao tôi có thể nhắc với cô được chứ!”
Vũ Quỳnh "Xì" một tiếng lại cười: “Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay!”
“Cô bớt cười trên nỗi đau của tôi đi!”