Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 353: Em không cho phép anh kết hôn




Vũ Quỳnh ngồi dậy nhìn mẹ mình.

Hốc mắt cô ửng đỏ: “Mẹ để con chờ lát nữa đi! Anh ấy nhất định sẽ về!!”

Nghe con gái khẩn cầu, chân thành mà hèn mọn như thế, tim Thùy Sam nhói lên, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng ép cô đi ngủ nữa: “Được, vậy con hứa với mẹ, muộn nhất là đến mười hai giờ được không?”

“Vâng, được ạ...”

Vũ Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu.

Thùy Sam thở dài, lên lầu tìm chồng thôi.

...

“Vũ Phong, em thấy hay là anh ra mặt gọi điện thoại cho Hướng Dương đi, anh nhìn dáng vẻ của Tam Nhi bây giờ, tiếp tục như vậy nữa thế nào cũng đổ bệnh mất thôi...”

Vũ Phong cũng bất đắc dĩ thở dài: “Cũng không biết rốt cuộc hai đứa trẻ này giờ đang giở trò quỷ gì! Chúng ta làm gia trưởng ra mặt, có phải không hay lắm không?”

“Có gì không hay, anh cứ hỏi nó lúc nào nó về, tối nay rốt cuộc có về hay không, không về thì để Tiểu Quỳnh lên lầu ngủ, cứ chờ ở đó làm gì?”

Thùy Sam thật sự hơi giận.

Mình sinh con gái, lúc nào cũng coi là bảo bối nâng trong lòng bàn tay, nhưng hết lần này đến lần khác lại phải nhìn con chịu đau khổ vì yêu như vậy.

“Được, vậy anh gọi điện thoại cho nó hỏi thử xem.”

Vũ Phong vừa nói liền lấy di động ra bấm số Cao Hướng Dương.

Điện thoại lại rất nhanh được kết nối.

“Chú Phong.”

Giọng của Cao Hướng Dương vẫn trầm thấp như cũ, không có gợn sóng, không nghe ra tâm tình gì.

“Hướng Dương, không phải con nói tối nay sẽ trở lại à? Tiểu Quỳnh bây giờ đang đợi con đấy, đang ở đâu rồi?”

Vũ Phong cố hết sức để giọng mình nghe bình thản một chút.

Đầu kia, Cao Hướng Dương im lặng mấy giây.

“Chú Phong, chú bảo Tiểu Quỳnh đừng chờ cháu nữa, tối nay cháu sẽ không về.”

“À... Vậy hả...”

Trong lòng Vũ Phong hơi trùng xuống, lại nói: “Vậy ngày mai chú tự đưa Vũ Quỳnh trở về thành phố A vậy.”

“Chú Phong, ngày mai cháu sẽ trở lại, thuận đường đón em ấy.”

“Vậy cũng được.”

Vũ Phong gật đầu, trong điện thoại cũng không biết nói gì cho phải, chỉ nói: “Không còn sớm, vậy cháu nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai gặp.”

“Vâng, chú ngủ ngon.”

Điện thoại mới cúp máy, Thùy Sam đã xông tới, vội vàng hỏi Vũ Phong: “Nó nói thế nào?”

“Bảo Tam Nhi đi ngủ sớm đi, ngày mai nó mới quay lại.”

“Vậy à... Được rồi, em đi khuyên nó, con nhỏ ngốc kia, lại khổ sở rồi, thật là...”

Sáng sớm ngày hôm sau...

Tám giờ sáng, Cao Hướng Dương đã xuất hiện ở nhà họ Vũ.

Từ thành phố A đến thành phố S mất khoảng hai ba tiếng đi xe, có lẽ là vì anh khởi hành quá sớm, nhìn hơi mệt mỏi, nhưng dù như thế vẫn không ảnh hưởng tới khí chất ung dung ưu nhã của anh chút nào.

Vũ Quỳnh vừa thấy Cao Hướng Dương, tất cả âm u nhiều ngày nay đều tiêu tan trong nháy mắt, cô kinh ngạc vui mừng từ trên lầu “bạch bạch bạch” chạy xuống, đứng đối diện anh: “Cao Hướng Dương, em cho rằng anh sẽ không tới đón em nữa chứ!!”

Cô rất vui vẻ, nói.

Bàn tay nhỏ bé nhiệt tình kéo tay Cao Hướng Dương, cười hỏi: “Sao anh về sớm như vậy?”

Ba giờ đi xe, vậy phải rời khỏi nhà từ sáu giờ!

“Ngày hôm qua ngủ lúc mấy giờ? Dậy sớm như vậy, anh không buồn ngủ à?”

Cô vẫn còn đang lo lắng cho anh.

Ánh mắt Cao Hướng Dương lóe lên, bàn tay lạnh như băng rút khỏi bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô: “Em tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức đi ngay.”

Trong lòng bàn tay Vũ Quỳnh trống không, lòng hơi hơi mất mát, nhưng không để ý, gật đầu: “Được, em lập tức đi thu dọn đồ đạc, anh chờ em!”

Cô xoay người, “bạch bạch bạch” nhiệt tình chạy lên lầu thu dọn đồ đạc.

Cao Hướng Dương ngẩng đầu, nhìn bóng người nhỏ bé hoạt bát của cô trên cầu thang, ánh mắt hơi nheo lại.

“Hướng Dương.”

Vũ Phong từ phòng khách đi ra.

“Chú Phong!”

Cao Hướng Dương vội vàng lễ phép chào một tiếng.

Chợt nghĩ tới điều gì, anh hơi ngừng lại một lát mới trầm giọng nói: “Chú Phong, những lời cháu nói với chú trong thư phòng thứ bảy tuần trước... Cháu rút lại!”

Cổ họng anh khàn khàn như bị dao đâm.

Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tầng tia máu thật mỏng.

Ánh mắt Vũ Phong co rút, sắc mặt nghiêm túc: “Lời này của cháu là có ý gì?”

“Xin lỗi chú Phong! Cháu nghĩ ban đầu là cháu nghĩ sai tình cảm đối với Tiểu Quỳnh rồi, thật xin lỗi, khiến mọi người thất vọng!”

Sắc mặt Vũ Phong khó coi tới cực điểm, giọng nói cũng lạnh như băng: “Nói cách khác, cháu căn bản... không thích Tiểu Quỳnh?”

Cao Hướng Dương yên lặng.

Yên lặng dưới cái nhìn của Vũ Phong chính là ngầm thừa nhận.

“Rất tốt.”

Vũ Phong lặng lẽ hít một hơi, đè nén tức giận trong ngực.

Người đàn ông trước mắt này là con trai của anh em tốt của ông, dù là giận cỡ nào, ông cũng không thể dạy dỗ, ông cũng chỉ có thể nhịn.

Ông lạnh lùng nhìn Hướng Dương, nói lời cuối cùng: “Cháu nhớ, đây là cơ hội cuối cùng để cháu cưới Tiểu Quỳnh! Một khi cháu bỏ lỡ thì đừng trông cậy chú sẽ còn cho cháu cơ hội lần thứ hai!!”

Môi mỏng của Cao Hướng Dương mím thật chặt, giữa môi hiện ra vẻ tái nhợt khác thường.

“Cao Hướng Dương...”

Trên hành lang tầng hai truyền tới tiếng khóc nức nở của Vũ Quỳnh.

Vũ Phong và Cao Hướng Dương cả hai người đều giật mình...

Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cô mắt đỏ ửng đứng nơi đó, nhìn anh.

Cao Hướng Dương cũng nhìn đôi mắt ướt lệ của cô.

Nhìn nước mắt của cô từng giọt từng giọt trào ra khỏi hốc mắt...

Mỗi một giọt đều rơi vào tim anh, bỏng rát đến đau đớn.

Anh chỉ nghe thấy cô hỏi: “Ba em nói, anh căn bản không thích em, là thật sao??”

Giọng nói của cô... đã run rẩy.

Cách cô hỏi anh lại hèn mọn như vậy.

“Tam Nhi...”

Vũ Phong đau lòng gọi một tiếng.

Ông xoay người lên lầu đi về phía cô.

“Là thật sao?!!”

Cao Hướng Dương vẫn nhìn cô, không trả lời, Vũ Quỳnh lại lớn tiếng hỏi gặng một câu.

“Đúng!”

Lúc này Cao Hướng Dương không chút do dự gật đầu, anh nói thẳng không kiêng kỵ trả lời cô: “Người anh thích thật ra không phải là em.”

Nước mắt Vũ Quỳnh như mưa rơi xuống.

Cao Hướng Dương lạnh nhạt nhìn cô: “Nếu như em không muốn đi theo anh nữa cũng không sao cả, ngày mai anh bảo tài xế tới đón em.”

Anh nói xong, xoay người muốn đi.

Lại thấy Vũ Quỳnh vội vàng kéo trong tay hành lý lỉnh kỉnh chạy xuống dưới lầu, vali bị cô kéo đập vào cầu thang phát ra từng từng “cạch cạch cạch...” khiến người khác nghe mà đau đớn trong tim.

Cô vừa chạy vừa bất chấp kêu lên: “Em muốn đi cùng anh! Em trở về cùng anh... Cao Hướng Dương!! Em trở về cùng anh...”

Dáng vẻ vội vàng kia của cô dường như e sợ Cao Hướng Dương sẽ bỏ cô lại rời đi một mình.

Nghe thấy tiếng cô khóc, bước chân của Cao Hướng Dương dừng lại, sống lưng cứng ngắc, lạnh cả người.

“Tiểu Quỳnh, con đừng vội! Anh con sẽ không đi! Đưa vali cho ba, ba để lên xe giúp con.”

Vũ Phong đau lòng con gái mình.

Ông ôm Vũ Quỳnh đang khóc vào lòng mình, yêu thương lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, nói chuyện nào!! Con như vậy ba mẹ làm sao yên tâm để cho con đến trường học??”

“Ba...”

Vũ Quỳnh chôn trong ngực ba mình, không ngừng thút thít.

Ánh mắt cô vẫn nhìn bóng lưng Cao Hướng Dương, thấy anh dừng chân lại, cô mới dám dừng bước, núp trong lồng ngực ấm áp của ba mình lớn tiếng khóc.

Thật ra Vũ Phong còn muốn giữ con gái mình ở lại thêm mấy ngày, hoặc là đích thân đưa cô về trường học, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô ông cũng biết, cố chấp như nó sao chịu đồng ý chứ?

Chuyện tình cảm của bọn trẻ, bọn họ căn bản không quản được.

Ông xách vali lên xe giúp con gái mình, Thùy Sam nghe thấy tiếng khóc của con gái mình vội vàng chạy từ trong phòng ngủ ra.

Cho đến lúc đưa cô đi, tim vẫn còn đập nhanh không ngừng được.

Đây cuối cùng là một đoạn nghiệt duyên như thế nào, mới khiến con gái mình gặp phải thống khổ như thế chứ...

Xe nhanh chóng lái vào đường cao tốc, mấy tiếng sau lại rời khỏi đường cao tốc lái vào trung tâm thành phố A.

Cao Hương Dương một mực chăm chú lái xe.

Vũ Quỳnh nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, cảm thấy hôm nay anh vô cùng lạnh lùng... Cái loại lạnh lẽo từ trong xương tỏa ra, gần như sắp đông cứng cô lại.

“Anh và Vưu Tiên dự định kết hôn rồi!”

Bỗng, anh thình lình mở miệng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua Vũ Quỳnh đang khiếp sợ, trên mặt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào: “Em đi Mỹ đi!”

“Anh lừa người!!!”

Vũ Quỳnh lớn tiếng la một câu.

Hốc mắt lập tức đỏ bừng.

Cao Hướng Dương quay đầu qua: “Em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao! Anh vội vàng trở về như vậy là bởi vì phải đi chọn lễ phục.”

Anh vừa nói, thuận tiện nhìn đồng hồ trên cổ tay, hỏi cô: “Em thì sao? Cần đi cùng chọn một bộ lễ phục tham dự hôn lễ không? Hay dứt khoát để chị dâu em chọn giúp em là được?”

Mắt Vũ Quỳnh đỏ ửng, nhìn anh chằm chằm...

“Anh gạt người...”

Cô lặp lại câu đó, thút thít, la lớn với anh: “Anh lừa gạt em!!”

“Nếu như anh muốn kết hôn với cô ấy, vậy sao anh lại hở ra là hôn em? Tại sao còn làm ra những chuyện kia với em...”

Vũ Quỳnh cuối cùng không nhịn được lớn tiếng khóc lên: “Cao Hướng Dương, mặc dù em không thông minh, nhưng anh cũng không thể coi em là kẻ ngốc được!! Mặc dù em chưa từng yêu đương, nhưng em cũng biết... Chuyện như vậy... chỉ có người yêu mới làm với nhau!! Nếu như anh không thích em, tại sao anh phải đối với em như vậy... Hu hu hu...”

Đối mặt với từng câu chất vấn của Vũ Quỳnh, mười ngón tay cầm tay lái của Cao Hướng Dương không khỏi xiết chặt.

Giữa ngón tay hiện ra màu trắng bệch kinh người.

Anh khàn giọng trả lời cô: “Giữa đàn ông và phụ nữ có một loại từ trường sinh lý, dù là không có tình yêu cũng có thể hấp dẫn lẫn nhau. Đó không phải là yêu, đó chẳng qua chỉ là một loại... phản ứng sinh lý!! Anh làm những chuyện kia với em chẳng qua là... vì thỏa mãn một chút đói khát về sinh lý mà thôi!! Vũ Quỳnh, chỉ đơn giản như vậy, nghe rõ chưa?”

“Em không hiểu!!”

Vũ Quỳnh cố chấp khóc, hét to: “Em không cho phép anh kết hôn!! Em không cho phép!!”

“Vũ Quỳnh!!”

Cao Hướng Dương mất kiên nhẫn gọi cô một tiếng, lạnh nhạt nói: “Đừng giở cái tính đó ra với anh nữa! Không dễ thương chút nào! Còn nữa, dù em có cho phép hay không, anh và cô ấy... nhất định sẽ kết hôn, sinh con, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc!! Tất cả những chuyện này anh căn bản không cần phải có được sự đồng ý của em, em chúc phúc cũng được, không chúc phúc cũng được, không liên quan gì đến bọn anh hết, điều đó căn bản không ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh và cô ấy!!”

Lời anh nói giống như một cái gai nhọn sắc bén ghim vào trong tim Vũ Quỳnh... Đau đến mức tim cô quặn thắt, nước mắt từng giọt từng giọt trào ra ngoài, giống như trân châu đứt dây vậy, không ngừng được, cũng không thu lại được.

Chợt, xe “Két...” một tiếng, thắng gấp dừng lại.

“Đến rồi, xuống xe đi!”

Cao Hướng Dương căn bản không để ý tới Vũ Quỳnh đang khóc lóc, tự ý cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xuống xe.

Anh bước tới sau xe, lấy hành lý xuống cho cô, lại kéo cửa xe bên ghế phụ lái giúp cô.

“Xuống.”