Nói xong, Vũ Quỳnh muốn đi theo Cao Hướng Dương lên tầng thì bị Thùy Sam kéo lại: “Hai người đàn ông nói chuyện, con gái không cần tham gia, lại đây, mẹ hỏi con chút việc.”
Vũ Quỳnh bị Thùy Sam kéo vào trong phòng.
Cao Hướng Dương lên tầng tìm Vũ Phong.
“Chú Phong.”
Anh lễ phép gõ cửa phòng sách.
“Vào đi.”
Âm thanh trầm thấp, từ bên trong xuyên qua cửa gỗ mộc truyền tới.
Cao Hướng Dương đẩy cửa vào: “Chú Phong.”
“Cháu lại đây, ngồi đi. Tìm chú có việc à”
Vũ Phong vỗ vỗ ghế sô pha, ra hiệu cho Cao Hướng Dương ngồi xuống.
“Chú Phong, nghe ba mẹ cháu nói, chú định đưa Tam Nhi đi Mỹ?”
“Ừ, chú đã hỏi ý kiến mấy bác sĩ tâm lý, hiện tại mà nói, đưa đi Mỹ là cách nhanh và tốt nhất.”
Vũ Phong nghiêm túc gật đầu.
“Chú Phong, cháu cảm thấy bệnh của Tam Nhi cũng không cần thiết phải đi Mỹ, trong nước cũng có rất nhiều bác sĩ tâm lý xuất sắc. Mặt khác, trước đó bác sĩ tâm lý cũng đã nói với cháu, vì trong lòng Tam Nhi có vướng mắc, chỉ cần tháo gỡ giúp cô ấy, bệnh của cô ấy sẽ khỏi ngay.”
“Vậy vướng mắc trong lòng nó phải tháo gỡ thế nào?”
Vũ Phong hỏi lại Hướng Dương.
Cao Hướng Dương lắc đầu: “Hình như Tam Nhi vẫn luôn trốn tránh đề tài này, mà cháu cũng không muốn ép buộc cô ấy. Nhưng, chú Phong, xin chú tin cháu, một ngày nào đó, cô ấy sẽ sẽ khá hơn...”
“Một ngày nào đó là lúc nào chứ?”
Vũ Phong thở dài: “Là lúc bị bắt vào đồn cảnh sát lần nữa, hay là lúc bị tống vào nhà giam?”
“Cháu sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Chú Phong, cháu nói được thì làm được.”
Cao Hướng Dương cam đoan.
“Được! Dù chúng ta đều có thể dùng quan hệ hoặc là tiền bạc xử lý những việc này. Nhưng mà Hướng Dương, tuổi Tam nhi cũng không còn nhỏ nữa, nó đã trưởng thành rồi. Chừng hai năm nữa, nó có sẽ thể tìm đối tượng kết hôn, nếu như bệnh của nó vẫn không tiến triển, đến lúc đó bạn trai phát hiện đam mê này của nó, cháu dám chắc bạn trai nó sẽ không ghét bỏ nó sao? Người nhà bạn trai nó sẽ không xem thường Tam Nhi sao? Làm cha, sao chú có thể để con gái mình chịu ấm ức?”
“Chú Phong, cháu cam đoan sẽ không.”
Cao Hướng Dương trầm giọng trả lời, âm thanh mạnh mẽ, vẻ mặt kiên định: “Đợi cô ấy lớn lên, cháu muốn cưới cô ấy. Cháu cam đoan với chú, nếu như chứng nghiện trộm cắp của cô ấy cả đời không khỏi, cháu sẽ lo liệu cho cô ấy cả đời. Cháu cũng có thể cam đoan, ba mẹ cháu cũng sẽ không xem thường cô ấy, ngược lại, họ sẽ đối xử với Tam Nhi như con gái ruột mình. Cho nên, chú Phong, xin chú hãy giao Tam Nhi cho cháu.”
Vũ Phong giật mình kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Đối với đáp án này, đổi lại là lúc trước ông sẽ không quá kinh ngạc, nhưng mà, trước đó vài ngày Cao Hướng Dương mới nói muốn kết hôn với một cô gái khác... tất nhiên Cao Hướng Dương biết lo lắng của Vũ Phong.
“Thật xin lỗi, chú Phong.”
Anh chân thành xin lỗi: “Cháu biết nói quá nhiều có thể chú sẽ có cảm giác cháu đang chối bỏ trách nhiệm vì sự bất cẩn của bản thân. Nhưng có một câu xin chú tin cháu, cháu muốn cưới Tam Nhi, là xuất phát từ trái tim, hơn nữa là... toàn tâm toàn ý.”
Vũ Phong nghe thấy lời cam đoan của Cao Hướng Dương, bỗng nhiên trong lòng không ngừng xúc động.
Dường như trong chớp mắt thấy con cái đã trưởng thành.
Rõ ràng một giây trước vẫn chỉ là cậu bé yếu đuối vậy mà bây giờ, sớm đã trưởng thành cây cao bóng cả, đủ vì con gái ông che gió che mưa.
Ông tin Hướng Dương sẽ trở thành nơi nương tựa của con gái mình.
“Được, chú Phong biết rồi. Sau này, Tam Nhi giao cho cháu. Từ bây giờ, cháu chính là phụ huynh thứ ba của Tam Nhi, sau này chuyện của nó đều do cháu quyết định.”
“Cảm ơn chú Phong.”
Cao Hướng Dương như trút được gánh nặng, cười một tiếng.
Nghĩa là Tam Nhi của anh có thể không cần đi Mỹ.
Thật ra, anh không biết, Vũ Phong và Thùy Sam đâu nỡ lòng nào đưa con gái mình đi Mỹ xa xôi như vậy chứ. Thật ra, cùng lắm là muốn thử xem hai người người trẻ tuổi bọn họ mà thôi.
Bây giờ, kết quả cũng khiến người nhà hai bên đều vui vẻ hài lòng.
Vũ Phong cảm thấy phải tìm thời cơ thích hợp để người hai nhà cùng vui vẻ ăn một bữa cơm mới được.
Mặc dù Tiểu Quỳnh còn trẻ, nhưng Hướng Dương đã đến tuổi lập gia đình, đợi cô vừa tốt nghiệp, hai người dứt khoát tính chuyện kết hôn được rồi.
Không đúng, có lẽ chờ Tam Nhi tròn hai mươi mới có thể kết hôn.
Dù sao, bây giờ sinh viên cũng cho phép kết hôn sinh con.
Tầng một
Thùy Sam kéo con gái mình vào trong phòng nói thầm.
“Tam Nhi, con nói cho mẹ, bây giờ rốt cuộc con và Hướng Dương quan hệ thế nào?”
“Cái gì quan hệ thế nào chứ?”
Vũ Quỳnh hoàn toàn không rõ.
“Chính là... Hai người các con, bây giờ có phải bạn trai bạn gái không? Mẹ nhìn thái độ của nó với con rõ ràng hơn lần trở về trước nhiều.”
Bạn trai bạn gái?
Vũ Quỳnh nhíu mày.
Bạn gái anh ấy không phải Vưu Tiên sao?
Vũ Quỳnh lắc đầu, bĩu môi: “Không phải.”
“Không phải?”
Thùy Sam cũng nhíu mày theo: “Vậy sao mẹ cảm thấy không giống chứ?”
Bà ngẫm nghĩ một chút, nhìn con gái mình một chút, cảnh giác: “Tam Nhi, giữa con và Hướng Dương không xảy ra chuyện gì không nên xảy ra chứ?”
Nếu như nó có bạn gái, mà con gái mình lại với nó...
Vậy không thể được.
Tam Nhi nhà họ đã chịu thua thiệt lớn.
Vũ Tiểu Tam không ngờ mẹ mình lại đột nhiên hỏi như vậy. Tất nhiên, cô cũng mơ hồ hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ, gương mặt đỏ lên, đôi mắt lấp lóe mấy lần, chột dạ làm bộ hỏi: “Mẹ, việc gì không nên xảy ra? Con cũng không biết mẹ đang nói gì?”
Lúc Vũ Quỳnh trả lời mẹ, trong đầu toàn nghĩ đến đêm hôm đó, bản thân ở trong phòng anh, hình ảnh bị anh trêu đùa... Tóm lại, mắc cỡ chết người rồi.
Đánh chết cô cũng sẽ không nói với mẹ.
Vừa thấy biểu lộ của con gái mình, Thùy Sam đã hiểu ngay thứ gì.
“Tam Nhi, con cũng đừng giả ngu với mẹ, nếu đã thật đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó người nếm mùi đau khổ là con. Con đứa trẻ ngốc này, cái gì cũng không hiểu.”
“Mẹ, sao anh lại cho con nếm mùi đau khổ.”
Vũ Quỳnh còn nói đỡ cho Cao Hướng Dương.
“Được rồi, con không thèm nghe mẹ nói nữa, con đi tìm anh.”
Nói xong, Vũ Quỳnh đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, cô đã đụng phải Cao Hướng Dương vừa trên tầng đi xuống.
“Cao Hướng Dương...”
Vũ Quỳnh vội vàng nghênh đón, vừa sốt ruột hỏi anh: “Thế nào rồi? Ba em nói thế nào?”
Cao Hướng Dương thuận tay kéo bả vai nhỏ của Vũ Quỳnh lại: “Chú Phong nói, sau này chuyện của em đều do anh quyết định, bao gồm... việc hôn nhân đại sự của em.”
“...”
Miệng nhỏ của Vũ Quỳnh há hốc thành hình chữ "O".
Không phải họ trò chuyện việc đi Mỹ sao? Sao ngay cả việc hôn nhân đại sự của cô cũng bàn xong chứ?
Vũ Quỳnh bĩu môi: “Em không kết hôn đâu.”
Đương nhiên, ý cô là, chú rể không phải anh, cô không kết hôn.
“Vậy rốt cuộc việc đi Mỹ thế nào rồi?”
Vũ Quỳnh không kịp chờ đợi, hỏi anh.
“Chú Phong nói không cho em đi đâu, cứ ở lại bên cạnh anh.”
“Thật ư?”
Vũ Quỳnh vẫn hơi không dám tin.
“Anh không lừa em.”
Cao Hướng Dương nghiêm mặt cười.
“Quá tốt rồi.”
Vũ Quỳnh vui vẻ nhào vào trong ngực anh: “Quá tốt rồi, em không cần đi Mỹ, em cũng không cần xa anh nữa.”
—— Trong đêm ——
Cao Hướng Dương vừa mới nhắm mắt lại, đã cảm thấy cửa phòng khẽ động.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng dáng nhỏ bé mò mẫm trong đêm tối, từ bên ngoài đi vào, theo con đường quen thuộc khẽ tìm tới giường lớn của anh, vén lên một góc chăn, rồi chui vào trong chăn ấm áp.
Lại đến rồi
Cao Hướng Dương cảm thấy mình cần phải dạy cho cô bé này chương trình học quan trọng liên quan đến vấn đề giới tính.
Cơ thể nhỏ bé như con mèo nhỏ lười biếng, cuộn tròn, chui vào lồng ngực ấm áp của anh.
Cao Hướng Dương vội dang cánh tay ra, để đầu nhỏ của cô gối lên cánh tay mình, nghiêng người qua ôm cô, đắp chăn cho cô.
“Đêm hôm khuya khoắt, còn chui vào trong chăn của anh, làm con gái, em có thể dè dặt chút hay không?”
Cao Hướng Dương cố ý giễu cợt cô.
Vũ Quỳnh theo thói quen duỗi cánh tay nhỏ ra ôm chặt eo anh, đầu nhỏ lại chúi vào trong ngực anh, khuôn mặt dán vào lồng ngực căng đầy của anh, nghe tiếng anh tim đập mạnh mẽ, chợt cảm thấy khá yên tâm.
“Dù sao anh cũng không coi em là con gái, không phải sao?”
“Ai nói?”
Cao Hướng Dương nhíu mày.
“Chính anh nói.”
Vũ Quỳnh hừ mũi.
Cao Hướng Dương bật cười.
Lúc trước không coi cô là con gái, vì trong lòng anh cô vẫn chỉ là đứa bé, không có cái gọi là nam nữ.
Nhưng bây giờ rõ ràng cô đã trưởng thành, dáng người đâu ra đấy, làm sao anh có thể còn không coi cô là con gái chứ.
“Có phải em lại lén chạy đến hay không?”
Cao Hướng Dương vén sợi tóc dài cho cô, hỏi.
“Vâng, nếu bị mẹ em biết, chắc chắn bà sẽ không cho phép.”
Thật ra, từ năm mười lăm tuổi, sau khi Vũ Quỳnh chui vào chăn của anh, bị anh mắng một trận đuổi ra ngoài cửa. Cô đã không chui vào chăn của anh nữa, đến tận sau khi hai người ở chung, cô mới lại tiếp tục “thói quen” này.
Nhưng mỗi lần về nhà, mẹ cô cũng thường xuyên căn dặn, mặc kệ lúc nào, cũng không được chui vào chăn của anh nữa.
Nhưng từ trước đến nay cô nghe vào lỗ tai trái, ra lỗ tai phải.
Nghe một chút thì được, không coi là thật.
“Chắc chắn ngày mai dì Sam sẽ dạy dỗ em.”
“Mặc kệ, ngày mai hãy nói.”
Vũ Quỳnh xem thường, bỗng nhiên lại giống như nhớ ra cái gì, ngẩng đầu lên nhìn cái cằm lún phún râu của anh nói: Hôm nay mẹ hỏi em...”
Nói đến đây, Vũ Quỳnh hơi ngừng lại vì ngượng ngùng.
Cao Hướng Dương nhíu mày: “Hỏi em cái gì?”
“Hỏi bây giờ anh và em là quan hệ như thế nào, còn hỏi anh có bắt nạt em hay không, chúng ta có xảy ra chuyện gì không nên xảy ra...”
“Khụ khụ khụ...”
Cao Hướng Dương lúng túng ho khan vài tiếng, cười nói: “Vậy em trả lời dì Sam thế nào?”
“Tất nhiên... em không nói gì...”
Cô đâu muốn nói.
“Nhưng... Vậy coi như anh đã bắt nạt em nhỉ?”
“Lần nào?”
Cao Hướng Dương biết rõ còn cố hỏi.
“Lần nào cái gì?” Vũ Quỳnh hờn dỗi đấm một đấm vào ngực anh: “Lần nào cũng thế.”
Hơn nữa, còn làm cô rất đau, thật là mất mặt...
Bây giờ nhớ ra, Vũ Quỳnh ngượng vô cùng.
Cao Hướng Dương bật cười lớn, nghiêng người áp Vũ Quỳnh dưới người mình, khàn giọng hỏi cô: “Vậy lần sau đổi lấy em bắt nạt anh...”
Mặt Vũ Quỳnh đỏ lên, nhưng ngoài miệng mạnh mẽ hô: “Được, đến lúc đó không thể không khiến anh xin em tha thứ.”
“Cầu còn không được.”
Cao Hướng Dương cảm thấy anh cũng không phải là cầu còn không được, mà là... có chút không thể chờ đợi.
Anh thật hận không thể há miệng nuốt cô vào, nuốt tới không còn cả xương.
Nhưng... ngay dưới mắt ba mẹ, loại chuyện này, chỉ mới nghĩ đến Cao Hướng Dương cũng hơi đau đầu. Nếu bị dì Sam biết mình ăn con gái mới tròn mười tám tuổi của bà, chắc chắn không tha cho anh.
“Anh, em hơi đói bụng.”
Trong ngực anh, Vũ Quỳnh nũng nịu, năn nỉ nói: “Anh đi nấu cho em bát mì, được không?”
“Quỷ tham ăn.”