Cũng không biết anh lấy đâu ra chiếc khăn lông ướt, ngồi xuống bên cạnh Vũ Quỳnh, nhìn cô: “Để anh lau cho em nhé.”
Vũ Quỳnh cảm thấy hơi xấu hổ: “Để em tự lau.”
Nói xong, cô cầm lấy khăn lông trong tay anh, vẫn không quên hỏi anh: “Máu mũi ngừng chảy rồi sao?”
“Ngừng chảy rồi, nhưng nếu em còn lắc lư trước mặt anh như thế nữa, có thể máu lại chảy.”
Còn không phải sao?
Lúc này, cô đang ngồi xổm trước mặt anh.
Vì áo ngủ tương đối rộng rãi, hai bầu ngực mềm mại không có gì bao bọc đang nhún nhảy không hề che giấu trước mắt anh... khiến bụng dưới chưa từng được giải phóng của anh càng căng cứng.
Vũ Quỳnh theo ánh mắt anh liếc xuống ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Cô tiện tay ném khăn lông trong tay mình lên gương mặt tuấn tú của Cao Hướng Dương, mắng một câu: “Lưu manh!”
Đó là khăn lông cô dùng lau vệt nước, đợi cô kịp phản ứng thì đã muộn.
Cô vô cùng ngượng ngùng, khóe môi hơi nhếch cười làm lành. Trước khi Cao Hướng Dương nổi giận, cô đứng dậy, vắt chân lên cổ chạy trốn.
Vũ Quỳnh vừa đi ra ngoài, Cao Hướng Dương lại cảm thấy trong mũi nóng lên, mùi máu tươi bất ngờ xông ra.
Anh quệt mũi một cái, trên tay đều là máu.
Chết tiệt!
Anh nhíu mày đứng dậy, đi tới phòng tắm.
Đối với bệnh tâm lý của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương cho rằng cần phải nói với ba mẹ cô.
Dù sao, phụ huynh phải biết, có đi Mỹ chữa bệnh hay không lại là chuyện khác.
Nhưng điều này nhất thiết phải hỏi ý kiến Vũ Quỳnh trước.
Trái lại, Vũ Quỳnh rất ngoan ngoãn, đồng ý đề nghị của Cao Hướng Dương, nhưng cô gắng hết sức yêu cầu anh thay cô nói cho ba mẹ cô.
Tất nhiên Cao Hướng Dương hiểu suy nghĩ của cô, chuyện như vậy, dù sao vẫn không tốt lắm.
Giữa trưa, anh ra khỏi phòng phẫu thuật, định đi nhà ăn ăn cơm. Nghĩ đến việc của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương lấy tinh thần một chút, gọi điện thoại cho Vũ Phong.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Chú Phong, là cháu.”
“Hướng Dương à, cháu ăn cơm chưa? Giờ này cháu gọi điện cho chú, chắc không phải ở trường Vũ Tiểu Tam nó lại nghịch ngợm chứ?”
Cao Hướng Dương khẽ cười: “Không phải ạ, gần đây Tam Nhi rất ngoan.”
Anh dựa thẳng người vào trước cửa sổ hành lang, mắt nhìn thẳng phía trước, dừng một chút, mới nói: “Chú Phong, thật ra cháu gọi điện cho chú, đúng là có việc muốn nói với chú, liên quan tới Tam nhi.”
“Ừ, cháu nói đi, chú nghe.”
Ngược lại, trong điện thoại Vũ Phong không hề bất ngờ.
Cao Hướng Dương dừng lại mấy giây, trau chuốt từ ngữ một chút, mới nói tiếp: “Chú Phong, Tam nhi... có bệnh tâm lý, trước kia, mọi người có chú ý không?”
“Bệnh tâm lý? “
Trong điện thoại, giọng điệu Vũ Phong lập tức hơi ngưng lại: “Bệnh tâm lý gì? Chú và dì Sam cháu đều không biết.”
“Chú Phong, chú đừng sốt ruột, bệnh vặt mà thôi...”
“Rốt cuộc là bệnh vặt gì chứ?”
Làm cha, sao ông có thể không sốt ruột chứ.
“Nghiện trộm cắp.”
Trong điện thoại im lặng một lát.
“Thật xin lỗi, chú Phong, cháu cũng mấy ngày trước mới phát hiện bệnh này của Tam nhi...” Cao Hướng Dương hơi tự trách.
Ở cùng cô hơn một năm, nhưng xưa nay không biết cô có bệnh tâm lý này, ngược lại, một người ngoài lại sớm hiểu cô như lòng bàn tay.
Có lẽ trước kia anh quả thật quá lơ là cô.
Đầu kia, Vũ Phong trầm mặc hồi lâu.
“Khám bác sĩ chưa?”
Vũ Phong hỏi, giọng trầm hơn rất nhiều.
“Đã khám rồi.”
Do dự hồi lâu, Cao Hướng Dương vẫn nói thật.
Ba mẹ có quyền hiểu rõ tình hình, không phải sao? Đúng như anh nói lúc trước, anh không có tư cách quyết định thay cô.
“Bác sĩ nói bệnh của Tam nhi hơi phức tạp, bởi vì đã trưởng thành, nên tương đối khó sửa chữa. Lần trước đã khám một lần, dáng vẻ Tam nhi hình như rất mệt mỏi. Bác sĩ kia giới thiệu một chuyên gia cho chúng ta, nhưng chuyên gia nổi tiếng đó sống ở Mỹ...”
“Ý cháu là Tiểu Quỳnh phải đi Mỹ mới có thể chữa khỏi bệnh?”
“Không hẳn, trong nước cũng có rất nhiều bác sĩ ưu tú như thế, cháu tin dù sao cũng sẽ có cách.”
Cao Hướng Dương tin chắc.
Trong điện thoại, dường như Vũ Phong nghe ra được điều gì, hỏi ngược lại một câu: “Cháu không hi vọng Tam Nhi đi Mỹ?”
Cao Hướng Dương sững sờ một chút, sau đó thành thực trả lời: “Vâng.”
Vũ Phong ngầm hiểu, đương nhiên sẽ không tò mò đi truy cứu nguyên nhân.
Là người từng trải, ông đã sớm hiểu rõ chút tâm sự như vậy của người trẻ tuổi.
“Ừ, làm cha, chú chắc chắn tôn trọng quyết định của con gái, nó không muốn đi, chú chắc chắn sẽ không ép nó, nhưng nghiện trộm cắp không phải bệnh vặt đâu.”
Vũ Phong thở dài: “Nếu không chú đón Tam Nhi về ở mấy ngày, chú sẽ lo cho nó.”
“Chú Phong, cuối tuần này cháu sẽ đưa cô ấy về.”
“Vậy cũng được.”
“Vâng, chú và dì Sam cũng đừng quá lo lắng, bên này đã có cháu, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Cao Hướng Dương bảo đảm.
“May mà có cháu ở đó. Được, cháu cứ làm việc của cháu đi, chú gọi điện cho Tam Nhi, hỏi tình hình nó một chút.”
“Vâng, tạm biệt chú.”
“Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Cao Hướng Dương quay người đi đến nhà ăn bệnh viện.
Trong đầu còn đang suy nghĩ việc khám bệnh của Vũ Quỳnh lần tới thì bỗng nghe thấy có nữ đồng nghiệp gọi anh: “Bác sĩ Cao, anh chảy máu mũi.”
“Hả?”
Cao Hướng Dương hơi sửng sốt, theo bản năng sờ mũi mình một cái.
Quả nhiên, lại là một vũng máu.
Nữ đồng nghiệp vội vàng ân cần đưa khăn tay tới: “Bác sĩ Cao, anh không sao chứ?”
“Cảm ơn, tôi không sao, gần đây người nóng quá.”
Cao Hướng Dương mỉm cười, nhận khăn tay trong tay đồng nghiệp.
Dù máu mũi chảy hơi chật vật, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự tao nhã của anh.
Hình như đây là lần thứ ba anh chảy máu mũi, xem ra sức khỏe không tốt, anh cũng nên đi khám bệnh một chút.
Đảo mắt đã tới cuối tuần.
Buổi sáng, Cao Hướng Dương lái xe chở Vũ Quỳnh về nhà ở thành phố S.
Sau khi đưa Vũ Quỳnh về nhà trước, Cao Hướng Dương mới trở về nhà mình.
Vừa vào nhà đã bị hai người phụ nữ một lớn một nhỏ trong nhà kéo vào trong phòng khách, ngay cả chén trà cũng chưa kịp uống, đã bị truy hỏi.
“Rốt cuộc Tiểu Quỳnh bị bệnh gì? Nghe nói đã ba năm, rốt cuộc nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?”
Hoàng Ngân nắm lấy cánh tay con trai mình, lo lắng hỏi.
“Đúng đấy, anh, rốt cuộc Tam Nhi đã xảy ra chuyện gì?”
Hướng Tình cũng lo lắng xen vào một câu.
Chỉ có ba anh vẫn duy trì bình thản, không nhanh không chậm đưa một ly trà tới: “Hai người sốt ruột cái gì? Trước tiên để con nó uống ngụm nước đã.”
“Cảm ơn ba.”
Cao Hướng Dương bưng lấy chén trà trong tay ba mình, nhấp một ngụm nước trà trong chén.
Mùi trà nồng đậm trôi vào trong yết hầu, trong vị đắng chát lại hơi ngọt ngọt, rất ngon miệng.
Sau khi uống trà xong, anh mới nói: “Hai người đừng quá lo lắng, về tâm lý học mà nói, đó căn bản không phải vấn đề lớn gì, đúng không ba?”
“Ừ, đúng vậy.”
Cao Dương Thành gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà, sao Vũ Phong nói muốn đưa con gái đi Mỹ chữa bệnh?” Đây mới là điều Hoàng Ngân lo lắng nhất.
“Đúng vậy! Nếu không nghiêm trọng, sao chú Phong lại quyết tâm đưa Tam Nhi đi Mỹ?”
Hướng Tình cũng không bằng lòng nhếch môi.
Cao Hướng Dương khẽ giật mình, hơi bất ngờ: “Chú Phong muốn đưa cô ấy đi Mỹ? Nói lúc nào?”
Không phải chú nói sẽ tôn trọng ý kiến Vũ Quỳnh sao?
“Nói ngay lúc trò chuyện tối qua, hình như chú ấy đã hỏi ý kiến rất nhiều bác sĩ.”
Hướng Tình vội trả lời câu hỏi của anh trai.
Sắc mặt Cao Hướng Dương chợt biến đổi, anh đặt chén trà trong tay xuống: “Con đi tìm chú Phong nói chuyện.”
“Ngồi xuống.”
Cao Dương Thành lạnh nhạt ra lệnh: “Lúc này bàn lại cũng không vội, huống chi đây là việc nhà họ Vũ họ, một người ngoài như con có tư cách gì can thiệp vào.”
Cao Dương Thành nghiêm túc dạy bảo con mình.
“Đúng đấy, anh, anh cũng đừng bận tâm quá. Dù ngày mai Tam Nhi ra nước ngoài, anh cũng đừng xen vào.”
Hướng Tình lập tức lên tiếng phụ họa.
Cao Hướng Dương hiểu ý ba mình, anh cũng không giải thích gì nhiều, chỉ chân thành nói: “Ba, con sẽ bày tỏ thái độ với chú Phong.”
“Bày tỏ thái độ?”
Hướng Tình nháy mắt mấy cái, vịn vào bả vai anh mình, kích động chớp mắt hỏi: “Anh, anh muốn bày tỏ cái gì?”
Cao Hướng Dương không để ý em gái nghịch ngợm bên cạnh, anh đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
“Give me fire! Yeah!”
Nào biết Cao Hướng Dương vừa bước ra khỏi nhà, hai mẹ con đã hưng phấn đập tay, ôm nhau vô cùng vui vẻ.
“Mẹ, vừa nãy mẹ nghe thấy không? Anh nói muốn đi tỏ thái độ với chú Phong. Mẹ, chiêu độc như thế mẹ cũng có thể nghĩ ra được, mẹ thật quá mưu mẹo, quá thông minh.”
“Con gái, sao lời này nghe thấy không giống như đang khen mẹ chứ?”
Chiêu độc? Mưu mẹo?
Hứ! Họ làm cha mẹ dễ dàng sao? Nếu không tốn chút mưu mẹo nhỏ, con dâu đã chạy theo người ta rồi.
“Hai người và Vũ Phong hợp lại chơi hai người trẻ tuổi chúng nó, cũng không xấu hổ?”
Cao Dương Thành trợn mắt hỏi lại bà xã mình.
Hoàng Ngân hừ hừ mũi, lơ đễnh.
“Ba, ba nói vậy là ba sai rồi, vừa nãy con và mẹ cứ như vậy thuận miệng hỏi một hai câu đúng hay không? Nếu không phải lời uy hiếp đó của ba kích động đến anh, không chừng anh cũng không đi tỏ thái độ nhanh như vậy đâu, có phải không mẹ?”
Hướng Tình ôm ngực, nhíu mày hỏi mẹ mình ở phía sau.
“Đúng! Ba con cũng là đồng lõa, trốn không được.”
Tất nhiên Hoàng Ngân đứng cùng một chiến tuyến với con gái mình.
“Được rồi, được rồi, nói không lại mẹ con hai người.”
Cao Dương Thành chỉ có thể đầu hàng.
Nhà họ Vũ
Cao Hướng Dương vừa đi vào phòng khách, Vũ Quỳnh đã đón anh bằng gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt.
“Cao Hướng Dương, ba em muốn đưa em đi Mỹ. Em không muốn đi, anh khuyên ba giúp em, khuyên ba một chút...”
Nói xong, Vũ Quỳnh bĩu môi, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Cao Hướng Dương đau lòng dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô: “Anh sẽ không để chú Phong đưa em đi Mỹ. Ngoan, trước tiên đừng khóc.”
“Vâng.”
Vũ Quỳnh gật đầu, nghe xong câu này của anh, cảm thấy khá yên lòng.
“Dì Sam.”
Cao Hướng Dương dẫn Vũ Quỳnh khóc đỏ mắt tiến vào phòng khách.
“Hướng Dương đến đấy à.”
Thùy Sam vội chào hỏi một tiếng, liếc mắt nhìn con gái mình đang khóc lóc thảm thiết, đau lòng vội kéo cô vào trong ngực mình: “Con cũng đã lớn vậy rồi, sao còn rơi nước mắt, để anh con nhìn thấy cười cho.”
“Mẹ, con không đi Mỹ. Con không đi.”
Vừa nói, Vũ Quỳnh lại muốn khóc.
Cao Hướng Dương vội rút khăn tay ra, đưa đến trước Vũ Quỳnh, lau sạch nước mắt cho cô, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Không phải đã nói không khóc sao? Nghe lời, giao cho anh, được không?”
“Vâng.”
Vũ Quỳnh gật đầu, lau nước mắt một cái, hơi thút thít rồi ngừng khóc.
Thùy Sam liếc nhìn Hướng Dương, lại nhìn con gái mình một chút, cảm thấy có gì hơi khác, khóe miệng hơi cong lên.
“Hướng Dương, cháu tới tìm chú Phong phải không?”
Thùy Sam hỏi anh.
“Vâng, dì Sam, chú Phong có nhà không?”
“Có, trong phòng sách, cháu lên đi.”
“Vâng.”
“Em cũng muốn đi.”