Năm đó cô cũng hỏi anh một câu hỏi giống vậy…
Nếu em nói em không muốn anh và Vưu Tiên ở bên nhau thì sao?
Câu trả lời của cô là gì? Đương nhiên là coi thường, là phủ nhận.
Vũ Quỳnh vừa bước được vài bước, đột nhiên cánh tay liền bị một lực mạnh kéo lại.
Giây sau, cả người liền ngã vào lòng Cao Hướng Dương.
Không đợi cô kịp phản ứng, mặt của cô liền bị một bàn tay lớn giữ lại, nửa giây sau, đôi môi đỏ mọng của cô bị bờ môi mỏng lạnh như băng của anh phủ xuống.
“Ư ư….”
Vũ Quỳnh kháng cự, muốn tránh đi nụ hôn không chút tình cảm nào này từ anh.
Anh muốn hôn ai đều có thể hôn sao?
Rõ ràng vừa mới anh anh em em với Vưu Tiên ở trong bếp, giờ lại hôn cô trắng trợn như vậy.
Vậy anh có biết rằng, mỗi lần hôn anh như vậy đối với cô là một sự cám dỗ, một loại khiêu khích...Sẽ khiến cho trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được của cô, một lần nữa bị xáo động, một lần nữa bị mê hoặc.
“Bỏ...bỏ em ra…”
Vũ Quỳnh kháng cự, hơi thở loạn nhịp.
Nhưng phút chốc…
“Bốp…”
Tiếng bạt tai vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Vũ Quỳnh giơ tay lên và tát vào mặt anh.
Cô thở hổn hển, mắt đỏ hoe, phẫn nộ đẩy người đàn ông ở trước mình ra: “Anh đủ chưa?”
Cao Hướng Dương không ngờ cô lại tát mình, mấy giây sau mới định thần lại.
Thấy hai má mình đau nhói nóng ra, mới biết là người con gái trước mặt mình thực sự giận rồi.
Mà anh, cũng tức giận luôn!
Đôi mắt đen rực lên một ngọn lửa.
Anh lau lau miệng, nơi đó vẫn đang vương lại mùi vị của cô.
Giây sau, anh bước dồn về phí cô, chưa đợi Vũ Quỳnh kịp phản ứng lại, hai tay cô liền bị một bàn tay của anh nắm chặt.
“Anh...anh muốn làm gì???”
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.
Cao Hướng Dương nới lỏng cà vạt trên cổ mình, không nói lời nào, trói hai tay cô về phía sau lưng, bế cô lên, khiến cô không động đậy được.
“Đáng chết!!”
“...”
Nụ hôn ngày hôm nay, không giống như những nụ hôn mang theo cảm giác tội lỗi trước đó…
Giống như, tất cả mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, là đương nhiên.
Hoặc giả anh thực sự muốn làm rõ mối quan hệ này…
Nhưng…
Ánh mắt Cao Hướng Dương tối lại.
Vài tiếng ngắn ngủi, cô liền trở thành bạn gái của thằng đàn ông khác.
Nghĩ đến những điều này, Cao Hướng Dương bất giác mím môi, định nói gì đó nhưng lại bị Vũ Quỳnh cướp lời: “Em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Cao Hướng Dương ngớ ra.
Ánh mắt trầm mặc, phút chốc cũng bình tĩnh lại không ít.
Vũ Quỳnh lau thật mạnh đôi môi đỏ và sưng tấy của mình.
Lời vừa rồi, cô không chỉ là muốn nói cho anh nghe mà hơn cả là đang nói với chính mình.
Cô sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả!!
Cô sẽ không giống như ngày trước nữa, ngốc nghếch coi rằng anh hôn mình, làm gì đó cho mình là anh thích mình, nghiêm túc với cô...Anh thích cô sao?
Đó căn bản không phải là thích!!
Tối vẫn có thể anh anh em em với cô, nhưng sáng đến lại đi hôn hít với một người phụ nữ khác...Vũ Quỳnh không biết anh giữ lòng mình như thế nào, mà có thể khống chế tốt như vậy, nhưng tại sao với cô lại không được!!
Thấy Cao Hướng Dương ánh mắt trầm mặc không nói gì, Vũ Quỳnh lại nói thêm: “Chúng ta đây chỉ là một phản ứng sinh lý rất đỗi bình thường giữa nam và nữ thôi, em sẽ không suy nghĩ quá nhiều về nó đâu…”
Cô nói rồi đẩy anh ra: “Em mệt rồi!”
Cao Hướng Dương giữ chặt cô, ngón tay lạnh băng ghì vào cằm cô: “Vũ Tiểu Tam, em nghiêm túc?”
Điều mà anh muốn hỏi chính là mối quan hệ giữa cô và Lục Li Dã!
Vũ Quỳnh tưởng anh đang hỏi đến thái độ của cô, đương nhiên gật đầu: “Đúng, rất nghiêm túc, đương nhiên là nghiêm túc rồi!!”
Cô giờ vẫn còn đang giận, hơn nữa, là rất giận, cực kì giận!
Đặc biệt là tên khốn kiếp này còn dám trói tay cô lại!!
Cao Hương Dương ánh mắt lặng đi, đen lại.
Đột nhiên, anh bỏ cô ra.
Lạnh lùng đứng lên, vứt gói thuốc xuống cạnh cô, không nói lời nào liền quay người đi ra ngoài.
“Này này.”
Ở phía sau truyền tới tiếng gọi của Vũ Quỳnh: “Anh tháo tay em ra!! Đáng chết, cầm cà vạt của anh về.”
Tên khốn kiếp, đi rồi mà vẫn không cởi trói cho cô!!!
Sau đó, mặc kệ là Vũ Quỳnh có kêu như thế nào, Cao Hướng Dương ở trên hành lang vẫn không chút động tĩnh: “Ầm” một tiếng, đi thẳng vào trong phòng ngủ không đi ra.
Chết tiệt!!
Vũ Quỳnh thấy rất khó chịu.
Anh nhất định là cố ý trị cô.
Vũ Quỳnh ở trên giường lăn lộn một hồi, hai tay không ngừng giằng co, khoảng nửa tiếng sau toát hết cả mồ hôi, cô mới tháo được cà vạt của anh ra.
Cái tên này…
Trói cũng chặt thật đấy!!
Đêm nay, chắc chắn là không ai ngủ được cả.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vũ Quỳnh thấy mặt mình đỡ đỡ hơn nhiều, ít nhất là cũng không sưng ghê gớm như hôm qua nữa, nhưng mà vết bạt tai vẫn lộ ra rất rõ.
Cô đi xuống dưới tầng, Cao Hướng Dương đang ngồi trong phòng bếp đọc báo, ăn sáng.
Vũ Quỳnh “Bộp” lên một tiếng, tay cô đặt lên trên bàn ăn, chiếc cà vạt màu xám rơi trước mặt Cao Hướng Dương: “Của anh đấy!!”
“...”
Cao Hướng Dương nhìn vào chiếc cà vạt trên bàn, rồi lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh cũng coi như không nhìn thấy gì.
Ngồi đối diện với anh,tiếp tục ăn cháo.
Cao Hướng Dương gấp báo lại.
Lạnh nhạt: “Giờ nói anh nghe chuyện tối qua đi!”
“Chuyện gì?”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu, giả vờ ngây ngốc, cố ý hỏi anh: “Là chuyện anh cưỡng hôn em, hay là chuyện anh dùng cà vạt trói em?”
Khi cô nói những lời này, đúng lúc dì Lý đang bưng canh tới, đương nhiên cũng nghe thấy hết những lời mà Vũ Quỳnh vừa nói.
Mặt bà ngượng ngập, hơi nhìn sang Cao Hướng Dương, đặt canh xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng ăn.
Cao Hướng Dương biết Vũ Quỳnh cố ý muốn anh mất mặt.
Anh vẫn rất thản nhiên, nhếch cao lông mày, nói: “Anh nói đến chuyện anh lấy đồ ở trong Vinmart.”
Sắc mặt Vũ Quỳnh hơi thay thay đổi.
Hàm răng trắng bặm bặm môi, không nói lời nào.
Tay, nắm chặt lấy thìa, khuấy cháo liên tục, che giấu đi tâm trạng hỗn loạn lúc này của cô.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Thấy cô không định chủ động nói ra, Cao Hướng Dương trực tiếp hỏi cô.
Vũ Quỳnh trầm mặc.
Cao Hướng Dương nhẫn nại chờ đợi, cũng không nói gì.
Bắt đầu…
Vũ Quỳnh mở miệng: “Ba năm trước…”
Trả lời xong, đầu cô cúi xuống thấp hơn.