Lúc đi ngang qua Cao Hướng Dương, bỗng nhiên, cánh tay cô bị một lực mạnh xiết chặt.
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Âm thanh lạnh lẽo cứng rắn của anh vang lên, không nói hai lời, kéo Vũ Quỳnh đi lên tầng.
“Anh buông em ra trước, có lời gì, chúng ta cứ nói ngay ở đây.”
Vũ Quỳnh giãy dụa.
Cao Hướng Dương không quan tâm.
Dưới tầng, Lục Li Dã lơ đãng rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng. Anh ngồi trên va li của Vũ Quỳnh, đốt điếu thuốc, lặng lẽ nhàn hạ chờ.
Cao Hướng Dương gần như cưỡng ép kéo Vũ Quỳnh vào cửa phòng, một tay bá đạo ép cô trên vách tường: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
Anh nói.
Nhìn qua, dường như tâm tình còn hơi kích động.
“Anh muốn nói gì?”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu, không kiên nhẫn nhìn anh.
“Em muốn như thế nào?”
Cao Hướng Dương không đáp mà hỏi lại cô.
Ngược lại giọng điệu bình thản hiếm thấy.
Vũ Quỳnh nhíu mày: “Cái gì gọi là em muốn như thế nào? Em không muốn như thế nào, em chỉ muốn ra ngoài ở, không muốn làm phiền anh nữa, chỉ thế thôi.”
“Nếu như anh không cho phép em dọn ra ngoài thì sao?”
Vũ Quỳnh thở dốc một hơi: “Anh không có tư cách quản em nữa.”
Nói xong cô đẩy anh ra muốn đi, lại bị Cao Hướng Dương dùng sức đấm lên trên vách tường “Ầm” một cái: “Anh không có tư cách quản em thì ai có tư cách quản?”
Anh dừng một chút, đáy mắt lóe lên, giọng hơi trầm xuống: “Lục Li Dã, anh ta ư?”
“Em không cần anh quản, cũng không cần bất kỳ ai quản.”
Vũ Quỳnh đẩy anh ra một chút, duy trì khoảng cách thích hợp với anh.
Cô ngẩng cao đầu nhìn anh: “Em đã trưởng thành. Cao Hướng Dương, em đã trưởng thành rồi, không còn là con nhóc cái gì cũng không hiểu trước kia nữa.”
Con ngươi Cao Hướng Dương xiết chặt, không biết tại sao, đột ngột nghe thấy câu này, khiến trong lòng anh không khỏi căng thẳng.
Anh đưa tay, một tay mạnh mẽ siết chặt Vũ Quỳnh vào ngực mình, cánh tay dài chặn ngang ôm chặt cô, ngạo nghễ nói với cô: “Cho dù đã trưởng thành, ở chỗ này của anh, em vẫn là đứa bé. Trước khi chưa tìm thấy người phù hợp phó thác, em nhất định phải ở bên cạnh anh, không được đi đâu.”
“Cao Hướng Dương, điều kiện của anh thật ngang ngược.”
Vũ Quỳnh phản đối.
“Đúng! Điều kiện của anh ngang ngược.”
Cao Hướng Dương bất đắc dĩ ôm chặt thân thể nhỏ bé đang giãy dụa của cô, áp vào trong lồng ngực mình: “Chỗ nào cũng đừng đi...”
Trái tim nhỏ bé của Vũ Quỳnh đập thình thịch, hơi thở đứt quãng: “Vậy nếu như cả đời em cũng không tìm được người thích hợp để phó thác thì sao? Anh muốn chăm sóc em cả một đời sao?”
Cô rất hi vọng, câu trả lời của anh là ...cả một đời.
“Được! Anh chăm sóc em cả một đời.”
Anh trả lời không chút do dự.
“Vậy Vưu Tiên thì sao?”
Vũ Quỳnh hỏi.
“Hai em chưa từng xung đột.”
Một người là bạn gái, mà người kia là em gái.
Hai cái này vốn cũng không tồn tại bất kỳ xung đột nào.
Trái tim Vũ Quỳnh còn chưa kịp nóng lên, lập tức lạnh buốt.
Cô tránh khỏi ôm ấp của Cao Hướng Dương: “Trong lòng anh, em mãi mãi cũng chỉ là đứa em gái chưa trưởng thành của anh. Nhưng mà...”
Cô dừng một chút, hít vào một hơi, trịnh trọng ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà, em đã trưởng thành rồi. Anh, nếu như anh thật sự coi em là em gái, em gái ruột của anh...”
Vũ Quỳnh hết sức nhấn mạnh chữ “ruột”: “Vậy thì thả em đi đi. Anh không chịu thả em đi, em sẽ chỉ tưởng lầm rằng...thật ra, ngoài tình thân, anh còn có tình cảm khác với em.”
Sau khi cô nói đến đây, nhịp tim không khỏi tăng lên.
Nhưng phút chốc, cánh tay ôm cô buông lỏng xuống.
Cao Hướng Dương buông cô ra.
Trái tim Vũ Quỳnh đột nhiên nặng trĩu.
Mắt ướt lập tức ảm đạm.
Cuối cùng, Cao Hướng Dương cũng không giữ cô lại nữa.
Là vì muốn chứng minh, anh thật chỉ coi cô là em gái ruột sao?
Lòng Vũ Quỳnh lại trầm xuống.
Kiên trì mười tám năm, yêu mười tám năm, đổi lấy kết quả như vậy... rốt cuộc cô có cần tiếp tục dây dưa tiếp hay không?
Cô rời đi, không đơn giản chỉ là buông tha anh, buông tha Vưu Tiên, cũng buông tha bản thân: “Em đi.”
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Rốt cuộc, Cao Hướng Dương vẫn giữ bàn tay nhỏ bé của cô lại, ấm áp phủ trong lòng bàn tay mình, nắm thật chặt: “Anh tiễn em.”
“Không cần.”
Vũ Quỳnh từ chối, giãy khỏi tay anh: “Li Dã còn chờ em bên dưới.”
Nói xong, cô bước nhanh xuống tầng.
“Đi thôi.”
Cô nói với Lục Li Dã.
Cô gần như chạy vọt từ trong cửa nhà ra, giống như chỉ sợ mình sẽ đổi ý bất cứ lúc nào.
“Ừ.”
Lục Li Dã lười biếng trả lời: “Tới đây.”
Anh đứng dậy, xách hành lý đi ra ngoài.
Cuối cùng Vũ Quỳnh đã đi.
Dì Lý vẫn còn hơi mơ hồ: “Cậu chủ, cô chủ đây là...”
“Tùy cô ấy đi thôi.”
Cao Hướng Dương nhìn chiếc xe thể thao màu đá xanh biến mất tại góc rẽ, con ngươi càng thêm ảm đạm: “Có lẽ cô ấy nói đúng, tôi nên buông tay để cô ấy trưởng thành...”
Cô đã đi.
Phúc chốc, trong nhà giống như bị hút sạch sinh khí, ngay cả không khí cũng không còn mấy, hô hấp cũng trở nên hơi nặng nề.
Cao Hướng Dương đốt một điếu thuốc, hít vài hơi.
Rõ ràng cô mới rời khỏi, thì đã không ngừng suy nghĩ.
...
Trong đêm
Dì Lý đã ngủ, dường như cả nhà chỉ còn lại một mình anh.
Bỗng nhiên, có cảm giác...
Trong nhà, yên tĩnh vô cùng khác thường.
Nếu như đổi lại bình thường, lúc này, cú đêm Vũ Tiểu Tam chắc chắn bê sách vở chạy tới giường anh, làm ầm ĩ muốn anh giúp cô làm bài tập.
Nhưng hôm nay...
Không có gì cả.
Không có cô đẩy cửa đi vào, cũng không có tiếng cô cười đùa, dù là một chút cũng không có.
Loại yên tĩnh này... hơi đáng sợ.
Làm cho anh đột nhiên có cảm giác... dường như, từ trong sinh mệnh bỗng chốc đã mất đi một thứ quan trọng nào đó.
Thậm chí anh bắt đầu nghĩ, cô một mình không quen ở ký túc xá, ban đêm không có anh hỗ trợ giải đề, bài tập của cô làm có đúng không, nếu như sai nhiều, có phải sẽ bị thầy giáo mắng hay không? Lại hoặc là, với tính tình của cô, thì sẽ dứt khoát không làm.
Cao Hướng Dương càng nghĩ, trong lòng anh càng rối rắm.
Cũng càng ngày càng nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường đó.
Cuối cùng, anh dứt khoát cầm áo khoác vội vàng ra khỏi cửa.
Lái xe, chạy tẳng tới đại học A.
Xe dừng lại dưới ký túc xá nữ.
Trong xe, sau khi Cao Hướng Dương buồn bực rút ra hai điếu thuốc lá, mới bấm điện thoại gọi Vũ Quỳnh.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới được kết nối, đầu kia không yên tĩnh như anh, mà vô cùng ầm ĩ, khiến anh không khỏi nhíu chặt mày.
Nghe giống như trong Karaoke.
“Vâng...”
Âm thanh dịu dàng của cô từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Sau đó không lâu, phía cô yên tĩnh một chút, đại khái là tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
“Em ở đâu?”
Cao Hướng Dương hỏi cô.
Vũ Quỳnh dựa trên vách tường, thật lâu cũng không lên tiếng.
Cao Hướng Dương cũng không vội, im lặng không nói lời nào, chờ đợi cô trả lời.
“Bạn học ký túc xá đang mở tiệc đón người mới cho em.”
Vũ Quỳnh nói.
Lông mày nhíu chặt của Cao Hướng Dương hơi giãn ra, anh hơi bất ngờ, nhanh như vậy cô đã kết bạn mới: “Em định chơi tới khi nào?”
“Em sắp về rồi.”
Vũ Quỳnh thuận miệng nói.
“Không có chuyện gì khác, em cúp trước.”
“Được.”
Cao Hướng Dương không nói thêm gì, mặc cho cô cúp điện thoại.
Anh không muốn nói với cô mình ở chỗ này chờ cô, để khỏi phải làm mất hứng thú của cô.
Cao Hướng Dương cũng không đi, kiên nhẫn ở trong xe chờ cô.
Mười lăm phút trôi qua, không thấy bóng dáng cô.
Nửa giờ trôi qua...
Ngón tay Cao Hướng Dương đặt trên tay lái đập không có tiết tấu, cuối cùng, anh mở CD trong xe ra, bật chút nhạc nhẹ, thử để tâm tình chờ đợi của mình lắng xuống.
Một giờ trôi qua, Vũ Quỳnh vẫn chưa về.
Anh ngồi trên xe đến hơi bực dọc, dứt khoát xuống xe, tựa bên cạnh cửa xe, lại rút mấy điếu thuốc ra.
Hai giờ sau...
Rốt cuộc bóng dáng Vũ Quỳnh đã xuất hiện dưới ký túc xá nữ.
Chỉ là, bên cạnh cô không phải những người gọi là bạn học ký túc xá cô nói đến trong miệng, mà ngoài Lục Li Dã thì không còn ai khác nữa.
Sắc mặt Cao Hướng Dương hơi sầm xuống.
Anh lãnh đạm dụi tắt điếu thuốc cuối cùng trong tay.
Đầu kia hai người vẫn còn đang cười rôm rả, rõ ràng vẫn chưa phát hiện anh ẩn nấp ở chỗ đèn tối.
Tận lúc đến gần, Vũ Quỳnh mới chợt nhìn thấy Cao Hướng Dương chờ ở cổng, cô sững sờ, ngạc nhiên.
Lục Li Dã cũng ngơ ngác, nhưng anh ta nhanh chóng hoàn hồn, dường như anh ta cũng không cảm thấy quá kinh ngạc với sự xuất hiện của Cao Hướng Dương.
Thật ra, lúc Cao Hướng Dương nhìn thấy Lục Li Dã lần nữa, anh đã hiểu ra vừa nãy ở trong điện thoại Vũ Quỳnh đã lừa mình.
Cô căn bản không chơi cùng bạn học nữ của ký túc xá gì, mà là bên ngoài chơi cùng tên công tử bột trước mắt này.
Nói thật, trong lòng Cao Hướng Dương hơi phiền muộn, lại hơi lo lắng.
Đây là lần đầu tiên, Vũ Quỳnh lừa anh.
Mà anh cũng không chắc chắn tên công tử con ông cháu cha trước mặt này có dạy hư Vũ Quỳnh hay không.
Phải biết đã muộn thế như vậy còn dẫn cô ra ngoài chơi, chắc chắn không phải chuyện tốt.
Mà rõ ràng Vũ Quỳnh rất tin tưởng anh ta.
Dường như Lục Li Dã đã nhìn ra lo lắng của Cao Hướng Dương, thuận miệng giải thích: “Tôi chỉ thấy cô ấy tâm tình không tốt, nên đưa cô ấy đi Karaoke hát mấy bài, không có bạn xấu của tôi, chỉ có hai chúng tôi. Ngoài trà nước và đồ uống, không có để cô ấy dính nửa giọt rượu, đương nhiên, cũng không thể để cô ấy hút thuốc, kể cả hút thụ động.”
Lục Li Dã giải thích rất rõ ràng.
Cao Hướng Dương liếc nhìn chàng trai trước mặt. Rõ ràng anh ta không khó trị như vẻ ngoài, tâm tư tinh tế tỉ mỉ của anh ta đến ngay cả bản thân anh cũng có chút mặc cảm.
Không còn lo lắng, lại sâu sắc ý thức được, lúc này có một người đàn ông đang lặng lẽ chiếm lấy trái tim cô, thay thế vị trí của anh, học chăm sóc cô, bên cạnh cô làm cho cô vui vẻ.
Cao Hướng Dương không biết rốt cuộc đây tính là chuyện tốt hay là chuyện xấu... Nếu là chuyện tốt, vậy tại sao tâm tình anh lại trở nên mất mát khó hiểu như thế?
“Tôi đi về trước.”
Lục Li Dã vỗ vỗ bả vai nhỏ của Vũ Quỳnh, sau khi chào hỏi một tiếng, rời thẳng đi.
“Tại sao anh tới?”
Vũ Quỳnh kinh ngạc trước sự xuất hiện của Cao Hướng Dương.
“Anh đến lúc nào?”
Là lúc gọi điện thoại cho cô sao? Vậy là hai giờ trước.
“Anh vừa tới.”
Cao Hướng Dương thuận miệng đáp một câu, lại cởi áo khoác trên người mình ra, quấn lên cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh không giãy dụa, mặc anh chăm sóc mình, dường như tất cả hành vi đều sớm đã thành thói quen.
“Anh tìm em có việc?”
Vũ Quỳnh hỏi anh.
“Không có việc gì.”
Cao Hướng Dương miễn cưỡng dựa vào trên thân xe, lại từ trong túi rút ra một điếu thuốc, đốt: “Anh ngủ không được, nên muốn tới đây nhìn em.”
Anh nói thật.
Vũ Quỳnh hơi ngơ ngác.
Cô đi tới, rút điều thuốc lá từ trong miệng anh ra, giẫm dưới chân dập tắt, rồi ném vào thùng rác.
Cao Hướng Dương thâm trầm liếc nhìn cô, không nói gì, cũng không tiếp tục đốt thuốc nữa.
“Em chuyển đến ký túc xá, có quen không?”
Anh hỏi.
Có chút không yên lòng.
Vũ Quỳnh nghĩ một chút, vẫn nói thật: “Trong ký túc xá chỉ có một mình em.”
“Em có ý gì?”
Cao Hướng Dương nhíu mày.