Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 332: Ngủ lại




Vũ Quỳnh xốc chăn ngồi dậy: “Lục Li Dã, anh không đùa tôi đấy chứ?”

“Nhóc quỷ Vũ, chúng ta nói chuyện chính trước đã, được không? Cô đưa địa chỉ cho tôi trước, đợi cậu đây tìm được cô đã rồi tính!”

Vũ Quỳnh nghe lời này, không dám dây dưa thêm nữa: “Tôi gửi vào điện thoại cho anh.”

Cô nói xong, về màn hình chính, mở phần tin nhắn, vừa gõ địa chỉ của mình, vừa hỏi anh: “Sao anh lại đến đây vào lúc này? Đến làm gì vậy?”

“Đến chơi thôi! Đến xem khung cảnh cạnh thành phố chúng ta!”

Lục Li Dã nói bừa.

“Anh thôi đi! Nói thật đi!”

“Đến chơi với cô thôi, được chưa?”

Lục Li Dã cười.

Vũ Quỳnh cảm giác tim ấm lên một chút, không nhịn được mà cười với anh: “Lục Li Dã, anh rảnh đến bất lực rồi!”

“Tôi đây cả người đều đau nhức đây!”

“Lái xe à?”

Vũ Quỳnh vẫn rất quan tâm anh, cười mắng: “Anh thần kinh à, đêm vậy còn lái xe đến đây…”

“Cô gửi địa chỉ chưa vậy? Lải nhải mãi!”

Cậu chủ Lục mất kiên nhẫn rồi.

“Gửi rồi, anh xem đi, nhận được chưa.”

“OK! Nhận được rồi, tắt máy đây.”

Sau đó, không đợi Vũ Quỳnh kịp phản ứng, tiếng “tút” phát ra từ đầu kia đã ngắt lời cô.

Vũ Quỳnh không thể ngủ được nữa.

Rất nhanh đã dậy khỏi giường, mặc quần áo, xuống tầng đợi anh ta.

Nửa tiếng sau…

Tiếng đỗ xe chói tai vang lên “két---” một tiếng, dừng trước cửa nhà Vũ Quỳnh

Là một chiếc xe Levante Trofeo màu tím cực chói mắt, số lượng có hạn trên toàn cầu, không phải có tiền là mua được loại đó đâu.

Lục Li Dã bước hai bước, từ trên xe đi xuống.

Trong gió lạnh, gương mặt ranh mãnh đó vẫn đẹp đến điên đảo chúng sinh, mắt hoa đào chỉ cần hơi nhíu, đã đầy ý cười, từ trên cao liếc xuống Vũ Quỳnh.

“Đi thôi! Đi thuê phòng cùng cậu đây!”

“…”

Vũ Quỳnh không ngờ tên khốn nạn này nhìn thấy cô cái đã nói ra lời hạ lưu như vậy!

“Anh đúng là tính xấu không đổi!”

Vũ Quỳnh chê.

“Vào trước đã!”

Vũ Quỳnh nói xong, nhường bước, ý để Lục Li Dã vào phòng.

“Không tốt lắm nhỉ?”

Lục Li Dã khoanh tay đứng ở cửa, không định đi vào: “Tôi không vào, hay là tới khách sạn đi! Tôi chỉ tới thăm cô, nhưng…”

Lục Li Dã nheo mắt: “Xem ra thật sự khóc thảm nhỉ? Mắt đã sưng hết lên rồi, xấu chết đi được!”

Vũ Quỳnh không để ý anh ta trêu mình, kéo tay anh, kéo anh vào bên trong.

“Này—”

Lục Li Dã rốt cục cũng bị Vũ Quỳnh kéo vào trong phòng.

Vũ Phong và Thùy Sam nghe thấy động tĩnh ở trên tầng, liền đi lên xem thế nào, thì thấy Lục Li Dã đang đứng chắn trước cửa.

Hơi khựng lại.

Lục Li Dã cũng nhìn thấy hai vị phụ huynh đứng ở phòng khách, thấy họ đang ngơ ngác đứng đó đánh giá mình, anh bỗng có chút ngại.

Anh dùng tay đẩy đẩy Vũ Quỳnh đang thay giày, lại quay đầu cười với Vũ Phong và Thùy Sam: “Chào cô chú!”

“Ừ…ừ…”

Vũ Phong và Thùy Sam cười cười trả lời hai tiếng, hai người nhìn nhau, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ba, mẹ, hai người chưa ngủ à?”

Vũ Quỳnh có hơi lúng túng.

“Ngủ rồi, nhưng nghe thấy tiếng xe, lại tỉnh. Đến đây, mau ngồi xuống…”

Thùy Sam nhiệt tình đón Lục Li Dã, kéo anh vào trong phòng: “Tiểu Quỳnh à, sao không nói cho mẹ sớm là bạn con đến chơi? Mau, giới thiệu ba mẹ, cậu ấy là bạn học của con à? Cậu ấy tên gì thế?”

“Cô, cháu tên là Lục Li Dã, là đàn anh của Vũ Quỳnh ạ.”

Lục Li Dã ngoan ngoãn tự giới thiệu.

Vũ Quỳnh nhìn bộ dáng lịch sự của anh ta, có hơi không quen.

“Ba! Hình như bác Lục có quen ba đó.”

“Ồ?”

Vũ Phong nghi hoặc nhìn Lục Li Dã: “Ba của cháu là?”

“Chú Vũ, ba của cháu tên là Lục Thanh Lâm…”

“Anh Lục à!!” Chú biết, chú biết! Từng gặp qua vài lần.”

Vũ Phong gật đầu cười, lại rót chén trà cho Lục Li Dã: “Thế nên, Tiểu Quỳnh nhà chúng tôi cũng từng đến nhà cháu, gặp cha cháu rồi?”

Anh nói, thâm ý mà chăm chú nhìn con gái mình, lại đối mắt với vợ.

“Chú Vũ, chú đừng hiểu lầm, Nhóc…Quỳnh, Tiểu Quỳnh cô ấy chưa đến nhà cháu, nhưng đã gặp cha cháu rồi! Chuyện này nhắc lại rất dài, tóm lại, lúc đó cũng là hiểu lầm…”

“Thì ra vậy…”

Vũ Phong cười cười: “Không sao, đây đều là chuyện của mấy người trẻ các cháu, người lớn chúng ta không quản được!”

“Chú Vũ, chú và cô mau đi nghỉ, cháu cũng phải về rồi, không làm phiền hai người nữa.”

Lục Li Dã nói xong thì đứng dậy.

“Muộn như vậy rồi, cháu đi đâu?”

Thùy Sam cũng vội đứng dậy.

“Cháu định tìm một khách sạn ngủ một đêm…”

Lục Li Dã lắc đầu.

“Ài…đứa trẻ này! Được rồi, muộn thế rồi, còn ngủ khách sạn cái gì, nhà chúng ta cái gì không nhiều, chỉ có phòng là nhiều! Tiểu Quỳnh, con đưa tiểu Lục lên tầng xem một chút, tuy không phải quá xa hoa, nhưng thoải mái hơn khách sạn nhiều!”

Thùy Sam nhiệt tình mời Lục Li Dã ở lại.

Lục Li Dã có hơi ngại: “Ờm…cô à, thực ra không cần phiền vậy đâu.”

“Đi đi! Ngại cái gì, đây không phải tính cách của cậu chủ Lục anh, không cần giả vờ đâu!”

Vũ Quỳnh kéo tay Lục Li Dã, đi lên lầu: “Ba, mẹ, hai người ngủ trước đi! Anh ấy giao cho con được rồi.”

“Ừm, được! Con quan tâm cậu ấy chút!”

“Được, con biết rồi!”

Lục Li Dã bị Vũ Quỳnh kéo lên lầu, biến mất ở cuối cầu thang.

Hai vợ chồng Thùy Sam và Vũ Phong liếc nhìn nhau, vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

“Chồng, anh xem tình trạng này, có đáng tin không?”

Thùy Sam hỏi chồng mình.

Vũ Phong lắc đầu: “Tình cảm của con gái với Hướng Dương, em vẫn không hiểu sao?”

“Nhưng con bé chưa chắc chỉ xem Hướng Dương là anh trai, lại hiểu nhầm đó là tình yêu sao? Hai người họ lớn lên bên nhau, rất khó để đoán định tình cảm này, theo em thấy, tiểu tử nhà họ Lục này cũng không tồi, cũng khá ra dáng đó, đôi mắt cười lên giống như hoa đào vậy, em thích. Hơn nữa, gia thế nhà người ta cũng tốt, phải không?”

Thùy Sam cũng hài lòng đứa trẻ này lắm.

Vũ Phong lại không nghĩ như vậy: “Đứa trẻ này không phải dạng vừa, đôi mắt đó là đôi mắt biết phóng điện, anh thấy đa số phụ nữ đều không thoát khỏi lưới tình của nó, nếu Tiểu Quỳnh nhà ta theo nó, ngày sau sẽ sống không tốt, ngày nào cũng tranh đấu cùng đám yến anh kia, đến mệt.”

“Làm gì đến nỗi như anh nói?”

Thùy Sam không tán đồng với chồng mình: “Năm đó yến anh xung quanh anh cũng không ít đâu? Em cũng đâu có thấy mình sống mệt mỏi lắm! Nhìn lại, vẫn tốt đó thôi?”

Vũ Phong nghe vợ mình nói vậy liền cười, cưng chiều mà ôm vai cô: “Vậy chỉ có thể chứng minh rằng em đã tìm được người chồng tốt! Tuy rằng ong bướm bên cạnh chồng em không phải ít, nhưng quan trọng là chồng em không bị thu hút đó thôi? Nhưng tên họ Lục kia ai có thể bảo đảm nó sẽ không bị đám hoa cỏ đó mê hoặc chứ?”

“Được rồi được rồi! Đừng có tự khen mình nữa! Em tin vào sức hút của con gái mình, ai bảo nó là con gái em cơ chứ! Hơn nữa, bát tự của hai đứa chúng nó còn chưa đủ, chúng ta đừng ở đây lo chuyện không đâu nữa! Đi ngủ thôi…”

……

Trên tầng---

Vũ Quỳnh đưa Lục Li Dã vào phòng cho khách bên cạnh phòng mình.

“Đêm nay anh ngủ ở đây đi!”

Đôi tay Lục Li Dã đút trong túi áo, theo Vũ Quỳnh đi vào phòng.

Nhìn căn phòng sạch sẽ mà xa hoa này, quay đầu hỏi Vũ Quỳnh: “Nhóc quỷ Vũ, tôi ở lại nhà cô có thích hợp không?”

“Có gì không thích hợp?”

Vũ Quỳnh nhíu mày, không hiểu.

Lục Li Dã đến gần cô, giương khóe môi, cười xấu xa: “Vừa nãy sao tôi lại có cảm giác như đang gặp bố mẹ vợ nhỉ?”

Vũ Quỳnh tức giận: “Đó là anh tưởng tượng thôi!”

“Ài dà! Sớm biết, tôi đáng lẽ phải mang chút quà đến, mất mặt quá đi! Nè, cô nói xem tôi không mang gì cả, bố mẹ vợ có phải sẽ có ấn tượng không tốt với tôi không?”

Lục Li Dã vẫn trơ mặt trêu Vũ Quỳnh.

“Mẹ tôi không phải loại người trọng quà cáp như vậy!”

Vũ Quỳnh bất giác mà hừ một tiếng.

Lục Li Dã nhếch môi cười, càng vui vẻ hơn, mờ ám mà huýt sáo, tiến gần đến cô: “Ồ! Thừa nhận mẹ cô là mẹ vợ tôi rồi?”

“…”

Vũ Quỳnh rất muốn đánh anh ta.

Giật giật môi, mặt cười tâm không cười: “Được rồi! Để tôi bảo mẹ sinh thêm một cô vợ nữa cho anh…”

“Nhóc quỷ Vũ, cô xấu xa thật! Nỡ đẩy em gái mình vào lò lửa sao…”

“…”

Lục Li Dã, anh đúng là mơ xa thật!!

“Chẳng thèm cãi nhau với anh, đi ngủ đây, buồn ngủ chết tôi rồi, anh cũng vậy, lái xe mấy tiếng liền, còn có tinh thần như vậy.”

Vũ Quỳnh cảm thấy tên này như bị tiêm thuốc kích thích vậy.

Dặn dò hai câu, liền quay đầu về phòng mình ngủ mất.

Trước khi đi, Lục Li Dã vẫn nhịn không được trêu cô: “Nhớ khóa chặt cửa phòng mình, nếu không tôi không chắc đêm mình có bị mộng du, mộng du vào phòng cô đâu nhé!”

“Anh dám!!”

Vũ Quỳnh trừng anh ta.

- Hôm sau-

Lục Li Dã sáng sớm đã kéo Vũ Quỳnh từ trong chăn ra, cứ đòi cô dắt anh đi thăm quan thành phố S.

Vũ Quỳnh hết cách, mới sáng sớm đã ra ngoài cùng Lục Li Dã.

Lại không ngờ, vừa ra khỏi cửa, đã gặp phải…Cao Hướng Dương?!

Không, không chỉ có anh…

Còn có Vưu Tiên ở bên cạnh anh, Hướng Tình, cùng hai vợ chồng nhà họ Cao!

Tất cả mọi người, đều nhìn về phía cô, và…người đứng bên cạnh cô!

Lúng túng, bất ngờ, khó hiểu, hoài nghi…

Đôi mắt đen tuyền của Cao Hướng Dương lại đen đi vài phần, ánh mắt nhìn chăm chú Vũ Quỳnh, lạnh nhạt.

“Mẹ Hoàng Ngân! Ba Dương Thành…”

Vũ Quỳnh vội chào hỏi Hoàng Ngân và Dương Thành.

Lục Li Dã cũng lễ phép chào hỏi: “Chào hai bác!”

“Tam Nhi…”

Hướng Tình khó hiểu nhìn Vũ Quỳnh, nhịn không được mà xem xét Lục Li Dã đứng bên cạnh Vũ Quỳnh.

“Cậu ấy là?”

Lục Li Dã lễ phép đưa tay về phía Hướng Tình, giới thiệu bản thân: “Lục Li Dã!”

“Hướng Tình!”

Hướng Tình hào phóng cười, bắt tay với cậu.

Khẽ nhướng mày, âm thầm đánh giá cậu con trai có tướng mạo thu hút trước mặt…đúng là khắc tinh của phụ nữ!!

Đây là ấn tượng đầu tiên của cô với người trước mắt này.

Hướng Tình liếc mắt nhìn người anh trai sắc mặt không tốt đứng bên cạnh mình, cố ý hỏi Vũ Quỳnh: “Tam Nhi, bạn trai cậu à?”

Hướng Tình khoác vai Vũ Quỳnh, liếc ra phía sau cô: “Tối qua ngủ nhà cậu à? Ngủ cùng nhau?”

“Hướng Tình!”

Hoàng Ngân nghiêm túc mắng: “Cái đứa này, lại đang nói cái gì không nên nói với Tam Nhi rồi!”

“Cậu ấy là bạn học của Vũ Quỳnh.”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!