“Này! Nhóc quỷ Vũ, em đang ở đâu? Cuối tuần, ra ngoài chơi đi! Tôi giới thiệu bạn gái mới cho cô!”
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, rõ ràng những lời mà Vũ Quỳnh nói vừa nãy, anh ta không nghe vào một chữ nào.
Mà lúc này đầu bên kia đã im lặng đi nhiều.
Vũ Quỳnh đúng là có hơi bất lực với anh ta, tên này lại đổi bạn gái rồi?
Tốc độ này đúng là nhanh như cắt!
“Tôi về nhà rồi, không đi được.”
“Nhà cô ở đâu?”
Lục Li Dã hỏi.
“Thành phố S.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Vậy cũng không xa, mấy tiếng đường cao tốc thôi mà.”
“Đúng là không xa, nhưng tôi cũng không thể đáp ứng cái hẹn này của anh được, tắt máy đây.”
“Này! Đợi đã, có chuyện gì vậy? Tiếng của cô nghe không có sức sống nào!”
Lục Li Dã cuối cùng cũng nghe ra được Vũ Quỳnh có gì đó không đúng, lại hỏi: “Sao vậy, tâm trạng không tốt?”
Bị Lục Li Dã hỏi như vậy, Vũ Quỳnh không hiểu sao chỉ cảm thấy mũi hơi cay cay: “Không sao…”
Cô không muốn nói.
“Còn nói không sao, giọng lạc cả đi rồi.”
Lục Li Dã đón gió lạnh trong đêm, đứng ở cửa quán rượu, nói chuyện điện thoại với Vũ Quỳnh: “Nói đi, rốt cục là chuyện gì? Đừng nói với tôi, lại là cái vụ thất tình quái quỷ gì đó đấy nhé!”
“Đúng vậy! Chính là vụ thất tình quái quỷ đó đấy!”
Vũ Quỳnh rõ ràng muốn nhẹ nhàng thoải mái nói ra, nhưng lúc nói ra, giọng lại cứ nghẹn đi.
Bên kia, Lục Li Dã yên lặng mất vài giây.
Anh tưởng rằng cô nhóc này là kiểu người cố chấp, chắc chắn sẽ không thừa nhận mình thất tình.
Nhưng cô thật sự đã nói mình thất tình rồi.
Lục Li Dã biết, chuyện nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Anh khẽ khép chiếc áo gió trên người vào, che đi gió lạnh: “Nhóc quỷ Vũ, thực ra tôi cũng chỉ là tiện miệng nói…”
“Anh ấy sắp kết hôn rồi!”
Trái tim Vũ Quỳnh giống như bị một cây kim đâm sâu vào.
Cảm giác chua xót và đau đớn ngập cả lên…
“Hôm nay tôi về, là để cùng họ đi gặp cha mẹ!”
Lời nói của Vũ Quỳnh, có hơi tự giễu.
“Nhóc Quỳnh, cô nói xem cô có phải tự ngược mình rồi không, việc này, cô cũng theo về làm gì?”
Vũ Quỳnh nhịn không được thút thít: “Lục Li Dã, bây giờ tôi hối hận rồi…”
Cô cuối cùng vẫn khóc: “Bây giờ tôi thấy rất khó chịu…”
Tay cô nắm chặt đặt vào nơi trái tim, nơi đó giống như bị dao sắc cứa vào, khó chịu cực kỳ: “Lồng ngực nặng nề đến nỗi sắp không thở nổi…”
Tiếng khóc vô lực cùng với tiếng tâm sự của Vũ Quỳnh trong điện thoại làm Lục Li Dã ngập ngừng mà liếm môi.
Anh không có kinh nghiệm an ủi con gái, bỗng đối mặt với Vũ Quỳnh đang khóc nức nở, anh thật sự nhất thời không biết phải làm sao mới được.
“Nhóc quỷ Vũ, cô đừng khóc…”
Vũ Quỳnh vẫn khóc.
Lục Li Dã có hơi lúng túng: “Đừng khóc nữa! Nhóc quỷ Vũ, bảo cô đừng khóc nữa mà…cô giờ đang ở đâu?”
“…”
Đáp lại anh là một khoảng tĩnh lặng.
“Tôi nói là nhà cô ở đâu?”
Vũ Quỳnh chùi nước mũi, nghẹn ngào hỏi anh: “Anh định làm gì?”
“Không có gì, quan tâm chút thôi! Được rồi, cô đừng khóc nữa…”
Lục Li Dã hình như lại đi vào quán rượu, trong điện thoại trở nên rất ồn, Vũ Quỳnh nghe không rõ anh đang nói gì.
Hình như không nói với cô, là đang nói gì đó với đám bạn bè trong quán rượu, đại khái là về sớm trước gì đó, Vũ Quỳnh cũng không nghe rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được một hai câu.
“Lục Li Dã, anh đi làm việc của anh đi, tôi không sao…”
Vũ Quỳnh không muốn gián đoạn cuộc vui của anh, nói xong câu, liền chần chừ mà ngắt cuộc gọi.
Lục Li Dã cũng không gọi lại nữa.
Cô đứng dậy, định ra ngoài đi dạo, nhưng ngẩng mặt lên, lại bất ngờ…đụng phải Cao Hướng Dương đang chậm bước về phía cô!
Dáng người cao lớn, lúc anh đứng trước mặt Vũ Quỳnh, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.
Vũ Phong đứng ở đằng xa, thấy Cao Hướng Dương xuất hiện, không khỏi thở dài,cuối cùng, vẫn yên tâm xoay người rời đi, một mình đi vào nhà.
Đây là chuyện của bọn trẻ, phải để bọn chúng tự định đoạt chứ?!
Cũng phải, đâu phải tình yêu thời thanh xuân của ai cũng thuận buồm xuôi gió đâu.
Không trải qua bão táp, làm sao có thể thấy được cầu vồng?
……
Vũ Quỳnh ngẩng đầu, nhìn gương mặt trầm ngâm mà quen thuộc trước mắt…vệt nước mắt trên má vẫn chưa khô, hốc mắt lại không kìm được mà đỏ lên.
May mà, cô không có khóc.
Chỉ là nhất thời không biết nên nói gì…
Giả vờ rộng lượng chúc phúc cho anh sao? Hay là nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng?
“Em sẽ không chúc phúc cho hai người đâu!”
Rốt cục, cô vẫn nói ra suy nghĩ thật lòng trong tim mình.
Cô không thể giả tạo giống như Vưu Tiên, càng không thể làm ra cái vẻ hiểu lòng người khác như cô ta…Trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu suốt mười năm kết hôn cùng người phụ nữ khác, cô còn phải mỉm cười chúc phúc hay sao?
Xin lỗi! Cô không rộng lượng như vậy!
Cô là người ích kỷ, cô không làm được!
Cao Hướng Dương nhíu mày, nhìn cô rất lâu.
Trong con ngươi màu đen ấy, không nhìn ra được chút xúc động, anh bỗng giơ tay, nâng gương mặt nhỏ của cô, lau đi vệt nước mắt trên má cô.
Vũ Quỳnh không nhúc nhích…
Mặc anh lau nước mắt cho mình.
Chỉ là, nước mắt càng lau càng chảy nhiều, cuối cùng, lau như nào cũng không hết.
Cao Hướng Dương thôi không lau nữa, dừng tay, nhìn cô, cứ nhìn cô mãi…môi mỏng mím thật chặt, rõ ràng có lời muốn nói, đến cuối cùng, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ba em muốn em chuyển về thành phố S!”
Cuối cùng người mở miệng trước, vẫn là Vũ Quỳnh.
Đôi mắt ảm đạm của Cao Hướng Dương hơi sáng lên: “Em nghĩ thế nào?”
Anh nâng gương mặt cô lên.
Lại không biết…
Trong mắt mình đã viết hết lên sự chờ đợi của mình đối với cô!
Vũ Quỳnh không trả lời, mà ngấn lệ hỏi lại anh: “Vậy anh thì sao? Anh muốn em nghĩ như thế nào?”
Cao Hướng Dương đứng thẳng người, rút lại bàn tay đang nâng mặt cô, đút vào túi quần: “Anh tôn trọng ý kiến của em.”
Vũ Quỳnh chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói: “Vậy nếu em chuyển về thì sao?”
Cao Hướng Dương nhìn cô, rất lâu sau, không trả lời.
“Vậy em quay lại đi…”
Thực ra, có một giây phút nào đó, Cao Hướng Dương suýt nữa đã mở miệng giữ cô lại.
Nhưng nghĩ đến bao lần mất khống chế không nên có giữa anh và cô…có lẽ, chia xa mới là điều tốt nhất đối với họ.
Cũng là công bằng nhất với Vưu Tiên!
“Được…”
Vũ Quỳnh gật đầu cười.
Nước mắt đã tràn mi: “Vậy em về! Sau này không làm phiền anh nữa, tốt thật…”
Cô nói xong, xoay người rời đi, nước mắt đã rơi ướt đầy cả má.
Chân vẫn chưa kịp bước đi, đã bị Cao Hướng Dương kéo lại.
“Vũ Quỳnh—”
Giọng của anh trầm khàn như vang lên từ đáy vực.
“Bỏ em ra!”
Vũ Quỳnh giãy giụa.
“Em còn nhớ ba năm trước vào đêm đó—”
Cao Hướng Dương cắn răng hỏi cô.
“Còn nhớ!”
Vũ Quỳnh hất tay anh ra, lau đi nước mắt rơi như mưa của mình: “Cả đời em cũng không quên được…bỏ em ra!”
Cả đời cô cũng không thể quên được ba năm trước, anh dẫn Vưu Tiên về nhà, chỉ vào cô ta, nói với tất cả mọi người: Cô ấy là bạn gái của tôi!
Tối hôm đó, cô khóc đến hồ đồ.
Tối ấy cô vẫn như ngày thường, ôm gối khóc, trèo lên giường anh, kết quả thì sao?
Anh xem cô là người phụ nữ khác…
Lúc hôn cô, miệng còn luôn miệng gọi tên người phụ nữ khác…Từng tiếng “Vưu Tiên” đó, giống như từng nhát dao, đâm sâu vào tim cô, đau đến không thể đau hơn được nữa.
Mà lúc ấy, khi cô vừa quay đầu…
Đã bị anh hét ầm lên, đuổi ra khỏi nhà họ Cao!
Cô mãi mãi cũng không thể quên được đêm hôm ấy…
Ôm gối của mình, cô độc đứng ở chính cửa nhà mình, đối mặt với cánh cửa khóa chặt, khóc hết một đêm!
Lần đầu tiên anh lớn tiếng mắng cô, lần đầu tiên…đuổi cô ra khỏi nhà!
Đều vì…Vưu Tiên!
Người phụ nữ bỗng dưng chiếm được trái tim anh!
Mà Vũ Quỳnh cô…dành mười năm đằng đẵng, chỉ đổi lại duy nhất một chữ…biến thái!
Nhớ lại những nỗi đau ấy, Vũ Quỳnh đến thở thôi cũng thấy đau: “Bỏ em ra……”
Cao Hướng Dương buông tay cô.
Ngón tay trắng bệch.
Nhìn cô xoay người rời đi, ánh mắt như đáy hồ sâu thẳm của anh càng ảm đạm mơ hồ…ba năm trước, đêm hôm ấy, đối với Cao Hướng Dương mà nói, chính là một ác mộng của tội ác…Anh không thoát ra được, người khác cũng không thể tiến vào!
Cứ mỗi lần nhìn thấy gương mặt ngây thơ của Vũ Quỳnh, anh lại nghĩ đến năm cô mười lăm tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, mà suýt nữa đã bị anh cưỡng hiếp…anh, giống như một tên thấp hèn làm chuyện bỉ ổi với trẻ em!
Một tên biến thái!
Mà giờ đây…
Anh hoàn toàn không thể chấp nhận loại quan hệ méo mó này!
Mười năm…
Mười năm, rốt cục phải trải qua bao nhiêu trái ngang, mới có được một hướng đi thích hợp đây?
Thôi vậy!
Giữa họ, ngoài sự chiếm hữu và dựa dẫm theo thói quen ra, ngoài cái tình thân không dứt được ra, thì còn lại gì đây?
Anh quay người, đi vào trong nhà.
Bước chân không hiểu sao lại nặng trĩu như chì.
Trong đầu toàn là gương mặt đầy nước mắt của Vũ Quỳnh, như có lời nguyền vậy, mãi không quên đi được.
Cô nói với anh: “Được, vậy em quay về!”
Cô nói với anh: “Đêm đó, cả đời em cũng không quên…”
……
Đêm khuya yên ắng.
Ngoài cửa sổ, gió đông se lạnh, lạnh thấu cả vào xương cốt.
Vũ Quỳnh đang mơ màng ngủ, thì bị tiếng chuông điện thoại ở đầu giường đánh thức.
Lần đầu, cô không nghe.
Lần thứ hai, cô mới lười nhác mà thò tay ra.
Nhìn lướt qua màn hình…
Không ngờ là Lục Li Dã.
Lại nhìn thời gian, đã hai giờ sáng rồi!
Tên này…
Chắc chắn là vừa tan cuộc vui!
Vũ Quỳnh thật sự không muốn nghe, lại sợ tên đó cứ lải nhải mãi không dừng, nên đành ấn nghe, còn chưa đợi anh ta đáp lời, đã dành trước phàn nàn: “Làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ, nhưng tôi phải ngủ! Đã hai giờ rồi…”
“Nhóc quỷ Vũ, nhà cô ở đâu?”
Lục Li Dã không dưng hỏi một câu.
“Làm gì vậy?”
Vũ Quỳnh chau mày: “Anh đêm hôm gọi điện cho tôi, chỉ để hỏi cái này? Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nhà tôi ở thành phố S! Không có chuyện gì tắt máy đây!”
Cái tên này……
“Nhà cô ở chỗ nào, cụ thể hơn đi! Ở khu nào, đường nào…hay là gửi vị trí cho tôi cũng được.”
Vũ Quỳnh nghe xong, bỗng dưng tỉnh hẳn: “Anh đang ở đâu? Hỏi địa chỉ nhà tôi làm gì?”
Trong đầu bỗng có một suy đoán to gan, nhưng rất nhanh đã bị chính mình xua đi.
Sao có thể? Đêm hôm thế này, sao anh ta có thể đến thành phố S được?
“Tôi đang ở thành phố S, Vừa ra khỏi đường cao tốc!”
“Cái gì cơ?”