Con nhóc này, lần đầu tiên thừa nhận một người bạn trước mặt anh.
Đương nhiên, ngoại trừ Hướng Tình.
“Em đối với cậu ta...có cảm giác gì?”
Cao Hướng Dương lại đưa một miếng cơm vào miệng, giả vờ lơ đãng hỏi Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh nhăn mày, không hiểu trừng anh: “Tại sao gần đây anh cứ hỏi em mấy câu này vậy? Không phải là em đã nói với anh rất nhiều lần rồi sao?”
Cao Hướng Dương có cảm giác như bị Vũ Quỳnh chọc thủng tâm sự, trong lòng không khỏi có hơi chột dạ, đằng hắng một tiếng, giả vờ đàng hoàng nói: “Làm anh trai của em, người bạn mới của em, anh tự nhiên phải tra hỏi nghiêm khắc! Lại nói, nếu tối nay anh không tìm được em, có phải em định qua đêm nhà cậu ta không?”
Nói đến việc này, Cao Hướng Dương vẫn còn chút tức giận.
Đương nhiên, vòng vo nãy giờ cũng coi như vòng vào chủ đề chính.
Vũ Quỳnh hơi chột dạ, nhưng vẫn không nói thật: “Đúng thế!”
Cao Hướng Dương đặt bát đũa trên tay xuống bàn, vẻ mặt cứng nhắc: “Vũ tiểu tam, chuyện này, hai chúng ta phải nói cho rõ ràng!”
Lại thế rồi...
Vũ Quỳnh gãi tai, bẹp miệng: “Cao Hướng Dương, sao anh lải nhải hơn cả ba em vậy!”
“Nam nữ có khác, sau này không cho phép lại đến nhà cậu ta! Nhất là buổi tối, biết chưa? Em đừng có nghĩ mọi người đều tốt bụng!!”
Thấy bộ dạng nước đổ lá khoai của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương thật là hơi phát cáu.
Vũ Quỳnh đặt tay trên bàn ăn, nhìn Cao Hướng Dương, tò mò hỏi: “Anh sợ anh ta đưa em đi nhà nghỉ?”
Lời của cô, làm cho ngực Cao Hướng Dương cứng lại, lập tức cảm thấy có một hơi hình như không thoát ra.
“Đúng!”
Anh gật đầu, thừa nhận.
“Anh sợ cậu ta đưa em đi nhà nghỉ.”
“Như thế có phải sẽ mang thai không?”
Vũ Quỳnh tò mò hỏi một câu, tựa như muốn xác định một đáp án.
“Có thể.”
Trên lý luận là như vậy.
“Vậy anh với Vưu Tiên? Sẽ có khả năng mang thai không?”
Vũ Quỳnh ra vẻ đứng đắn hỏi anh,
“Sẽ không.”
Cao Hướng Dương đáp lại cô rõ ràng.
“Tại sao?”
“Anh chưa từng... ngủ với cô ấy!”
Bốn chữ phía sau, Cao Hướng Dương hơi chau chuốt lại trong đầu một chút, cuối cùng cảm thấy nói thế đối với cô không quá thô tục, lại còn dễ hiểu.
Quả nhiên, Vũ Quỳnh hiểu ra.
Khóe miệng lập tức tràn ra một nụ cười sáng ngời thuần khiết.
“Được! Vậy anh không mang thai với Vưu Tiên, thì em cũng không mang thai với Lục Li Dã!”
“Vũ Quỳnh!”
Cao Hướng Dương cau mày.
Đây căn bản không phải là chuyện cùng một loại!
“Không! Là anh không ngủ với chị ta thì em cũng tuyệt đối sẽ không ngủ với Lục Li Dã! Em đảm bảo!”
Cô nói dí dỏm, đứng dậy, chớp mắt với anh: “Vậy chúng ta cứ như vậy, em buồn ngủ rồi, trước đi tắm rồi ngủ, bye bye...”
Dứt lời, vẫy tay với Cao Hướng Dương rồi hừ một bài hát trẻ con vui nhộn, đi thẳng lên tầng về phòng ngủ đi ngủ.
Cao Hướng Dương trông theo bóng lưng vui vẻ của cô, khóe môi gợi cảm bất giác nhếch lên theo cô.
Đối với sự mất kiểm soát vào đêm hôm ấy, sau này, Cao Hướng Dương kết luận, đó đại khái là phản ứng sinh lý điển hình nhất.
Phát sinh cảm giác ấy với em gái mình, sau nghĩ lại anh cảm thấy có chút ghê tởm.
Mang cho anh cảm giác, giống như loại...tình yêu loạn luân!
Huồng hồ, cô ấy còn bé như thế!
“Nghĩ gì đấy, vẫn luôn mất hồn mất vía, em tới lâu như vậy, anh cũng không phát hiện ra!”
Vưu Tiên đến văn phòng khoa thần kinh tìm Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương bừng tỉnh, có hơi bất ngờ về sự xuất hiện của cô: “Sao em lại đến đây vào giờ này?”
“Vừa hay không có việc gì, liền qua đây xem anh!”
Vưu Tiên ngồi xuống chiếc ghế bên sofa cạnh anh: “Hướng Dương, nãy anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến mất hồn luôn.”
“Không có gì, vừa lúc nghĩ một bệnh án của bệnh nhân trong tay mà thôi.”
Cao Hướng Dương không muốn nói gì nhiều.
“Còn em? Đến tìm anh có chuyện gì không?”
“Ừm, có việc, lại còn là việc quan trọng!”
Vưu Tiên thân mật kéo tay anh, làm nũng với anh: “Qua hai ngày nữa là cuối tuần, chúng ta không phải là phải về thành phố S, đi gặp ba mẹ anh sao? Hai ngày nay em căng thẳng đến không ngủ ngon, cũng không biết mua cái gì làm quà cho bác trai bác gái, anh nói xem em phải chuẩn bị cái gì mới thích hợp nhất?”
Cao Hướng Dương mới đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“Không cần chuẩn bị gì cả, đến lúc đó anh phụ trách!”
Không biết sao, đột nhiên, anh đối với việc gặp gia trưởng, lại chả có hứng thú gì.
“Hướng Dương, em hồi hộp quá, em lo ba mẹ anh không thích em, phải làm sao?”
Vưu Tiên thật là rất lo lắng.
Ba năm trước lần đầu tiên đến nhà anh, ba mẹ anh bề ngoài thoạt nhìn đối với cô khá nhiệt tình, nhưng thực tế trong lòng cô hiểu rất rõ, họ căn bản không chào đón con dâu như cô.
Trong lòng họ, Vũ Quỳnh mới là con dâu chân chính!
Đùa gì vậy?
Cao Hướng Dương anh phải lấy vợ chứ không phải là con gái!
Điều này, Vưu Tiên vẫn là tương đối có tự tin!
Mà xác thực, đây cũng là cách nghĩ của Cao Hướng Dương.
Với anh mà nói, Vũ Quỳnh quá nhỏ, là em gái, thậm chí là con gái, so với anh nhỏ hơn tròn một vòng, về tuổi tác, hai người họ không thích hợp, huống hồ họ cũng không tính là người cùng một thời đại, sự khác biệt chắc chắn không nhỏ, nhìn hai người bình thường ở với nhau liền biết.
Đối tượng lý tưởng trong lòng Cao Hướng Dương, là Vưu Tiên.
Điều này không thể nghi ngờ.
Hai người dù về tuổi tác hay gia thế, kể cả bằng cấp và tính cách, đều xứng đôi nhất.
Anh là người đã sắp 30 tuổi rồi, cái “ham muốn” đã sớm nhạt đi, thừa lại một lòng muốn nước chảy xuôi dòng.
“Hướng Dương?”
Thấy Cao Hướng Dương lại thẫn thờ, Vưu Tiên lại gọi một tiếng.
“Yên tâm đi, chỉ cần là người anh thật lòng muốn cưới, ba mẹ anh sẽ không ngăn cản anh đâu!”
“Vậy em yên tâm rồi!”
Vưu Tiên cười rộ lên: “Vậy sáng sớm thứ 7, anh đến đón em. Còn Vũ Quỳnh? Em ấy sẽ về cùng không?”
“Ừ, sẽ.”
Anh hy vong cô sẽ về cùng mình.
Còn Vưu Tiên?
Tất nhiên là cũng hy vọng!
Đây là lúc show ân ái tốt nhất, làm sao có thể thiếu cô ấy, mấy hứng biết bao!
...
Lục Li Dã chia tay Tần Lịch Lịch.
Tin tức này, Vũ Quỳnh chưa nghe nói nhưng cô đoán ra được.
Bởi vì Tần Lịch Lịch cả ngày buồn bã không vui.
Còn Lục Li Dã?
Chậc chậc! Lại có niềm vui mới rồi!
Một cô gái cực kỳ quyến rũ, hình như còn là đàn chị của anh ta.
Vũ Quỳnh chạm mặt họ, cũng là ngoài ý muốn.
Buổi trưa vào giờ học, đi qua rừng cây phong liền thấy Lục Li Dã và cô gái kia đang quấn lấy nhau.
Cái gọi là quấn lấy nhau chính là...
Hôn nhau, lại còn động tay động chân.
Quần áo của cô gái kia sắp bị anh ta cởi ra rồi, khá thô bạo!
Vũ Quỳnh bỗng nhớ đến chuyện mình và anh ta ở sân bóng rổ, chẳng trách giáo viên lấy được những tấm ảnh kia xong bắt cô không buông.
Liếc qua đức hạnh của tên nhãi này liền biết!
Quả nhiên, bại hoại thuần phong mỹ tục!
Chẳng qua, lại nói, Lục Li Dã cũng xứng với cái danh người nổi tiếng.
Lớn lên đẹp, gia cảnh tốt, con người thực ra cũng không tồi, chỉ là hơi đa tình!
“Này, Nhóc quỷ Vũ, cô xem đủ chưa?”
Bất thình lình, Lục Li Dã quát cô.
Trong giọng lộ rõ rành rành ham muốn, không áp xuống được.
Cô gái trong lòng anh ta, vẫn còn không nén nổi mà thở hổn hển, mặt đỏ ửng, xấu hổ vì cảnh tượng “kịch liệt” bị người khác nhìn thấy.
Vũ Quỳnh nhún vai: “Xem free tội gì không xem! Học hai chiêu đi cua zai!”
Đương nhiên, zai trong miệng cô, từ trước đến nay chỉ có một...
Đó chính là Cao Hướng Dương!
“Cua cái đầu cô ấy! Không sợ anh cô đánh cô à!”
Lục Li Dã buông cô gái trong lòng ra, đi về phía Vũ Quỳnh, ôm lấy vai cô ta, giới thiệu bạn gái mới của mình với Vũ Quỳnh: “Bạn gái tôi, Hồ Lăng.”
Đàn chị kia vội vàng chào hỏi Vũ Quỳnh, Vũ Quỳnh không thèm quan tâm, chỉ hỏi Lục Li Dã: “Chuyện Tần Lịch Lịch có bầu, anh giải quyết rồi à?”
“...”
Một câu nói ra, lập tức...
Khiến hai người bên cạnh đều yên lặng.
Lục Li Dã cảm thấy con nhóc này tuyệt đối...cố ý!
Anh ta cười khan hai tiếng, có xúc động muốn vặn cổ Vũ Quỳnh xuống, ngoài cười trong không cười: “Được lắm, Nhóc quỷ Vũ, cậu đây công toi tốt với cô! Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng!”
Vũ Quỳnh tức giận dùng khuỷa tay hích anh ta một cái: “Ai ăn cơm nhà anh!”
“Ây da!”
Lục Li Dã ăn đau kêu một tiếng: “Cô dịu dàng chút được không?”
Lại phẩy tay với bạn gái của mình: “Em yêu, em đi trước đi, có rảnh anh lại đi tìm em.”
“...”
Lại là câu này!
Vũ Quỳnh hừ mũi coi thường: “Cậu chủ Lục ngày thường bận rộn thật sự!”
Chẳng thế à, bận đi tìm bạn gái, kết bạn gái, đổi bạn gái!
Còn nữa, chuyện xấu khó giải quyết như Tần Lịch Lịch, lại còn phải giải quyết vấn đề con cháu sau này!
Thật đúng là bận rộn!
Hồ Lăng thức thời rời đi.
Nhưng Lục Li Dã cũng không quở trách Vũ Quỳnh, tìm một hòn đá lớn sạch sẽ trong rừng cây phong ngồi xuống, vỗ chỗ bên cạnh, tỏ ý Vũ Quỳnh ngồi xuống: “Đến đây.”
Vũ Quỳnh cũng không từ chối, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Anh thật sự chia tay với Tần Lịch Lịch rồi?”
Ngày bình thường Vũ Quỳnh thật không có hứng thú đi quan tâm chuyện của người khác, nhưng mỗi ngày nhìn Tần Lịch Lịch chản nản như thế, cô cũng không nhịn được nhiều lời hỏi một câu.
Lại nói, giờ Lục Li Dã miễn cưỡng cũng coi như là bạn của cô?
Lục Li Dã bá lấy vai cô, nói hết sức đàng hoàng: “Nhóc quỷ Vũ, cậu đây kết giao bạn gái có một thói quen...”
“Thói quen gì?”
Vũ Quỳnh chớp mắt, không hiểu nên nhìn anh ta.
“Ăn xong thì nôn ra!”
Đây là thói quen gì chứ? Vẻ mặt Vũ Quỳnh không hiểu.
“Ài! IQ của cô thật đáng lo ngại! Ý là lên giường xong thì chia tay! Nói vậy, hiểu chưa?”
“...”
Giờ thì hiểu rồi!
Vũ Quỳnh khinh bỉ anh ta: “Anh chơi con gái như vậy, cẩn thận có một ngày thua trong tay phụ nữ cũng không thoát ra được!”
Lúc này Vũ Quỳnh chỉ là nói vô tâm, mà Lục Li Dã lại càng không để trong lòng mấy lời này của cô, nhưng không ngờ, tương lai không xa, Lục Li Dã anh thật sự bị lời của Vũ Quỳnh nghiệm chứng!
Anh ta thật sự thua, thua trên tay của một người phụ nữ, mà còn... thật sự, một phát không thể cứu vãn, nghĩ cách muốn trốn thoát khỏi ma chướng của tình yêu, nhưng không bao giờ nữa có thể thoát khỏi!
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
“Chuyện Tần Lịch Lịch, rột cuộc anh tính làm sao?”
Vũ Quỳnh thực ra càng là lo lắng cho anh ta hơn.
Dù sao, cũng làm to bụng người ta.
Lục Li Dã nhún vai, vẻ mặt hờ hững: “Kệ đi!”
“Nhưng người ta có bầu rồi!”
Nói đến đây Lục Li Dã dường như đúng thấy hơi phiền: “Nhóc quỷ Vũ, cô quen biết cậu đây được mấy ngày? Cô mới gặp qua ba người người phụ nữ của cậu đây, ba người cậu đây đều ăn qua, từ lúc cậu đây trưởng thành đến nay, những người phụ nữ đã ăn qua chỉ dùng não cũng không nhớ nổi, nếu mỗi một người phụ nữ đều tổn hại như cô ta, vậy thì con bên ngoài của cậu đây chẳng há thành một đội bóng luôn rồi? Không, hẳn là hai đội!”
“...”