Vũ Quỳnh gật đầu, ra vẻ rất hài lòng.
Cao Hướng Dương một tay chống đỡ thân thể mình, cố gắng không để cơ thể mình đè lên cô, tay còn lại áp vào trán cô, may quá, đã qua cơn sốt cao rồi.
“Hôm nay có đi học được không?”
Anh vẫn không yên tâm: “Không đi được thì xin nghỉ.”
“Đi được! Em đã khỏi hẳn rồi.”
Vũ Quỳnh nhắm mắt, gật đầu cười.
Nhìn cô cười, Cao Hướng Dương cũng bất giác cong cong khóe môi.
Anh xoay người, nằm lại bên cạnh cô.
Vũ Quỳnh nhanh chóng tìm được vai của anh, gối đầu mình lên vai anh, chân gác lên người anh.
Hình như, chạm phải thứ gì đó, cứng cứng!
Cao Hướng Dương hít một hơi, trừng mắt nhìn cô.
Cô cũng đang nhìn anh.
Cô nhíu mày, hơi khó hiểu: “Ban đêm anh đi ngủ…còn nhét cái gì trong túi đấy?”
Cô nói xong còn chưa để Cao Hướng Dương kịp phản ứng, tay đã thò vào trong chăn, sau đó rất chuẩn xác mà nắm vào thứ cứng cứng đó…sau đó nữa…
Tay của cô bị tay Cao Hướng Dương nắm lại!
Gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của anh, giờ phút này lại có nét ửng đỏ không thoải mái.
Mà Vũ Quỳnh hình như cũng dần dần…hiểu ra được gì đó…nhưng, lại không hiểu lắm.
“Vũ Quỳnh!”
Cao Hướng Dương quát.
Âm thanh trầm khàn, gượng gạo: “Buông tay…”
Phút ấy, Vũ Quỳnh có thể cảm thấy rõ ràng, thứ trong tay cô vẫn đang lớn hơn và cứng hơn một cách điên cuồng…cô tưởng như cầm không nổi nữa!
Cao Hướng Dương thở dốc, khí nóng bừng bừng trong ánh mắt.
Vũ Quỳnh ngơ ngác bỏ tay ra…
“Em…”
Cô có hơi ngỡ ngàng lúng túng.
Bởi vì trong đầu cô bỗng thoáng nhớ lại bức ảnh mà giáo viên chiếu lên cho bọn họ xem lúc học tiết sinh học, lúc đó thầy giáo chỉ vào vật hình trụ này và nói: “Đây là bộ phận sinh dục của con trai, nó sẽ tùy theo mức độ nhạy cảm mà lớn hơn và cứng hơn …”
Sau đó thầy giáo chiếu hết cả quá trình thay đổi đó cho bọn họ xem.
Lúc đó mặt các bạn nữ đều đỏ cả lên, ai cũng che mắt không dám nhìn.
Vũ Quỳnh không che mắt, cũng đã nhìn rồi, nhưng…ấn tượng không sâu sắc lắm.
Bây giờ, cuối cùng cũng sâu sắc rồi! Và cũng sau lần thực hành này, còn thật sự hiểu được bài học mà thầy giáo giảng!
Gương mặt cô bỗng đỏ ửng cả lên như quả cà chua.
Cao Hướng Dương cảm thấy mình cần thiết phải dạy cho cô gái ngốc này một tiết học về sinh lý!
Anh thở ra một hơi, khàn giọng nói: “Đây là bộ phận sinh dục của đàn ông, nó…rất nhạy cảm! Thế nên, em…không được động vào!”
Vũ Quỳnh thấy lòng bàn tay mình nóng đến muốn cháy cả lên.
“Em…không cố ý…”
Cô đỏ mặt, cúi đầu xuống, thấp giọng trả lời anh.
Vũ Quỳnh cô hiếm lắm mới biết ngại…
Đúng thật là, chuyện vừa rồi làm mình ngại đến nỗi này!
Đương nhiên, Cao Hướng Dương cũng chẳng khá khẩm gì hơn!
“Em ngủ đi, anh đi tắm một lát!”
Anh nói xong, vén chăn xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, xả nước lạnh!
Tâm trạng của Vũ Quỳnh ngày hôm nay rất tốt.
Cho đến buổi trưa khi cô gặp Vưu Tiên ở cửa lớp.
“Chúng ta nói chuyện đi…”
Thái độ Vưu Tiên với cô không dịu dàng như với Cao Hướng Dương.
Mà vô cùng lạnh nhạt, tất nhiên là cũng chẳng hơn gì Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh cũng không phải là lần đầu tiên thấy cô lạnh nhạt như vậy, nên cũng chẳng để trong lòng.
Cũng đúng đấy chứ, tình địch gặp nhau, phải tức ra mặt!
“Giữa chúng ta không có gì để nói cả.”
Vũ Quỳnh nói xong liền lướt qua cô ta mà đi ra ngoài.
“Vũ Quỳnh!”
Vưu Tiên lạnh nhạt gọi cô: “Em không muốn biết tối hôm qua chị và anh trai em đã làm những gì?”
Vũ Quỳnh ngừng bước, hơi khựng lại.
Rõ ràng, cô ta đã dẵm trúng vào điểm yếu của Vũ Quỳnh.
……
Vũ Quỳnh rốt cục cũng ngồi xuống trước mặt cô ta.
Ở một quán cà phê gần trường học.
“Muốn uống gì không?”
Vưu Tiên cười hỏi Vũ Quỳnh.
“Không cần.”
Vũ Quỳnh từ chối.
Vưu Tiên gọi phục vụ, tự gọi cho Vũ Quỳnh một cốc nước ấm: “Nghe nói em bị ốm, uống chút gì đó nóng đi cho ấm người!”
Vũ Quỳnh nhíu mày, khó hiểu mà nhìn cô ta.
Cô không thể tin được cô ta lại thật lòng quan tâm mình như vậy!
“Sao lại nhìn chị bằng ánh mắt ấy?”
Vưu Tiên cười: “Chị chỉ không muốn em lại lấy bệnh tật ra làm lí do, bám dính lấy bạn trai chị không chịu buông ra thôi!”
Vũ Quỳnh sắc mặt thay đổi.
Bàn tay đang đặt trước mặt hơi siết lại.
Lần đầu tiên cô không phản bác gì cả.
Điều này làm cho Vưu Tiên có hơi bất ngờ.
Không lâu sau, phục vụ mang hai ly nước đồ uống nóng ra cho hai người.
Vũ Quỳnh đương nhiên không uống.
Vưu Tiên tùy ý khuấy chiếc thìa trong ly nước của mình: “Vũ Quỳnh, nói thật với em, tối qua anh trai em cầu hôn chị rồi!”
Lời nói của Vưu Tiên làm sắc mặt Vũ Quỳnh trắng bệch.
Thấy Vũ Quỳnh không có phản ứng gì, cô ta tiếp tục nói: “Sau khi kết hôn, chị và anh ấy sẽ ở chung với nhau, còn về em…nói thật, chị không thích chúng ta sống cùng nhau! Em phiền phức bao nhiêu, trong lòng em tự biết điều đó!”
Vũ Quỳnh cắn chặt môi dưới của mình.
Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ trước mặt này đang lấy thân phận chủ nhân ra để thị uy với cô.
Còn cô, vậy mà thật sự có chút bất lực không thể phản kháng.
“Anh tôi sẽ không để tôi chuyển ra đâu!”
“Đúng vậy! Bởi vì em quá ích kỉ, quá chiếm hữu và không hiểu chuyện!”
Vưu Tiên chỉ thẳng ra những khuyết điểm của cô, mà những khuyết điểm này cũng chính là những lời cô hối lỗi với Cao Hướng Dương hôm qua… “Em ích kỉ, nên mới chỉ quan tâm đến cảm nhận của mình, nên mới cảm thấy anh ấy bắt buộc phải thích em! Em hết lần này tới lần khác tìm cách bám lấy anh ấy, dây dưa với anh ấy không chịu buông tay, nhưng em có từng nghĩ tới cảm xúc thật sự của anh ấy chưa? Nếu anh ấy cũng thích em, thì đã không cầu hôn chị rồi! Anh ấy chỉ coi em là em gái thôi, bởi vì em là em gái anh, nên anh mới không muốn làm tổn thương em! Còn em thì sao? Không những không chịu biết điều, mà còn quá đáng hơn! Nếu chị không nhầm, thì tối qua cũng là em tự mình ốm đúng không? Em biết tại sao anh không nghe điện thoại của em không? Bởi vì anh ấy thấy phiền, anh phiền vì em lúc nào cũng dính lấy anh! Vậy nên anh không nghe điện thoại, không thèm trở về cái căn nhà có em! Nếu không phải vì em ốm, anh ấy sợ mình có lỗi với ba mẹ em, thì anh ấy sẽ về sao? Vũ Quỳnh, em có thể có chút lòng tự tôn của người phụ nữ được không? Em tha cho anh ấy đi! Để anh ấy nghỉ ngơi đi, được không?”
Vưu Tiên chất vấn từng câu, xoáy mạnh vào lòng Vũ Quỳnh.
Nhưng cô vẫn giữ nụ cười lạnh như cũ, không để cho mình thể hiện ra vẻ thất bại nào: “Nói xong rồi?”
Không đợi Vưu Tiên trả lời, cô đã đứng dậy đi ra ngoài…
Hai tay buông thõng hai bên còn hơi run, vạch trần ra tâm trạng không yên của cô lúc ấy.
Ra khỏi quá cà phê, Vũ Quỳnh hít sâu hai lần…
Mới nhận ra, lồng ngực bị đè nén đến đau nhức!
Đau đến nỗi hốc mắt cô hơi đỏ lên…
- - em tha cho anh ấy, để anh ấy nghỉ ngơi, được không?
Từng câu chất vấn của Vưu Tiên như lời nguyền, vẫn quanh quẩn vang lên bên tai Vũ Quỳnh, khiến cô không cách nào thở nổi.
Cô cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Cao Hướng Dương.
Bởi vì, cô không tin những lời nói phiến diện của Vưu Tiên.
Rất nhanh đã có người nghe máy.
Nhưng Cao Dương Thành hình như đang rất bận, giống như vội phải bắt đầu ca mổ.
“Có chuyện gì không?”
Anh dùng vai giữ điện thoại, tay đang giở tài liệu của bệnh nhân.
“Anh cầu hôn Vưu Tiên rồi?”
Vũ Quỳnh trực tiếp vào vấn đề.
Cao Hướng Dương khựng lại, chau mày: “Em gọi điện chỉ để hỏi việc này?”
“Anh trả lời em!”
Vũ Quỳnh không kìm được mà nâng giọng.
Cao Hướng Dương ngập ngừng vài giây, mới nói: “Đúng vậy! Anh đúng là đã cầu hôn cô ấy rồi, cuối tuần này anh sẽ đưa cô ấy về nhà, em chuẩn bị trước một chút, đi về cùng anh!”
Vũ Quỳnh nắm chặt tay, hơi run rẩy.
Cô cắn chặt môi dưới, rất rất chặt…
Một làn sương mỏng nhanh chóng phủ lên hốc mắt cô…
Mọi thứ trước mắt bỗng chở nên mờ nhạt.
“Vũ Quỳnh?”
Thấy cô không lên tiếng, Cao Hướng Dương lo lắng gọi một tiếng.
Không có tiếng trả lời.
Cao Hướng Dương đại khái cũng đoán được tình hình rồi, anh mím đôi môi khô khốc: “Tam Nhi…”
“Bình thường anh cưng chiều em như vậy, không phải chỉ vì coi em là em gái đâu, đúng không?
Vũ Quỳnh không để cho anh có cơ hội nói, đã vội vã hỏi tiếp.
Hốc mắt đã đỏ ửng.
Giọng cô khản đặc.
Cao Hướng Dương cảm thấy lồng ngực mình giống như bị một tảng đá lớn đè nặng vậy, buồn phiền đến nỗi luống cuống cả lên.
“Vũ Quỳnh!”
“Anh nói đi, không phải chỉ vì coi em là em gái, đúng không?”
Vũ Quỳnh lại vội vã hỏi một câu nữa.
Cô, đã khóc rồi.
Nước mắt tuôn như suối, cứ lăn trên khuôn mặt.
Không ngừng được, cũng không rút được.
“Vũ Quỳnh! Anh chỉ luôn coi em là em gái mà thôi…”
“Tút tút tút…”
Vừa dứt lời, đáp lại anh là những âm thanh dồn dập.
Cứng nhắc, mà lạnh băng.
Vũ Quỳnh không hề do dự mà ngắt cuộc gọi!
Đến lúc anh gọi lại, cô đã tắt máy.
……
Vũ Quỳnh cúi gằm mặt, hồn bay phách lạc mà đi vào trường học.
Lại “bịch” một cái va phải một người.
Cô không thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt xin lỗi: “Xin lỗi…”
Cô định lướt qua thân người cao lớn đó, nhưng ai ngờ người đó cũng di chuyển theo bước chân cô.
Cô bước về bên trái, hắn cũng bước bên trái.
Cô bước về bên phải, hắn cũng theo bên phải.
Rõ ràng là đang chặn cô.
“Này!!”
Vũ Quỳnh cuối cùng cũng có hơi mất kiên nhẫn.
Ngẩng đầu, ảo não mà trừng lại hắn ta.
Trước mắt, là một gương mặt đẹp đẽ mà mị hoặc.
Nụ cười tùy tiện trên khóe môi đầy gợi cảm, vô cùng tự do phóng túng.
Người này ngoài thiếu gia đào hoa Lục Li Dã ra, thì làm gì có ai?
“Đi đường đụng vào người khác, còn dám hung hăng như thế, chỉ có nhóc quỷ Vũ Quỳnh nhà cô thôi!”
Lục Li Dã nói xong cũng không quên kéo lọn tóc xoăn dài của cô.
Nhóc quỷ Vũ?
Đây là cái xưng hô gì vậy?
Nhóc quỷ họ Vũ?
Tuy rằng Vũ Quỳnh có hơi tò mò, nhưng cô bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng thảo luận cái vấn đề ngu ngốc này với anh ta.
Cô không thèm để ý anh ta, bước qua anh ta muốn đi.
Nhưng lại bị cánh tay của Lục Li Dã kéo lại, vây trong lồng ngực mình, tay còn lại cưỡng chế mà nâng cằm cô lên, nhíu mày: “Lại có người bắt nạt cô rồi?”
“Không có…”
Vũ Quỳnh nghiêng mặt đi, đẩy anh ta ra.
“Thất tình rồi!”
Lục Li Dã hình như nhận ra được manh mối gì đó.
“Không phải!”
Vũ Quỳnh lập tức phản bác.
Cô muốn đi, nhưng Lục Li Dã không cho.
“Mắt đã đỏ cả lên rồi, nói dối cái gì cơ chứ!”
Hình như anh ta cũng đã hơi bực.
“Anh mặc kệ tôi!”
Vũ Quỳnh hơi buồn bực, đẩy anh ra.
Lần này Lục Li Dã không ngăn cản cô nữa, mặc cho cô đi vào trườn.
Tan học…
Vũ Quỳnh không về nhà.
Lúc tâm trạng không tốt, cô chỉ thích đi dạo cửa hàng một mình, thấy cái gì liền lấy cái đó.
Mà nhất cử nhất động của cô, toàn bộ đều rơi vào mắt của Lục Li Dã vẫn luôn theo cùng cô.