Bà nâng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh lên, nghiêm túc xem kỹ một hồi rồi nhíu mày lườm Lục Li Dã: “Tên nhóc này, cháu bảo vệ bạn gái mình kiểu gì thế? Không ngờ lại bị đánh thành như vậy!!”
Tần Sầm một bộ ghét bỏ cháu trai mình vô dụng.
Vũ Quỳnh giải thích: “Bác sĩ Tần, cháu không phải bạn gái anh ta. Hơn nữa vừa nãy anh ta đã giúp cháu.
“Cháu đến quá muộn, đến lúc đó cô ấy đã thành như này rồi, ôi! Dì đừng nói những lời thừa nữa, dì hãy mau bôi thuốc cho cô ấy đi.”
Lục Li Dã thúc giục không biết lớn nhỏ.
Tần Sầm im lặng lắc đầu, bà ngồi xuống rồi bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho Vũ Quỳnh: “Cô gái, hơi đau đấy, cháu chịu đựng chút nhé.”
“Dạ, không sao ạ, cháu chịu được.”
“Dì, dì phải cẩn thận chút nhé!”
Lục Li Dã nói, gương mặt tuấn tú đẹp đẽ đến gần khuôn mặt nhỏ sưng đỏ của Vũ Quỳnh, khóe miệng giương lên rồi cười lưu manh: “Không được để cô ấy hủy dung, cậu đây thích ngắm khuôn mặt này của cô ấy!”
“...”
Tần Sầm ghét bỏ lườm cháu trai mình: “Ơ hay! Thằng quỷ này, cháu mặt dày thế này từ khi nào?”
Bà lại quay sang nhìn Vũ Quỳnh rồi chỉ Lục Li Dã: “Chẳng trách nó không theo đuổi được cháu, nếu là dì thì dì cũng không cần nó, nông cạn! Đúng không nào?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Vũ Quỳnh cảm thấy đánh giá của Tần Sầm rất chuẩn, thẳng thắn, cô bận gật đầu phụ họa: “Dạ! Nông cạn!”
Lục Li Dã cũng không giận việc mình bị Vũ Quỳnh và dì mình phê bình, cậu lưu manh ngồi trên chiếc ghế gỗ gần Vũ Quỳnh, nhìn khóe miệng của cô rồi cười.
“Hey! Quái vật nhỏ, cô nói xem tại sao cậu đây nhìn cô bị đánh mà vẫn vui vậy nhỉ, à, vì sao đám nữ lưu manh kia muốn đánh cô?”
Lúc này Lục Li Dã mới nhớ đến vấn đề muốn hỏi.
Màu mắt của Vũ Quỳnh sáng lên, cô nhớ tới những lời hôm nay Tần Lịch Lịch nói với mình ở sân tập rồi lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Ồ! Tôi hiểu rồi! Phụ nữ đều giỏi ghen ghét, lớn lên quá xinh đẹp dễ khiến người khác oán hận!”
Lục Li Dã tổng kết.
“...”
Vậy nên cậu đang khen cô xinh đẹp trá hình?
Không! Nói đúng ra thì đang trêu chọc cô trá hình!
Nửa tiếng sau, hai người ra khỏi phòng y tế.
“Đi ăn cơm thôi, tôi sắp đói chết rồi.”
Lục Li Dã kéo Vũ Quỳnh ra ngoài.
Vũ Quỳnh không chịu nhúc nhích: “Tôi không thể đi ăn cơm cùng anh, cũng sẽ không làm bạn gái anh.”
Cô nhìn anh ta rồi nói thẳng.
“A...”
Lục Li Dã giơ tay giả vờ muốn đánh Vũ Quỳnh.
Cuối cùng, một cái cốc đầu nhẹ rơi trên đầu Vũ Quỳnh: “Cô báo đáp ân nhân cứu mạng của mình thế này à? Không làm bạn gái thì ăn một bữa cơm được không? Qua cầu rút ván cũng không nhanh bằng cô đâu!”
“Tôi có người mình thích rồi.”
Cô nói thật: “Tôi cũng sẽ không thích người khác nữa đâu.”
“...”
Bạn từng gặp người phụ nữ ngay cả từ chối cũng trực tiếp, không biết uyển chuyển như vậy chưa?
“Nhưng vẫn cảm ơn anh!”
Vũ Quỳnh nói cảm ơn anh.
Việc nào ra việc đấy.
Lục Li Dã tiêu sái quăng cặp sách lên vai: “Nói cảm ơn không thể chỉ dùng miệng! Đi nào, cô mời tôi ăn cơm đi! Tôi muốn ăn món đắt nhất!”
Cậu nói rồi kéo bả vai Vũ Quỳnh qua, cô chưa kịp từ chối mà đã ra ngoài sân trường.
Nhưng không ngờ...
***
Lục Li Dã dẫn Vũ Quỳnh vào một nhà hành Tây năm sao cực kỳ xa hoa.
Nhưng cô vừa mới vào đã nhìn thấy Cao Hướng Dương ngồi ở phía đối diện không xa, hơn nữa còn có... Vưu Tiên ngồi bên cạnh anh!
Thành phố A nhỏ vậy đấy, nhỏ đến nỗi dù ngay cả ăn một bữa cơm cũng có thể gặp.
Mà Cao Hướng Dương cũng đúng lúc vừa giương mắt đã nhìn thấy Vũ Quỳnh đi theo Lục Li Dã cùng bước vào.
Anh sững sờ.
Mày kiếm chau lại, ánh mắt sắc bén khoét trên người cô nên mới phát hiện lúc này, trên khuôn mặt luôn trắng nõn của cô sớm đã đầy vết thương.
Mặt mày anh trầm xuống, anh đứng dậy, cặp chân dài bước tới chỗ Vũ Quỳnh.
“Vết thương trên mặt em do đâu mà có?”
Giọng anh trầm thấp, mạnh mẽ mà giàu từ tính.
Bàn tay to lớn bá đạo nâng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh lên, chân mày anh chau lại: “Em đã đánh nhau với người khác?”
Anh hơi kinh ngạc nhìn Vũ Quỳnh.
Trong đôi mắt đen như mực ẩn giấu chút giận dữ.
“Không phải vậy.”
Vũ Quỳnh hờ hững trả lời một câu rồi hất tay anh ra.
Cô liếc qua Vưu Tiên ở đối diện rồi bảo Lục Li Dã: “Chúng ta đổi nơi khác ăn đi!”
“Không được, cậu đây sắp đói đến mức hôn mê rồi!”
Lục Li Dã nói, anh ta nắm tay Vũ Quỳnh bước vào trong rồi ngồi xuống chiếc bàn cách Cao Hướng Dương và Vưu Tiên không xa.
Cao Hướng Dương khó chịu nhìn họ, môi mỏng mím chặt.
Vũ Quỳnh hơi không vui: “Tôi không muốn ăn cơm ở đây.”
Cô nói rồi định đứng dậy nhưng lại bị Lục Li Dã ấn xuống: “Ngồi xuống! Không phải chỉ nhìn hai vợ chồng người ta thân mật ăn bữa cơm thôi sao? Có đến mức kích động như vậy không? Chẳng có tiền đồ gì cả!!”
Lục Li Dã độc miệng châm chọc cô.
Vũ Quỳnh cắn môi dưới, tuy không vui nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Người trong lòng cô nói chính là anh trai cô à?”
Lục Li Dã tiện tay cầm một miếng dưa hấu trong đĩa trái cây trên bàn rồi cho vào miệng, nhìn qua bên Cao Hướng Dương vừa ngồi xuống bằng bộ dạng lưu manh, anh ta cười xấu xa, xoi mói: “Gu thẩm mỹ cũng không tệ.”
Mắt anh ta lại liếc sang Vũ Quỳnh: “Người tôi nói là anh cô! Người phụ nữ của anh ta cũng không tệ...”
“...”
Vũ Quỳnh tức giận lườm Lục Li Dã.
Mắt nhìn thế nào vậy!
Vũ Quỳnh cũng cầm miếng dưa hấu rồi ăn, cô hỏi Lục Li Dã: “Đàn ông các anh đều thích kiểu như chị ta à?”
Lục Li Dã cười xấu xa: “Dù sao cũng là đồ ăn của cậu đây!”
Vũ Quỳnh tức giận liếc nhìn cậu: “Có phải đồ ăn anh thích quá rộng không?”
“Cậu đây dễ nuôi, khẩu vị không kén chọn, không kén ăn!”
“...”
Ha! Không hổ danh là đạo tặc hái hoa nổi tiếng ở đại học A!!
Mà bên này...
“Anh sao vậy? Từ sau khi Vũ Quỳnh xuất hiện, sắc mặt anh vẫn luôn khó coi!”
Vưu Tiên mềm giọng hỏi Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương im lặng không đáp.
Vưu Tiên liếc qua bên Vũ Quỳnh, cô ta hơi mỉm cười: “Sao thế? Thấy em ấy yêu đương nên anh không vui?”
“Em ấy không yêu đương, hai người chỉ là bạn bình thường mà thôi!”
Cao Hướng Dương lạnh giọng phủ nhận.
“Ồ, vậy à...”
Vưu Tiên trả lời một câu rồi lại hỏi: “Vậy thì anh càng không có lý do không vui nhỉ?”
“Em ấy yêu, sao anh lại không vui? Anh có lý do gì để không vui à?”
Cao Hướng Dương không trả lời câu hỏi này của cô ta mà ngược lại bám chặt câu hỏi trước không buông.
Vưu Tiên chậm rãi cắt bít tết ở bên mình: “Vậy phải hỏi bản thân anh rồi!”
Cô ta đáp rồi đặt dao nĩa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Cao Hướng Dương ở đối diện: “Hướng Dương, Vũ Quỳnh đã lớn rồi, em ấy mười tám tuổi rồi! Anh có từng nghĩ phải buông tay để em ấy tự trưởng thành không?”
“Em có ý gì?”
Cao Hướng Dương cau chặt mày.
“Còn không rõ ràng sao? Anh nhìn Vũ Quỳnh xem, trước đây anh có từng thấy em ấy đi lại thân thiết với bất kỳ nam sinh nào chưa? Từ trước đến giờ chưa từng đúng không?!”
Lời Vưu Tiên khiến gương mặt lạnh lùng Cao Hướng Dương càng âm u hơn.
“Anh đừng vội tức giận! Điều này tuyệt đối không phải chuyện xấu với em ấy! Anh luôn bảo tuổi tâm lý của Vũ Quỳnh nhỏ, vẫn chưa hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nhưng anh có từng nghĩ vì sao tuổi tâm lý của em ấy lại nhỏ như vậy không? Anh nhìn Hướng Tình xem, Hướng Tình chỉ hơn em ấy một tuổi mà thôi nhưng rõ ràng nó hiểu rất nhiều, bất kể là hiểu biết với xã hội, cuộc sống hay tình cảm! Vũ Quỳnh vẫn không trưởng thành chính vì những người cưng chiều em ấy! Ngày thường luôn coi em ấy như đóa hoa trong phòng ấm, không muốn để em ấy tùy tiện thân thiết với người lạ, ngày thường ngay cả một người bạn em ấy cũng không có! Mọi người chỉ nhốt em ấy trong phòng ấm mọi người chế tạo cho em ấy, không để em ấy trải qua chút mưa gió nào bên ngoài, luôn cho rằng làm như vậy là bảo vệ em ấy. Nhưng anh có thể bảo vệ em ấy bao lâu? Cả đời à? Không thể! Tương lai thì sớm muộn em ấy cũng phải gả cho người khác! Càng huống hồ Vũ Quỳnh căn bản không yếu ớt như mọi người nghĩ, anh nhìn xem, trên mặt em ấy vẫn đang có nhiều vết thương như vậy? Nhưng vừa rồi em ấy có kêu đau trước mặt anh không? Chẳng phải em ấy vẫn cười vui vẻ như thường với bạn mình đấy thôi.”
Cao Hướng Dương nhìn Vũ Quỳnh ở không xa.
Đúng như lời Vưu Tiên nói, cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang bị thương nhưng cô vẫn tươi cười.
“Anh cho em ấy chút không gian đi! Để em ấy kết bạn nhiều cũng không phải không tốt!”
Cao Hướng Dương im lặng.
Mắt anh trầm lắng, sóng ngầm trào dâng, không đoán được những gì anh nghĩ lúc này.
...
Thoáng chốc những món Vũ Quỳnh và Lục Li Dã gọi đã được bưng lên.
Sau khi Lục Li Dã cắt xong bít tết bên mình, anh ta lịch thiệp đẩy tới trước mặt Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh ngạc nhiên nhìn cậu lấy đĩa bít tết cô còn chưa kịp cắt xong về.
“Nhìn cái gì? Cô bị cậu đây mê hoặc rồi à?”
Lục Li Dã bướng bỉnh nhướng mi.
Vũ Quỳnh cười lắc đầu, cô không khách sáo mà bắt đầu ăn.
Lục Li Dã cảm giác được rõ ràng có ánh mắt đầy thái độ thù địch bắn thẳng qua bên họ.
Anh ta nhếch khóe miệng bất cần đời rồi hỏi Vũ Quỳnh: “Anh cô không thích cô à?”
Dường như Vũ Quỳnh bị anh ta hỏi đến chỗ đau nên bàn tay xiên bít tết dừng lại.
Cô để dao nĩa xuống, bỗng chốc trở nên mất ngon.
“Chậc chậc! Nhìn chút tiền đồ này xem!!”
Lục Li Dã xem thường cô, anh ta cắt một miếng bít tết từ trong đĩa của mình rồi đưa đến bên miệng cô: “Nào, há miệng ra.”
“Thôi khỏi!!”
Vũ Quỳnh không nể mặt.
“Này! Cô còn muốn anh cô thích cô không?”
“Anh có cách?”
Đôi mắt của Vũ Quỳnh lập tức phát sáng.
Lục Li Dã lắc đầu: “Cô hết thuốc chữa rồi...”
Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Quỳnh u ám, miệng nhỏ lẩm bẩm, cô hơi chán nản: “Tôi cũng không muốn thích anh ấy đâu...”
“Thế thì há miệng ra.”
Lục Li Dã ra lệnh cho cô.
Môi Vũ Quỳnh mím chặt.
“Há miệng nào!”
Lục Li Dã nói tiếp, anh ta nheo mắt nhìn Cao Hướng Dương ở đối diện, độ cong khóe miệng sâu hơn, anh ta thúc giục: “Mau lên, không thử thì sao cô biết anh cô có thích cô không?”
“?”
Vũ Quỳnh hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng nghe câu này của anh ta, cô vẫn ngoan ngoãn há miệng nhỏ, ngậm miếng bít tết ở trước môi.
Cao Hướng Dương thấy trong nháy mắt khi Vũ Quỳnh hé đôi môi anh đào màu hồng phấn, ngậm miếng bít tết Lục Li Dã đút, lòng anh lập tức có ngọn lửa buồn bực dâng lên não.
Thậm chí anh cảm thấy...
Động tác nhỏ của cô hấp dẫn như vậy, cảm thấy căn bản anh không muốn để cô bày ra trước mặt người đàn ông khác!!
“Anh cô đến rồi...”
Lục Li Dã bỗng nói.
Vũ Quỳnh ngạc nhiên, cô vừa nghiêng đầu đã thấy khuôn mặt bình tĩnh của Cao Hướng Dương bước đến chỗ cô từ chỗ gần đó.
Áo khoác âu phục vẫn khoác trên cánh tay anh, hiển nhiên là có ý muốn đi.
Quả nhiên, sau khi bước tới, anh không nói hai lời đã kéo bàn tay nhỏ của Vũ Quỳnh rồi trầm giọng bảo: “Chúng ta về nhà.”
Tất nhiên Vũ Quỳnh không từ chối, cô ngoan ngoãn đứng dậy đi theo anh.
Lục Li Dã chậc chậc lắc đầu nhưng không ngăn lại.
Chẳng trách con nhóc này không theo đuổi được người ta, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt đơn giản nhất cũng không biết!
Cao Hướng Dương đi rồi nhưng Vưu Tiên không ngăn cản.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!