Cục thịt nhỏ mang theo mùi thơm và hơi ấm quen thuộc, mải mê dán vào tấm lưng cường tráng của Cao Hướng Dương, hai cánh tay nhỏ bé mềm mại cộng thêm đôi chân dài nhỏ lại giống như con bạch tuộc nhỏ kẹp chặt vào lưng anh.
Cho dù Cao Hướng Dương còn đang buồn ngủ, cho dù không nhìn thấy vật nhỏ trên lưng nhưng anh đã biết người đến là ai rồi.
Ngoại trừ vật nhỏ cả đời cũng không chịu trưởng thành kia thì còn có thể là ai được nữa chứ?
Mỗi lần tâm trạng không tốt, cô lại thích chui vào trong chăn của anh, từ nhỏ đến lớn đã như vậy rồi.
Sau khi cô lớn lên, anh đã nói cô bao nhiêu lần nhưng kết quả thì sao chứ?
Tính xấu vẫn không đổi!!
“Vũ Tiểu Tam...”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Trong giọng nói lười biếng lộ rõ vẻ ngái ngủ, giọng điệu kéo dài đầy quyến rũ: “Em đừng làm loạn nữa, mau về ngủ đi...”
Trong lời lẽ không thấy có bất kỳ trách cứ nào.
Vũ Tiểu Tam cuộn người sau lưng Cao Hướng Dương, không những không nghe lời mà trái lại càng ôm anh chặt hơn.
Bỗng nhiên, anh lại nghe được tiếng khóc nức nở vang lên.
Tiếng khóc rất khẽ như tiếng mèo con đầy bất lực nhưng đủ để tóm lấy trái tim của Cao Hướng Dương.
Cô khóc rồi...
Vũ Quỳnh thật ra không phải là đứa trẻ thích rơi nước mắt.
Khi còn bé, cô hay nghịch ngợm nên mẹ cô đã không ít lần cầm chổi lông gà đánh cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Cô bắt đầu thích khóc là từ lúc nào nhỉ?
Có lẽ là từ ba năm trước đây, từ cái ngày mà anh Hướng Dương của cô dẫn cô gái kia về nhà... Cao Hướng Dương vẫn sợ cô rơi nước mắt.
Anh xoay người và ôm cô vào trong lòng mình, tì cằm lên đỉnh đầu của cô rồi đau lòng cọ vài cái, giọng khàn khàn hỏi cô: “Sao em lại khóc thế?”
Vũ Quỳnh ôm chặt lấy thắt lưng lớn của Cao Hướng Dương, vùi gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mặt vào ngực anh và tham lam hít lấy mùi hóc môn đầy nam tính của anh... Chỉ có anh mới có thể làm cho cô thấy yên tâm.
“Anh muốn cưới cô ấy sao?”
Cô nghẹn ngào, khẽ hỏi anh.
Cao Hướng Dương nhíu mày và trầm giọng trả lời: “Anh và cô ấy đều đến tuổi kết hôn, có thể cưới được rồi! “
Nước mắt Vũ Quỳnh lập tức chảy ra càng nhiều hơn.
Cô vùi mặt trong ngực Cao Hướng Dương và khóc tới nấc lên, bàn tay nhỏ bé bất lực nắm chặt lấy áo ngủ của anh.
Gương mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt của cô ngước lên, đôi mắt đỏ hoe đầy cầu khẩn nhìn anh: “Anh có thể đừng kết hôn được không?! Cao Hướng Dương, anh đừng kết hôn được không? Em ghét anh kết hôn lắm!! Em không thích đâu…”
“Vũ Quỳnh...”
Cô nói mấy câu rời rạc lại làm cho Cao Hướng Dương không khỏi nhíu mày.
Nhìn cô không ngừng rơi nước mắt, trái tim anh như thắt lại.
Nhưng anh hiểu rõ những điều này cũng chỉ là cảm giác anh trai đau lòng vì em gái mà thôi.
“Vũ Quỳnh, anh là anh của em!! Sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải kết... A a…”
Anh còn chưa nói xong lại bị miệng của Vũ Quỳnh đang khóc che kín đôi môi mỏng của anh.
Nước mắt của cô càng chảy nhanh hơn.
Anh lại nghe được tiếng cô khóc và lẩm bẩm nói không rõ ràng: “Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe...”
Đôi môi đỏ mọng của cô vội vàng hôn lên đôi môi lạnh lùng của anh.
Bàn tay nhỏ bé nâng gương mặt đẹp trai của anh lên và tùy ý xâm chiếm, nóng lòng muốn mở hàm răng trắng của anh ra và chiếm lấy lãnh địa thuộc về mình.
Cô hôn tương đối trúc trắc như một đứa bé con vậy.
Cao Hướng Dương có thể hiểu rõ cảm giác bất lực và đau lòng từ trong nụ hôn đầy vội vã của cô... Làm một người anh trai luôn yêu thương cô, trong lòng anh tuyệt đối không cảm thấy tốt hơn cô chút nào cả!
Anh tuyệt tình kéo Vũ Quỳnh đang bám trên người mình ra.
Anh biết, nếu mình và cô cứ dây dưa không ngừng như vậy, chắc chắn sẽ không có câu trả lời!
“Em đừng làm loạn nữa. Anh đưa em đi ngủ...”
Đối với nụ hôn của cô, anh hình như...
Chẳng có chút cảm giác nào khó chịu nào cả!!
Vũ Quỳnh bị anh bế ngang lên.
Anh không đi giày mà đi chân trần bế cô đi về phía phòng ngủ của cô.
Vũ Quỳnh vẫn vùi mặt vào trong ngực của anh và không nói tiếng nào, đôi mắt cô đỏ hoe cực kỳ giống với con thỏ nhỏ đang tủi thân.
“Tiểu Tam, về sau không cần biết xảy ra chuyện gì, em cũng không được chui lên giường của anh nữa, biết chưa?”
Cô không trả lời.
Thậm chí không phát ra tiếng nào.
Nhưng Cao Hướng Dương biết cô đã nghe được.
Bởi vì bàn tay cô không để ý đã nắm chặt lấy cổ áo anh.
Cao Hướng Dương đặt Vũ Quỳnh lên giường và định đứng dậy rời đi, nhưng dù thế nào thì bàn tay cô vẫn móc lấy cổ anh không chịu buông ra.
“Tiểu Tam...”
Anh kiên nhẫn dỗ cô.
Mắt Vũ Quỳnh đã hoàn toàn đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh như đứa trẻ vô tội nói: “Anh dỗ em ngủ được không?”
Cao Hướng Dương bật cười.
Anh nhìn cô một lát rồi gật đầu.
“Được...”
Rõ ràng, anh đã bó tay với cô rồi.
Cuối cùng, Vũ Quỳnh mới lộ ra một nụ cười hiếm hoi.
Chỉ là phía sau vẻ tươi cười này lại là nỗi buồn vô tận..
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn chui vào trong chăn, cái đầu nhỏ dựa vào trong lòng anh, xem lồng ngực rắn chắc của anh thành gối ngủ làm cho cô yên lòng, cô nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ cạn.
Cô nằm mơ...
Trong giấc mơ, cô vẫn khóc và cứ khóc mãi.
Cô chảy rất nhiều, rất nhiều nước mắt...
Anh Hướng Dương vẫn thương cô, yêu cô, bảo vệ cô cuối cùng sắp cưới cô gái kia rồi. Từ nay về sau, anh sẽ không quan tâm cô, cũng không chiều cô nữa, lại càng không dỗ cô ngủ!
Người con trai mà cô yêu tròn mười tám năm sắp hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô!
Nước mắt giống như từng hạt trân châu trong suốt rơi ra khỏi khóe mắt làm ướt cả ngực của Cao Hướng Dương.
Cổ họng anh chợt căn ra, đôi môi chua chát, đôi mắt đen láy càng thêm thâm trầm trong bóng đêm.
Vào giờ tự học buổi sáng, Vũ Quỳnh gục đầu xuống bàn không nhúc nhích.
Tần Lịch Lịch hình như nói gì đó với cô nhưng lần này cô quả nhiên không nghe lọt được một từ nào. Trong đầu cô đang rối bời, cái gì cũng có lại không có gì...”Vũ Quỳnh!! Vũ Quỳnh... rốt cuộc cậu có nghe tớ nói không đấy?”
Có lẽ Tần Lịch Lịch không thể chịu được nữa, lúc này mới thò tay qua đẩy Vũ Quỳnh một cái.
Vũ Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Tần Lịch Lịch giật mình và che miệng kêu lên: “Vũ Quỳnh, cậu làm sao vậy? Sao mắt cậu lại sưng vù lên thế kia?!”
Vũ Quỳnh không để ý tới cô ấy mà quay đầu đi, tiếp tục nằm như một con lười vậy.
“Vũ Quỳnh...”
Tần Lịch Lịch lắc cô và bỗng nhiên xích lại sát người cô, xấu hổ thì thầm: “Tớ nói với cậu biết một bí mật nhé...”
Vũ Quỳnh không lên tiếng.
“Tối hôm qua... tớ không về nhà.”
“Tớ và Li Dã đã ra ngoài!”
“...”
Vẫn không có phản ứng.
Tần Lịch Lịch nói tiếp: “Tớ và anh ấy đi thuê phòng!”
Khi nói đến đây, cô ấy cuối cùng cũng dừng lại một chút, trong lời nói có hơi kích động, còn có chút ngượng ngùng: “Vũ Quỳnh, tối hôm qua là... lần đầu tiên của tớ...”
Lúc này Vũ Quỳnh cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ khẽ chớp vài cái rồi thản nhiên nói: “Tần Lịch Lịch, cậu chia tay với anh ta đi!”
Cô nói xong lại nằm úp sấp trên bàn như không còn sức sống nữa.
“Vì sao?”
Tần Lịch Lịch không hiểu trợn trừng mắt nhìn Vũ Quỳnh, trong mắt bỗng nhiên có chút đề phòng: “Vì sao cậu lại muốn tớ và anh ấy chia tay chứ? Vũ Quỳnh, cậu cũng thích anh ấy à?”
“...”
Vũ Quỳnh cảm thấy đầu óc Tần Lịch Lịch có vấn đề: “Anh ta không thích cậu! Anh ta còn có người con gái khác!”
“Cậu nói lung tung!”
Tần Lịch Lịch lập tức phản bác, gương mặt lại lộ vẻ ngượng ngùng: “Tối hôm qua... anh ấy còn nói yêu tớ...”
“Ở trên giường chứ gì?” Vũ Quỳnh nhướng mày.
“Ở đâu mà chẳng giống nhau?”
Có một câu nói rất hay, người đàn ông yêu mỗi người phụ nữ lên giường với anh ta!!
Tiếng chuông hết giờ tự học vang lên chói tai.
“Ồ... Đó có phải là Lục Li Dã của khoa nghệ thuật không vậy?”
“Đúng rồi! Hình như là anh!! Anh ấy thật sự quá đẹp trai đi...”
“Nhanh, nhanh ra xem đi!!”
Vũ Quỳnh theo bản năng nhíu mày, ngẩng đầu lên và liếc nhìn. Chỉ thấy Tần Lịch Lịch - bạn học cùng bàn của mình đã lao ra ngoài giống như một trận gió vậy.
“Li Dã, sao anh cũng tới đây vậy?”
Lục Li Dã rõ ràng vừa tới trường.
Cặp sách còn bị anh ta tiện tay vắt trên vai.
Anh ta mặc là đồng phục học sinh màu xanh sẫm do nhà trường phát, chiếc áo comple đơn giản kết hợp với chiếc sơ mi sáng màu bên trong và một chiếc áo khoác cộc tay lịch lãm, trên vai còn có hai cái huy hiệu đặc biệt, đó là kiệt tác của bản thân anh ta.
Rạng rỡ, phong lưu, phô trương, nổi loạn, không đứng đắn chính là những danh từ đặc biệt để chỉ Lục Li Dã.
Anh ta đưa tay qua ôm lấy bờ vai của Tần Lịch Lịch, mỉm cười với vẻ bất cần đời và nói: “Em yêu, em gọi bạn học cùng bàn của em ra đây, anh có chút việc riêng cần tìm cô ấy.”
Tần Lịch Lịch chớp chớp mắt, bĩu môi không vui và làm nũng với anh ta: “Anh...”
“Ngoan...”
Lục Li Dã cố ép lòng mà dỗ cô ấy.
Tần Lịch Lịch mím môi: “Vậy anh chờ một lát nhé!”
Cho dù rất không vui nhưng cô ấy vẫn xoay người đi vào trong phòng học.
Cô ấy đứng ở trước mặt Vũ Quỳnh và đẩy cô một cái: “Này! Vũ Quỳnh!”
“Làm gì...”
Vũ Quỳnh đang gục đầu xuống bàn chơi điện thoại.
Nghe Tần Lịch Lịch gọi, lúc này cô mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ấy.
“Bạn trai tớ tìm cậu kìa! Cậu ra ngoài một chút đi.”
Tần Lịch Lịch cố ý nhấn mạnh hai chữ “bạn trai”.
Vũ Quỳnh chẳng hề liếc nhìn Lục Li Dã đang đứng ở cửa đã trả lại cô ấy hai từ: “Không đi!”
Sau đó, cô tiếp tục chơi điện tử.
Tần Lịch Lịch tất nhiên sẽ không khuyên cô nữa.
“Cô ấy không chịu ra! Thôi đi, Li Dã, cô ấy là người như vậy đấy, lần nào cũng chỉ thích giả vờ thanh cao. Rốt cuộc anh tìm cô ấy có chuyện gì vậy? Anh cứ nói cho em biết rồi em nói lại với cô ấy cho.”
Lục Li Dã lại giống như căn bản không nghe thấy lời Tần Lịch Lịch nói.
Anh ta bước nhanh vào trong lớp học của bọn họ và trực tiếp ép Vũ Quỳnh phải đi.
“Ơ... anh Lục!!”
“Anh ấy tìm ai vậy? Tìm ai vậy?”
Trong phòng học, các bạn học nữ bắt đầu châu đầu ghé tai bàn luận.
Ở cửa, gương mặt Tần Lịch Lịch dần dần chuyển từ đỏ sang trắng.
Từ trong ánh mắt của Lục Li Dã, cô ấy nhìn thấy rõ ràng anh ta có… ham muốn đối với Vũ Quỳnh!!
Cho dù Vũ Quỳnh chơi điện tử rất chăm chú nhưng vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm đang tới gần mình.
Nhưng không đợi tới khi cô kịp phản ứng thì đã bị người ta vác ra khỏi phòng học rồi.
“Thả tôi ra….”
“Đáng chết!! Lục Li Dã, anh muốn làm gì?! Mau thả tôi xuống…”
Vũ Quỳnh ở trên vai anh ta hết đấm lại tới đá.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô đều không làm anh ta bị thương được, trái lại còn bị anh ta giữ chặt hơn.
Lục Li Dã cười đầy vẻ kiêu căng và vỗ một cái lên trên mông của Vũ Quỳnh: “Đừng giãy giụa nữa, cô giữ lại chút sức lực đợi lát nữa mà đối phó với tôi đi...”
Lục Li Dã đưa Vũ Quỳnh tới trong sân bóng rổ.
Vào giờ này, bên trong sân tất nhiên không có một bóng người nào.
Anh ta trực tiếp ném cô từ trên vai vào trong một xe đựng đầy bóng rổ với động tác rất thô lỗ.
“A…”
Vũ Quỳnh hét lên một tiếng, người đã rơi vào bên trong đống bóng rổ.
Cô mới vừa định đứng lên thì bỗng nhiên có một bóng đen mạnh mẽ phủ xuống.
Gương mặt đẹp trai lại không đứng đắn của Lục Li Dã đã xuất hiện ở trước mắt cô. Trong giây lát, hơi thở của hai người chỉ còn... cách nhau có nửa tấc.
“Anh bị điên à!!”
Vũ Quỳnh mắng một câu.
Lục Li Dã cười: “Không điên bằng cô, quái vật nhỏ...”
“...”
Vũ Quỳnh cảm giác toàn thân đều nổi da gà.
“Anh cút ngay…”
Từ trước đến nay Vũ Quỳnh không phải là dạng người dễ bị bắt nạt.
Lục Li Dã ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cảnh cáo của Vũ Quỳnh, gương mặt không đứng đắn càng ghé sát lại gần cô hơn, ngón tay nắm lấy cằm cô và cười xấu xa nói: “Vũ Quỳnh, từ hôm nay trở đi cô sẽ làm bạn gái của tôi!”
“Đồ điên!!”
Vũ Quỳnh lại mắng một câu.
Quả nhiên, anh ta vẫn bị điên không nhẹ đâu.
“Anh tránh ra!! Để cho tôi ra ngoài…”