Nói xong, anh cũng không nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của Tần Lịch Lịch, bước nhanh sang bàn đối diện.
Không đợi Vũ Quỳnh phản ứng lại, cổ tay cô đã bị một bàn tay như gọng kìm lạnh băng túm chặt, khoảnh khắc sau, cả người bị lôi kéo ra khỏi quan bar.
Tất cả bạn học đều kinh ngạc há hốc miệng, nhìn hai người phát triển nhanh chóng, không nói ra được lời nào, chỉ có thể giương mắt nhìn Vũ Quỳnh bị người đàn ông kia ngang ngược kéo đi.
“Anh làm gì thế! Anh làm đau em rồi!”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Vũ Quỳnh ra sức giãy ra nhưng không có kết quả, lực bàn tay nắm cổ tay cô như gọng kìm, có giãy thế nào cũng không ra.
Cô bị Hướng Dương thô bạo đẩy vào trong xe.
“Anh nhẹ thôi”
Shit!
Có thế nào thì cô cũng là con gái? Cho dù là trước giờ anh chưa từng coi cô là con gái!
Xe lao nhanh ra khỏi quán bar, đi về phía căn hộ chung cư Hướng Dương đang ở một mình.
Mà Vũ Quỳnh lúc này cũng coi như là nửa chủ nhân của căn hộ cao cấp đó.
Vì sao ư?
Bởi vì Cao Hướng Dương làm việc ở thành phố A, Vũ Quỳnh cũng vừa hay đỗ trường đại học A, hai người cứ thế bỗng dưng ở cùng một thành phố. Nghĩ cũng ra, Vũ tiểu tam trước giờ luôn được cưng chiều, đến thành phố nơi Hướng Dương sống, anh có thể không săn sóc sao? Anh dám không săn sóc sao?
Về đến chung cư, Vũ Quỳnh lại bị Hướng Dương lôi xềnh xệch ra khỏi xe, đi qua phòng khác, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
“Này này này! Anh rốt cuộc muốn làm gì…”
Cuối cùng Vũ Quỳnh cũng không chịu được nữa!
“Cao Hướng Dương!”
Cô hét lên!
Biểu thị kháng nghị!
Bỗng nhiên, một chiếc khăn ướt chà mạnh lên khuôn mặt đang trang điểm của cô.
Hướng Dương lau bừa cho cô, lực trên tay chẳng nhẹ chút nào: “Anh mới ra ngoài hai ngày mà em đã biến mình thành quỷ thế này à!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh vốn mềm mại, bị anh dùng sức chà mạnh thế, lớp trang điểm không bớt đi mấy, còn cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên.
Cô ngẩng phắt đầu lên, ngểnh cổ lên giống như con gà chọi, nói: “Chẳng phải anh bảo anh đi bốn ngày sao? Sao về nhanh thế?”
Về rồi cũng chẳng thông báo một câu!
“Hừ! Bốn ngày?”
Cao Hướng Dương lạnh lùng khó đoán nhếch mép: “Nếu bốn ngày sau anh mới về thì em còn làm những chuyện đáng đánh đòn nào nữa! hả!”
“Anh không có quyền quản em! Đừng có lau nữa, đau, đau em!”
Mũi cũng bị anh chà rát.
Vũ Quỳnh túm chặt bàn tay to của anh, khuôn mặt tránh trái tránh phải, muốn tránh sự thô lỗ của anh.
Đôi mắt đẹp đã giàn dụa nước mắt.
Tuyệt đối không phải do tủi thân, thực sự chỉ là vì anh lau mạnh quá nên đau!
“Trang điểm nhìn như ma!”
Cao Hướng Dương tức giận vứt khăn mặt bẩn lên chỗ bồn rửa mặt: “Không lau sạch mặt thì đừng có ra!”
Nói xong anh quay người đi ra khỏi phòng tắm.
Để lại Vũ Quỳnh không vui làm mặt quỷ sau lưng anh.
Vũ Quỳnh nhìn mình trong gương, bĩu môi.
Nhìn cũng giống quỷ như anh nói thật!
Lớp hóa trang kiểu mắt khói bị anh lau thành một vùng đen sì, đen cả chỗ khác trên mặt, lông mi cũng rơi ra một nửa, lủng lẳng rối loạn ở dưới mí mắt… khụ khụ, đúng là vừa xấu vừa thô!
Vì sao tối nay cô lại đến quán bar chơi sao?
Chẳng phải là vì lúc dùng máy tính của anh để lên mạng, vô tình cô phát hiện một email từ Mỹ gửi đến… người gửi còn là ai chứ, là Vưu Tiên.
Nội dung đương nhiên là thứ cô không muốn nhìn thấy nhất.
Đúng vậy! Vưu Tiên đi Mỹ học chuyên sâu sắp về rồi!
Một chuyện đáng mừng như vậy mà! Mà cô…
Thấy cực ghét!
Nếu hỏi cô vì sao cô lại ghét người phụ nữ tên Vưu Tiên đó như vậy…
Vũ Quỳnh nghĩ tới đây, không kiềm chế được hít sâu một hơi, ngực hơi đau nhói.
Nếu không có buổi tối ba năm về trước….
Cô và anh Hướng Dương của cô cũng không đến mức phải ở cục diện khó xử như thế này!
Vũ Quỳnh vỗ nước lên mặt, rồi đổ dầu tẩy trang ra tay, rồi xoa lên mặt, dùng sức chà.
Tẩy trang sạch sẽ khuôn mặt rồi cô mới bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa vào phòng khách, cô đã thấy Cao Hướng Dương đang sầm mặt lạnh ngồi trên sô pha nhìn cô.
“Em đi tắm rồi ngủ đây!”
Chân cô chạy nhanh như bôi mỡ, như chạy trốn.
“Lại đây!”
Cao Hướng Dương lạnh giọng ra lệnh cho cô.
Vũ Quỳnh đứng im: “Anh muốn làm gì?”
“Ai cho phép em đi quán bar?”
Anh ngẩng đầu, giọng điệu hoàn toàn giống với phụ huynh chất vấn cô.
“Em đã mười tám tuổi rồi!”
“Mười tám tuổi thì có thể uống rượu à? Mười tám tuổi thì có thể tùy tiện cởi quần của đàn ông ở quán bar à?”
Cao Hướng Dương đứng bật dậy, nhìn từ cao xuống ép hỏi cô.
Giữa hàng lông mày ẩn hiện sự tức giận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phát tiết ra.
Ánh mắt Vũ Quỳnh chán nản, giận dỗi hét lên: “Trong lòng em…chưa từng coi anh là đàn ông!”
Nói xong, cô quay phắt đầu đi.
“Nói chuyện với anh cho tử tế”
Cổ tay cô bị Cao Hướng Dương túm chặt, hơi dùng sức đã kéo Vũ Quỳnh giữ lại trước mặt anh.
Vũ Quỳnh cau mày, giãy dụa ra: “Chẳng lẽ em nói sai sao? Trong lòng anh, anh đã bao giờ xem em là con gái chưa? Em là em gái anh! Anh là anh trai em! Giữa chúng ta chỉ có vậy thôi!”
Cô vung mạnh tay thoát khỏi sự kìm kẹp của Cao Hướng Dương, rồi “bịch bịch” chạy lên lầu.
Nhìn theo bóng cô đi lên tầng, Cao Hướng Dương càng nhíu chặt mày hơn.
Cô là em gái, anh là anh trai!
Mối quan hệ giữa bọn họ, chỉ thế thôi!
Quả thực, chỉ thế thôi!
Một kỳ học mới lại bắt đầu.
Trên bàn ăn, Vũ Quỳnh ủ ê, vùi mặt vào ăn cơm, cứ và cơm mà chẳng ngẩng đầu lên lấy một lần.
Mái tóc xoăn nhẹ xõa tung trên bàn ăn, tóc mái vờn quanh miệng bát, dáng vẻ đáng yêu không tả được, nhưng…Cao Hướng Dương cau mày, đặt tờ báo y học trong tay xuống: “Vũ tiểu tam, ngẩng đầu lên ăn cơm, tóc xõa hết xuống bàn rồi kìa”
“Ồ…”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn ngẩng đầu lên thêm mấy phân, hai tay bưng bát, đưa lên, dứt khoát ăn không sót hạt cơm nào.
Xong xuôi, cô lau miệng: “Em ăn xong rồi! Em đi học đây, tạm biệt!”
“Anh đưa em đi”Đột nhiên anh nói.
“Hả?”
Vũ Quỳnh xoay đầu nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc, được cưng chiều đến sợ.
Bởi vì sáng nào cũng là do tài xế chở cô đi, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói muốn chở cô đi học!
“Chú Lý hôm nay xin nghỉ”
Anh thản nhiên giải thích một câu.
Xem đi!
Biết ngay là anh không nhiệt tình như thế mà!
Cao Hướng Dương đặt bát đũa xuống, dùng khăn giấy tao nhã lau miệng, rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi!”
“Vâng…”
Vũ Quỳnh giống như một đứa bé ngoan ngoãn, cúi đầu, lúng túng đi theo sau lưng anh.
Ừm! Cách nhau mười tuổi, đại khái là cách sống chung như thế này.
Cao Hướng Dương mở cửa xe cho Vũ Quỳnh, ánh mắt lướt qua túi đeo chéo sau lưng cô, hơi nhíu mày, nói: “Em chỉ có mấy quyển sách thôi, làm gì mà đeo túi to thế”
To đến mức nhìn như cái mai rùa.
Quá xấu xí!
Vừa nhắc đến cặp sách của mình, Vũ Quỳnh dường như đặc biệt căng thẳng.
Mặt khẽ biến sắc, vội vàng ôm cặp sách vào lòng, đặt mông ngồi vào trong xe, miệng nhỏ không vui lầu bầu một câu: “Cặp sách của người ta cũng muốn quản, sao anh còn dài dòng hơn cả ba em…”
“…”
Cao Hướng Dương không nói gì.
Nhìn cặp cô xẹp thế kia, chẳng có gì trong đó, có cần phải mang túi to như thế đi không?
Rất nhanh xe đã đến trước cổng trường Vũ Quỳnh.
Cô tự xuống xe, cũng chẳng nói cám ơn, cứ thế đi thẳng vào trong trường.
Nhìn bóng cô đi thẳng không quay đầu nhìn lấy một cái, Cao Hướng Dương cạn lời bật cười.
Cô nhóc này rốt cuộc là học sinh lớp lễ nghi của thầy nào? Đến lễ phép cơ bản nhất cũng không hiểu?
“Vũ tiểu tam!”
Cuối cùng, anh không cam tâm gọi cô lại.
Bởi vì, bị cô ngó lơ không nhìn, mà đi thẳng, hình như…sự tồn tại của mình ít quá.
Cô quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt linh động đẹp như trăng non, nghiêng đầu, vô tội hỏi anh: “Sao thế?”
“Lại đây!”
Cao Hướng Dương vẫy vẫy tay với cô.
Tiểu tam nhi không hiểu, cau mày lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía anh, đứng ở chỗ cửa sổ bên anh.
Hơi cúi người xuống, để tầm mắt ngang với của anh, cô hỏi lại: “Sao vậy?”
Cao Hướng Dương đưa tay ra nhéo mũi cô coi như trừng phạt: “Thầy giáo không dạy em là phải lịch sự với người khác à? Anh dành mười lăm phút quý giá trong cuộc đời anh để đưa em đi học, mà em không nói được một câu ‘cám ơn’ à?”
“…”
Vũ Quỳnh không nói gì, nắm chặt bàn tay đáng ghét kia của anh, nói: “Chuyện bé xé to! Cám ơn!”
Nói xong, cô xốc lại cặp trên vai, khoát khoát tay, xoay người đi vào trong trường.
Như cũ….
Chẳng quay đầu lại nhìn..
Cao Hướng Dương bật cười, chân đạp ga, đi ra khỏi đại học A.
“Vũ Quỳnh! Cậu được lắm, tốc độ nhanh đấy!”
Tần Lịch Lịch cũng không biết từ đâu xông ra, ôm vai Vũ Quỳnh, ám muội nhìn trộm cô: “Ai da! Tối qua mới quen biết mà hôm nay đã đưa cậu đi học! Đáng chết, tối qua cậu qua đêm ở nhà anh ta à!”
“Ừ!”
Vũ Quỳnh thành thật gật đầu.
Đúng vậy! Đêm qua chạy đến nhà anh ngủ lại một đêm!
Tần Lịch Lịch kinh ngạc há hốc mồm, mãi lâu sau mới hồi tinh thần lại, lại hỏi: “Lên giường chưa?”
“Lên giường?”
Vũ Quỳnh không hiểu, hơi cau mày.
“Là lên giường ý kia đó! Đừng có giả vờ với tớ!”
Ồ, thì ra là ý đó…
Vũ Quỳnh lườm cô ta một cái, nghĩ đêm qua cô trêu Cao Hướng Dương, lại gật đầu, phun ra hai chữ “lên rồi!”
Tình địch bớt được người nào hay người ấy!
Đây là suy nghĩ trong lòng Vũ Quỳnh.
Có điều cô cũng không nói dối.
Vốn dĩ giường của anh, từ nhỏ tới lên, cô cũng lên nhiều rồi!
“Ồ..”
Tần Lịch Lịch ám muội đụng nhẹ vào vai cô: “Vũ Quỳnh, có phải cậu quá không biết xấu hổ không? Tình một đêm? Hay là anh ta bao nuôi cậu? Người ta vừa nhìn đã biết là người có sự nghiệp thành công, một người đàn ông trưởng thành, thích chơi đùa những cô gái trẻ tuổi như chúng ta, cậu phải biết kiềm chế một chút!”
“Vậy sao?”
Vũ Quỳnh hơi nghiêng đầu, dường như cực kỳ hứng thú với câu hỏi này: “Cậu nói xem những người đàn ông trẻ như bọn họ, sẽ thích cô gái ít tuổi như mình sao?”
Tần Lịch Lịch xoa cằm, dáng vẻ như thể nắm rõ các loại đàn ông trong tay, cũng ra gì, nói: “Đàn ông ấy mà, cho dù là giai đoạn bao nhiêu tuổi đều thích cô gái ít tuổi! Này! cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ, hai người rốt cuộc chỉ coi là tình một đêm hay là anh ta bao nuôi cậu!”
“Bao nuôi!”
Vũ Quỳnh không nghĩ ngợi gì nữa mà trả lời cô ta luôn.
Coi là bao nuôi nhỉ! Dù sao thì mỗi tháng cũng cho cô ít tiền tiêu vặt.
Vũ Quỳnh nói xong cầm cặp sách lên bước chân vui vẻ vào lớp.
Hóa ra người đàn ông thường thích những cô gái ít tuổi trẻ trung như cô! Vậy thì Cao Hướng Dương chắc cũng thích nhỉ?
Vũ Quỳnh tự an ủi bản thân.
“Này! Vũ Quỳnh, tớ có chuyện muốn với cậu”
Tần Lịch Lịch túm lấy Vũ Quỳnh: “Được đàn ông bao nuôi, có cần vui đến thế không?”
“Cậu quản được à, có chuyện gì thì nói đi”
“Tớ có bạn trai rồi”
“Ồ!”