Kết quả, cô nhóc chớp chớp mắt, nghiêm mặt lại nhìn cô, dáng vẻ rất nghiêm túc: “Mẹ, hay là mẹ ăn lòng trắng đi! Hướng Tình nhường cho mẹ ăn. Mặt mẹ dạo này nhiều mụn, chẳng trắng gì cả, mẹ mau ăn đi! Con nhường cho mẹ đó! Ăn rồi sẽ xinh đẹp…”
Cô nhóc vừa nói vừa không ngừng đưa miếng trứng sát miệng Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân suýt nữa thì nước mắt giàn dụa.
Con gái à con gái, sao con giống ba con thế, điều không nên nói thì lại nói, cứ thích đâm vào vết thương lòng của người khác, rốt cuộc là cố ý phải không?
Nghe chồng và con trai ở bên cạnh vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác, Hoàng Ngân cố gắng cắn một miếng trứng, rồi nuốt luôn lòng đỏ, không chừa lại miếng nào cho cô con gái.
“…”
Hướng Tình nuốt nước bọt, vẻ mặt vô tội.
Hoàng Ngân cuối cùng cũng bóc một quả khác cho nó: “Tình Tình, lát nữa đến trường mẫu giáo, con có khóc không?” Hướng Tình gật đầu, thành thật nói: “Chắc là có ạ”
Lúc nói lời này, trong đôi mắt to tròn long lanh của cô bé không có một chút xấu hổ nào.
“Con đã đi học mẫu giáo rồi sao vẫn còn khóc? Con nhìn các bạn khác trong lớp xem, bạn nào cũng ngoan, chỉ có mình con là khóc, con không xấu hổ à? Nếu con còn khóc nữa, mẹ sẽ bị mất mặt đấy.”
“Nhưng mà Tình Tình vẫn sẽ khóc”
Hướng Tình vô cùng kiên quyết.
Cuối cùng, nó nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó vẻ mặt lo lắng hỏi Hoàng Ngân: “Nhưng mà, nếu con khóc, thì mặt của mẹ sẽ biến mất thật ạ?”
“…”
Hoàng Ngân gật đầu: “Sẽ biến mất thật!”
“Được ạ! Vậy thì lần sau không dám khóc nữa, con không muốn mặt của mẹ bị biến mất đâu, thế thì… đáng sợ lắm!”
“…”
Kết quả, con gái bảo bối của cô quả thật không còn khóc trên lớp mẫu giáo nữa.
Hoàng Ngân tự nhận thấy chiêu này khá hay!
Vũ Quỳnh ba tuổi.
Cô bé có mái tóc như chó gặm, đang nước mắt nước mũi tèm lem, đáng thương chạy từ ngoài vào.
“Anh Hướng Dương! Anh Hướng Dương!”
Lúc tam công chúa không vui, trong lòng chỉ có anh Hướng Dương thôi.
Hướng Dương đang làm bài tập trong phòng, nghe tiếng gọi của tam công chúa, vội vàng vứt bút xuống, ‘lạch bạch’ chạy xuống lầu.
“Sao thế, sao lại khóc?”
Hướng Dương ôm Vũ Quỳnh mềm mại lên.
Tuy cậu mới mười ba tuổi nhưng thân hình đã cao ráo rắn rỏi hơn so với bạn bè cùng trang lứa, dù sao thì cũng có gen tốt sẵn rồi.
Khuôn mặt đẹp trai, so với ba của cậu thì chỉ có hơn chứ không kém.
Còn tiểu công chúa trong lòng, tuy kiểu tóc không được coi là đẹp nhưng khuôn mặt đáng yêu giống như một tinh linh trốn trong rừng sâu, thuần khiết, không nhiễm bụi trần: đáng yêu đến mức không giống người phàm.
“Nói cho anh, sao em khóc?”
Hướng Dương lại hỏi, nắm chặt tay cô bé, lau khô nước mắt trên má.
Má của cô bé cực mềm, da trắng sứ lúc này còn hơi hồng, vô cùng xinh đẹp.
“Tóc em…xấu quá! Xấu quá… làm thế nào đây? Các bạn ở lớp mầm non cứ cười em… hu hu hu…”
“…”
Hướng Dương xoa đầu cô bé, dối lòng an ủi: “Anh có thấy xấu đâu? Nhìn cũng đẹp mà!”
“Các bạn nói nhìn giống bị chó gặm, huhu…”
Cô nhóc nói xong thì càng khóc to hơn.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa! Hay là… anh cắt sửa lại cho em nhé?”
Hướng Dương to gan đề nghị.
“Thật không ạ? Được ạ, được ạ!”
Cô nhóc vội vàng gật đầu, vui mừng khôn xiết, thoáng chốc đã hết khóc, cảm xúc cũng bình ổn lại.
“Vậy em ngoan ngoãn ngồi đây, anh đi lấy kéo”
Hương Dương đặt cô bé lên ghế sô pha ngồi, rồi vào tìm kéo trong ngăn tủ, sau đó đi vào phòng bếp lấy cái tạp dề của mẹ, buộc cẩn thận cho em gái.
“Được rồi, em ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không được cử động, nếu không sẽ cắt phải tai em đó!”
“Vâng, Tiểu Quỳnh không động đậy đâu”
Cô nhóc để hai tay ra sau lưng, ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Quả thật cô bé tin tưởng một trăm phần trăm anh trai mình!
“Xoẹt xoẹt!”
Kéo cắt qua chỗ tóc mái mềm của cô bé, tóc đen cắt rơi xuống thành đống nhỏ.
Cô bé vô cùng hài lòng.
Còn Hướng Dương…
Sau khi cắt một vòng thì phát hiện, cũng không khác lúc trước là bao, nhìn vẫn giống chó gặm.
Cậu lại không hài lòng, lại cắt tiếp.
Lại một vòng….
HÌnh như vẫn còn chưa đẹp…
Lại cắt…
Mãi đến khi..
Tóc mái của Vũ Quỳnh sát đến da đầu của cô bé, lúc này mới coi như xong.
Cuối cùng thì cũng không giống chó gặm nữa.
Nhưng mà…
Hướng Dương nhìn cứ cảm thấy nó kỳ quái sao ấy.
Kiểu tóc này giống như… ở giữa không có tóc vậy, quá xấu.
Cậu hơi ngại ngùng, cầm gương giơ ra cho Tiểu Quỳnh xem: “Cái đó… em xem xem…”
Vũ Quỳnh soi vào gương, chớp chớp mắt, rất lâu không nói gì.
Lúc Hướng Dương tưởng cô bé sẽ lại khóc thì đột nhiên cô bé hớn hở cười tươi: “Như này nhìn buồn cười quá!”
“…”
Hướng Dương khẽ thở phào, cũng hơi áy náy với Vũ Quỳnh, có điều, nó không khóc là tốt nhất rồi.
Giơ tay ra ôm lấy nó, rồi nói: “Đi chơi đi! Anh đi làm bài tập đây!”
“Vâng ạ!”
Tâm trạng cô nhóc tốt hẳn lên.
Ngày hôm sau nữa, Vũ Quỳnh đi học với kiểu tóc vô cùng kỳ lạ đó, nhưng không ngờ, vẫn bị các bạn ở lớp cười.
Hơn nữa còn bị cười ác hơn cả hôm qua.
Có mấy bạn còn không kiềm chế được mà cười bò ra đất.
Nhưng lần này, Vũ Quỳnh không khóc, cũng không nổi cáu với bọn họ, tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
Ném cặp sách lên bàn, khịt mũi khinh thường nói: “Đám ngốc các cậu căn bản chẳng hiểu thế nào là sành điệu”
Trong lòng Vũ Quỳnh thì những gì thuộc về anh Hướng Dương của cô bé thì đều là tốt, đẹp.
Cho nên, kệ các bạn cười cợt thế nào, tâm trạng cô bé vẫn vô cùng tốt.
…
Năm đó, Vũ Quỳnh tám tuổi, Hướng Dương mười tám tuổi.
Hướng Dương đã vào cấp ba, không nghi ngờ gì, đã trở thành hotboy của trường.
Ngũ quan đẹp, đẹp đến mức không thật, hút hồn người khác.
Đến cả Hoàng Ngân, là mẹ cậu bé, cũng nhiều lần không kiềm chế được mà si mê nhìn con trai, chứ đừng nói đến mấy cô bé nữ sinh kia.
Tuy Vũ Quỳnh còn ít tuổi nhưng cũng có nhận thức mạnh mẽ về cái đẹp.
Cô bé cũng sắp lên cấp hai rồi.
Tuy Hướng Tình lớn hơn Vũ Quỳnh một tuổi nhưng người làm cha mẹ luôn mong con cái mình có bạn bè, cho nên Hoàng Ngân cho Hướng Tình và Vũ Quỳnh cùng đi học, hai đứa bé có người cùng học, cùng chơi, tốt quá.
Hai cô bé học trường tiểu học thuộc trường cấp ba của Hướng Dương, vừa tan học đã có nhiều chị gái bạn gái đến niềm nở với hai bé, mua nhiều đồ ăn đồ chơi cho chúng, mục đích là để nhờ hai bé đưa thư tình, hoặc là muốn làm thân, để sau này dễ hành động. Vũ Quỳnh thì cũng tạm còn Hướng Tình thì không vui lắm.
Mỗi lần nhìn thấy những cô gái đó, Hướng Tình đều kéo Vũ Quỳnh trốn, thậm chí còn uy hiếp bọn họ: “Nếu các bạn còn đáng ghét như thế nữa thì tôi sẽ đi nói cho anh trai tôi biết! Anh trai tôi sẽ không thích các cô đâu! Bạn gái của anh trai tôi chỉ có tiểu tam nhi thôi!”
Tiểu Quỳnh chớp chớp mắt!...
Bạn gái?
Cô bé là bạn gái của anh Dương từ lúc nào chứ? Bạn gái là thứ gì?
Cô bé hoàn toàn không hiểu, cứ ngây ngô đứng đấy gật đầu bừa: “Đúng, tớ chính là bạn gái của anh Hướng Dương”
“Hả… nhỏ tuổi thế mà cũng là bạn gái của anh Dương á?”
Lời nói của Vũ Quỳnh làm cho các cô gái học cấp ba cười bò ra.
Đương nhiên, chẳng có ai thực sự tin lời của cô bé.
Vũ Quỳnh dù sao cũng chỉ là trẻ con.
Bởi vì mối quan hệ giữa chị em nhà họ Cao rất tốt, cho nên dường như ngày nào Vũ Quỳnh cũng xuất hiện ở nhà Hoàng Ngân, nếu có hôm nào đột nhiên không thấy đến nữa thì quả thật hơi lạ.
Hoàng Ngân thực lòng coi nó như con dâu nhỏ của cô rồi.
Vũ Quỳnh không hiểu gì, chỉ ngoan ngõan gọi Hoàng Ngân là mẹ Hoàng Ngân, gọi Dương Thành là ba Dương Thành.
Buổi tối, Vũ Quỳnh lại chạy sang tìm anh Hướng Dương của nó.
May là hai nhà ở cùng một khu, cách không xa lắm.
Lúc này Hướng Dương đã ngủ rồi, cô bé đẩy cửa phòng ngủ Hướng Dương, đi vào tự nhiên như vào phòng mình, nhẹ nhàng như mèo chui vào trong chăn của cậu, nằm vào trong lòng, ngủ yên không một tiếng động.
Hướng Dương đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại trong lòng, cậu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy tiểu tam nhi nằm trong lòng rồi.
Cậu kinh ngạc, hỏi cô: “Sao thế?”
Rồi xoay người nhìn cô bé.
Cô bé nhúc nhích cơ thể mềm lại sát vào nơi ấm áp trong lòng cậu hơn nữa.
Vừa nhìn Hướng Dương đã biết, chắc là cô bé này lại không ngoan bị ba mẹ mắng đây mà.
Bình thường nghịch ngợm bị mắng, cô bé sẽ có dáng vẻ như cô vợ trẻ tủi thân này.
Cậu vươn tay ra ôm cô bé vào lòng: “Có phải lại bị mẹ mắng không? Xem em sau này còn hư không…”
“Rõ ràng là ba mẹ không ngoan! Hung dữ với Vũ Quỳnh…”
Hướng Dương phì cười.
“Vũ Quỳnh…”
Cậu gọi tên cô bé.
“Dạ?”
“Sau này nếu không muốn ngủ ở nhà thì phải sang ngủ với chị Hướng Tình, không được ngủ cùng anh, biết chưa?”
“Em không muốn!”
Cô nhóc bỗng không vui, ôm chặt cánh tay của Hướng Dương, cơ thể không đồng ý cựa quậy: “Em muốn ngủ với anh Hướng Dương cơ! Em muốn ngủ với anh…”
“Được rồi, được rồi, ngủ với anh, ngủ với anh…”
Cậu sợ cô bé rồi!
Vũ Quỳnh từ nhỏ đã quấn quít cậu rồi.
Giống như em gái quấn quít anh trai.
Còn cậu, cũng quan tâm cô em gái trong lòng này!
Dù sao thì cậu cũng là anh, hơn nữa cũng lớn hơn cô bé mười tuổi!
…
Năm đó, Vũ Quỳnh mười hai tuổi, Hướng Dương hai mươi hai tuổi.
Cuối tuần…
Vũ Quỳnh đeo cặp sau lưng, lảo đà lảo đảo lao vút về phía nhà họ Cao.
“Anh Hướng Dương! Anh Hướng Dương, chết rồi chết rồi, Vũ Quỳnh sắp chết rồi!”
Vành mắt cô đỏ hồng, không ngừng gọi tên cậu.
Hướng Dương chạy từ trên tầng hai xuống: “Sao thế? Sao thế?”
“Máu…máu…”
“Máu? Máu ở đâu?”
Hướng Dương nhìn Vũ Quỳnh một lượt từ trên xuống dưới, cũng không thấy vết thương nào trên người cô bé cả.
Vũ Quỳnh sợ sắp khóc đến nơi: “Em chảy nhiều máu lắm, nhiều máu…”
“Ở đâu? Ở đâu?”
Hướng Dương lại nhìn trái nhìn phải Vũ Quỳnh, cẩn thận kiểm tra mấy lần, nhưng vẫn không phát hiện ra chỗ nào chảy máu…
“Ở dưới…”
Vũ Quỳnh khóc run lên, khuôn mặt đỏ rực lên: “Ở dưới, nhiều máu lắm…”
Cao Hướng Dương ngẩn ra, sau đó, bừng tỉnh, vỗ vào trán một cái.
Nhìn Vũ Quỳnh trước mặt đã trưởng thành, Cao Hướng Dương cảm thấy hơi hoảng hốt.
Năm ngoái lúc Hướng Tình trưởng thành, còn bị cậu cười trêu. Thế mà Vũ Quỳnh trước mặt này trưởng thành, cậu bỗng cảm thấy có phần hốt hoảng và ngại ngùng.
“Em đi vào nhà vệ sinh đi, sau đó cởi quần bị bẩn ra, để anh đi tìm mẹ Hoàng Ngân…”
“Vâng…”