Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 300: Đám cưới thế kỷ




Hoàng Ngân trấn an cô ấy, nắm tay của cô ấy và khuyên thật lòng: “Có thể cô cảm thấy tôi làm mẹ của một đứa trẻ nên căn bản không tư cách nói với cô những chuyện này. Dù sao tôi không thể hiểu được đau khổ của cô, nhưng cô không thể phụ tấm lòng của Vũ Phong được, không phải sao? Lại giống như cô nói, thật ra trong lòng anh ấy rất để ý tới chuyện này nhưng không hề thể hiện ra ở trước mặt cô. Vì sao lại như vậy? Đó là bởi vì... anh ấy yêu cô! Ở trong lòng anh ấy, cô còn quan trọng hơn đứa trẻ! Hơn nữa, các người chỉ là khó có mà thôi, cũng không phải là không có hi vọng. Lẽ nào cô chỉ vì một chữ “khó” đã muốn kết thúc cuộc hôn nhân của hai người sao? Nếu thật sự là vậy, lần này Vũ Phong vì cô mà chịu khổ tâm cũng uổng phí cả rồi!”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Không, em sẽ không kết thúc cuộc hôn nhân với anh ấy...”

Thùy Sam vội vàng lắc đầu: “Cho dù em thỉnh thoảng từng có suy nghĩ này, nhưng chị Hoàng Ngân, em nghe chị nói vậy lại càng kiên trì với tình yêu của em và anh ấy hơn! Chị nói không sai, bọn em không nên dễ dàng buông tha, bọn em vẫn còn có hi vọng...”

“Đồ ngốc...”

Hoàng Ngân khẽ xoa đầu của cô ấy: “Hai người đều còn trẻ như vậy thì không cần quá sốt ruột về chuyện này, cứ mở rộng tấm lòng rồi tất nhiên sẽ có thôi! Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, biết không?”

“Được, em biết rồi. Chị Hoàng Ngân, cám ơn chị, nói chuyện với chị nhiều như vậy, trong lòng em cũng thấy thoải mái hơn nhiều!”

Hoàng Ngân cười: “Vậy đứa bé thứ hai của tôi sẽ chờ hai người đấy...”

“Được! Bây giờ em đột nhiên lại đặc biệt có lòng tin vào tương lai của mình!!”

Về sau...

Rất nhiều năm sau đó, Thùy Sam cuối cùng cũng sinh ra một cô con gái đặc biệt đáng yêu đúng như mong muốn.

Bình thường, cô bé luôn rất đáng yêu giống như một tinh linh vậy, gần như người gặp người thích, nhưng tính tình tinh nghịch lại làm cho người ta thấy vô cùng đau đầu.

Đương nhiên, tất cả những điều này đều nói sau!

Trên đảo Renal.

Sương mù mờ mịt giống như một tấm lụa mỏng bao phủ lấy cả hòn đảo.

Tiếng thánh ca vang vọng bên trong nhà thờ trang nghiêm, trong màn sương trắng quấn quanh thật giống như xứ sở thần tiên, như mộng như ảo... Nơi đây sắp diễn ra một đám cưới thế kỷ.

Không, phải nói chính xác là ba đám cưới, ba đôi cô dâu, chú rể nắm tay nhau bước vào trong nhà thờ thần thánh, đi vào thế giới cuộc sống mới của bọn họ.

Cánh cửa nhà thờ vừa dày vừa nặng “két” một tiếng và mở ra...

Một chùm ánh sáng màu vàng nhạt xuyên qua màn sương mỏng và chiếu vào. Ở cửa, ba cô dâu mặc áo cưới màu trắng đầy thánh thiện giống như ba nàng tiên, đầu đội mũ cưới có ren trắng mỏng che trước mặt đang đứng yên ở đó, chờ nghi lễ đám cưới bắt đầu.

Ngay lập tức, trong nhà thờ vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Dưới thánh giá thiêng liêng, ba chú rể đều thống nhất mặc trang phục màu trắng, chỉ có các chi tiết nhỏ là có phần khác nhau. Nhưng thường ngày, ba người đàn ông này đều vô cùng đẹp trai. Cho dù là Cao Lâm Tuấn đã qua tuổi năm mươi vẫn lộ ra phong thái nổi bật, hoàn toàn không thua kém gì hai người trẻ tuổi bên cạnh.

Quả nhiên, người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, còn đàn ông trưởng thành tự nhiên cũng có sức hấp dẫn mà người trẻ tuổi không có được.

Ba chú rể đều tương đối kích động.

Ngay cả Cao Dương Thành trước sau luôn trầm tĩnh, lúc này nhìn qua cũng có vẻ đặc biệt khẩn trương.

Ngay cả tiếng hít thở cũng không tránh khỏi trở nên dồn dập.

“Hành khúc đám cưới” thần thánh bắt đầu vang vọng trong cả nhà thờ... Ba cô dâu đứng song song dưới sự vây quanh của phù dâu và các hoa đồng, chậm rãi đi qua cổng hoa, bước đi trong tiếng đàn dương cầm, tao nhã bước lên thảm đỏ phủ kín hoa Bách Hợp màu trắng và đến trước thánh giá hạnh phúc... Bởi vì ở đó có các chú rể đang chờ đợi bọn họ!!

Đó là người đàn ông duy nhất trên đời này sẽ mang tới hạnh phúc cho bọn họ!!

Nhìn cô dâu của mình đi từng bước một tới gần mình, trong giây lát ba người đàn ông đều khẩn trương đến mức cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm và vẫn chưa ngừng lại...

Những cánh hoa đầy trời rơi xuống người ba cô dâu, ngôn ngữ của loài hoa đại biểu cho hạnh phúc, biểu thị ba cô dâu sẽ hạnh phúc suốt đời.

Hoàng Ngân cảm thấy ngày này sẽ trở thành ngày hạnh phúc nhất trong cả đời mình!!

Cô có thể cùng mẹ và người bạn tốt của mình bước đi vào trong nhà thờ hạnh phúc, thử hỏi trong đời người còn có gì mãn nguyện hơn so với giờ phút này nữa?

Hạnh phúc nhất chẳng qua cũng chỉ có vậy!!

Tiếng nhạc dừng lại, cô dâu đứng ở bên cạnh chú rể của mình...

Hai bên nhìn nhau...

Trong bọn họ lộ ra tình yêu nồng nàn, đầy kích động và vui sướng.

Sáu người, ba đôi cô dâu, chú rể mới đầy thành kính đứng trước mặt cha xứ đang ở phía trước thánh giá.

Lại nghe cha xứ trang nghiêm nói:

“Tiếp theo, tôi muốn lần lượt hỏi ba đôi cô dâu chú rể cùng một vấn đề. Đây là một vấn đề rất dài, mời sau khi nghe xong mới trả lời: Ngài Cao Dương Thành, con có bằng lòng cưới cô Đỗ Hoàng Ngân làm vợ, ở cùng với cô ấy theo giáo huấn trong kinh thánh, hợp làm một thể với cô ấy ở trước mặt thần, yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ cô ấy như yêu thương chính mình, bất kể cô ấy có ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hoặc hoạn nạn thì vẫn trước sau trung thủy với cô ấy mãi đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”

Cao Dương Thành xoay mặt về phía Hoàng Ngân, trong đôi mắt sâu thẳm đầy ánh sáng rạng rỡ.

Ánh mắt anh sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô và chân thành trả lời một câu: “Con bằng lòng!!”

Tiếng vỗ tay vang lên đinh tai nhức óc.

Viền mắt của Hoàng Ngân không khỏi ướt át.

“Cô Đỗ Hoàng Ngân, con có bằng lòng làm vợ của ngài Cao Dương Thành, sống cùng anh ta theo giáo huấn của kinh thánh, cùng anh ta hợp làm một thể ở trước mặt thần...”

“Con bằng lòng!!”

Cha xứ còn chưa kịp nói hết đã nghe Hoàng Ngân nóng lòng trả lời một câu.

Nhất thời, trong nhà thờ vang lên những tiếng cười ròn rã. Hoàng Ngân ngượng ngùng lau nước mắt và nhìn chồng mới cưới của mình ở phía đối diện. Cô lại chân thành nói thêm một câu, giọng nói có hơi nghẹn ngào nhưng làm người ta vô cùng xúc động: “Con bằng lòng làm vợ anh ấy! Yêu thương, an ủi, tôn trọng và bảo vệ anh ấy giống như yêu thương chính bản thân mình! Bất luận anh ấy có ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay khó khăn, con đều sẽ trước sau trung thủy với anh ấy, mãi đến… giây phút cuối cùng của cuộc đời!!”

Cao Dương Thành nghe vợ nói xong những lời chân thành này, tâm trạng anh hơi kích động, ngực phập phồng kịch liệt.

Anh rất muốn tặng cho vợ yêu của mình một nụ hôn thật nồng cháy, nhưng rõ ràng bây giờ còn không phải lúc.

Tiếp theo là lời thề của hai đôi Vũ Phong và Thùy Sam, Cao Lâm Tuấn và Trần Lan.

Người cũng cảm động vô cùng chính là Trần Lan. Khi nói xong câu “con bằng lòng”, bà đã khóc không thành tiếng.

Có lẽ không trải qua một tình yêu say đắm nhớ mãi không quên sẽ mãi mãi không thể hiểu được nỗi đau thương, chua xót, khổ sở trong thời gian này và phần ngọt ngào cuối cùng này... Hết khổ đến sướng chẳng qua cũng chỉ có vậy!

Bà chờ đợi lâu như vậy, chịu đựng nhiều năm như vậy, thậm chí từ trước đến nay chưa từng hy vọng bọn họ sẽ có một ngày còn có thể ở cùng nhau... Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng một chỗ!!

Bọn họ còn thật sự trở thành vợ chồng!!

Cho dù có thêm bao nhiêu cực khổ đi nữa, bọn họ cũng thấy đáng giá!! Thật sự đáng giá... “Bây giờ mời ba đôi cô dâu, chú rể trao nhẫn cưới để làm tín vật kết hôn. Chiếc nhẫn vàng biểu thị các người muốn trao tình yêu quý giá nhất của mình như món quà đáng quý nhất cho đối phương! Vàng vĩnh viễn không rỉ rét, vĩnh viễn không phai màu, đại biểu cho tình yêu của các người sẽ kéo dài mãi mãi! Chiếc nhẫn tròn đại biểu cho không giữ lại chút nào, có đầu không có đuôi, mỹ mãn vĩnh viễn không rạn nứt!!”

Ba phù dâu lần lượt dùng hoa hồng tươi màu đỏ nâng ba đôi nhẫn cưới bước vào đầy duyên dáng.

“Tiếp theo, ngài Cao Lâm Tuấn, ngài Cao Dương Thành và ngài Vũ Phong, mời cả ba nói từng câu một theo tôi...”

Cha xứ tiếp tục chủ trì: “Đây là tín vật kết hôn anh dành cho em, anh muốn kết hôn với em, yêu thương và bảo vệ em. Bất kể khó khăn hay giàu có, bất kể hoàn cảnh xấu hay tốt, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, anh đều là người chồng trung thực của em!!”

Ba người nói dứt lời, từng chiếc nhẫn được đeo vào trong tay của vợ mình...

Kích thước vừa vặn.

Từ nay về sau, bọn họ sẽ luôn ở bên cạnh đối phương!

“Cô Trần Lan, cô Đỗ Hoàng Ngân và cô Dương Thùy Sam, mời các cô nói từng một câu một theo tôi: Đây là tín vật kết hôn em muốn dành cho anh, em muốn lấy anh, yêu thương và bảo vệ anh bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh tốt hay xấu, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, em đều là người vợ trung thực của anh!”

“Tiếp theo, mời các người nói theo tôi...”

“Em đi đâu thì tôi đến đó. Em ở đâu thì tôi cũng ở đó. Đất nước của em chính là đất nước của tôi, thần của em chính là thần của tôi...”

Trong nhà thờ vang lên lời thề thành kính của ba đôi cô dâu, chú rể.

“Căn cứ vào quyền do thần thánh trao cho chúng tôi, tôi tuyên bố các người đã trở thành vợ chồng, căn cứ theo ý chỉ của thần sẽ vĩnh viễn không chia rời!!”

“Bộp bộp.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, giống như tiếng sóng biển ào ạt tuôn ra...

Trong giây phút thần thánh này, tất cả các cô dâu đều vui mừng hạnh phúc mà xúc động rơi nước mắt.

“Tiếp theo, chú rể có thể hôn cô dâu xinh đẹp của chúng ta...”

Cha xứ vừa dứt lời, khăn che mặt của các cô dâu được vén lên. Các chú rể đã nóng lòng từ lâu liền hôn cô dâu của mình... Trong ba đôi cô dâu, chú rể thì người xấu hổ nhất không ngoài Trần Lan đã qua tuổi năm mươi.

Khi Cao Lâm Tuấn hôn bà, lần đầu tiên bà có cảm giác... hôn môi tự nhiên cũng có thể cẩn thận như vậy.

Đã qua nhiều năm rồi, bà cảm thấy trái tim mình tưởng chừng như đã chết, cuối cùng đã thức tỉnh lại!!

Tất cả giống như một giấc mơ, có cảm giác không chân thật tới mức nào...

Nếu như đây thật sự chỉ là giấc mơ, bà hi vọng mình có thể mãi mãi sống ở trong giấc mơ này, không cần tỉnh lại nữa!!

Mà Vũ Phong - chú rể bên cạnh lại kích động ôm lấy vợ yêu vào trong lòng, nhấc cô ấy treo trên người mình và điên cuồng ôm hôn, thể hiện ra sự si mê, yêu thầm của mình đối với cô ấy trong mấy năm qua...”Tiểu Sam Nhi, cám ơn em có thể lấy anh...”

Thùy Sam xúc động đến hai mắt đẫm lệ...

Bỗng nhiên lại nghe cô ấy nũng nịu khẽ gọi một tiếng: “Chồng...”

Sau đó là...

“Em yêu anh!!”

Cô ấy thật lòng nói yêu anh ta!!

Anh ta đã từng nói, đây là ba chữ cô... vẫn còn nợ anh ta ba chữ này!

Thật ra Thùy Sam không phải sợ nợ nhau mà cô hiểu rõ khi yêu cần phải lớn tiếng nói ra!!

Vũ Phong hình như không ngờ được vợ yêu của mình lại bỗng nhiên chân thành nói ra ba từ này với mình. Cô ấy vừa nói dứt lời, anh ta không ngờ không chịu thua kém mà chảy xuống nước mắt vui mừng của người đàn ông... Đương nhiên, mặc dù chỉ thật sự là vài giọt rất nhỏ nhưng đã đủ để trở thành một chuyện cười, làm cho Cao Dương Thành và Hoàng Ngân cười nhạo anh ta hơn nửa đời người.

Kết giao bạn bè vô ý, nói chung chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi!!

Nghi thức hôn môi kết thúc...

Trong nhà thờ, cuối đám đông có một người đàn ông con lai đầy tao nhã và cao quý dang đứng.

Louis!

Nhìn những giọt nước mắt vui mừng của Hoàng Ngân, anh ta không khỏi cười theo... Trong nụ cười là niềm hạnh phúc.

Cho dù trong hạnh phúc đó còn pha lẫn chút chua xót và khổ sở.

Nhưng... Chỉ cần cô hạnh phúc là đủ rồi!!

Bảo bối, chúc em hạnh phúc!!

Yêu em, Đường…

Anh ta xoay người và bước ra khỏi nhà thờ náo nhiệt.

Dưới thánh giá, Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi kia và bỗng nhiên cảm thấy... nhìn anh ta lại có vẻ cô đơn như vậy!

“Em nhìn gì thế?”

Cao Dương Thành nghi ngờ hỏi Hoàng Ngân và nhìn theo ánh mắt của cô, nhưng không thấy gì cả.