Cao Dương Thành khẽ cười: “Xem ra lúc trước anh biểu hiện khá tốt.”
“Thật ra, bây giờ cũng vẫn được... Thế nhưng, rốt cuộc lúc nào anh mới có thể nhớ ra em chứ?”
Hoàng Ngân ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt ướt hơi tủi thân, lại có chút trông đợi.
Cao Dương Thành cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng vẻ buồn bã không dễ nhận ra, anh nhíu mày: “Em không thích anh bây giờ ư?”
Hoàng Ngân lắc đầu, trong mắt hơi cô đơn: “Em sợ anh không có ký ức... Yêu em không đủ sâu, em không muốn xa anh nữa.”
Con ngươi đen như mực của Cao Dương Thành hơi nóng lên, khóe miệng âm thầm mỉm cười, cằm cọ trên đầu cô mấy lần, nói một câu đầy hàm nghĩa: “Bị trói ở đây, hai chúng ta muốn tách cũng không tách ra được.”
...
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Chớp mắt lại qua một giờ, bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Điện thoại kết nối, sau đó chỉ nói đã mau chóng bố trí đội ngũ cứu viện.
Hai giờ trôi qua...
Rồi ba giờ trôi qua.
Hai người đã bị nhốt trong hang núi suốt năm tiếng.
Hoàng Ngân ghé vào trong lồng ngực anh, càng ngày càng lạnh, thời gian dần trôi qua, cô đã lạnh đến mức hơi run rẩy.
Thậm chí, cô cũng có thể cảm thấy được nhiệt độ trên người Cao Dương Thành cũng chợt hạ xuống.
Lúc này, hai người vừa đói vừa lạnh.
Đêm lại sắp buông xuống, nhiệt độ sẽ chỉ càng ngày càng thấp.
Hoàng Ngân vùi trong ngực anh càng không ngừng hà hơi cho tay, chân nhỏ khẽ giãy dụa: “Dương Thành, anh... anh vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.”
Cao Dương Thành đáp lại Hoàng Ngân, bờ môi đã hơi tím tái.
Cả người Hoàng Ngân cũng có cảm giác bị đông cứng, khuôn mặt từ mới đầu phấn hồng đến bây giờ đã tái nhợt, thân thể mềm mại run rẩy mạnh hơn, ngay cả tiếng nói cũng run rẩy.
Cao Dương Thành che phủ Hoàng Ngân càng chặt, hận không thể truyền tất cả nhiệt độ trên người cho cô: “Đợi thêm chút nữa, đội cứu viện sắp tới rồi.”
“Vâng...”
Cánh môi tái nhợt của Hoàng Ngân run rẩy: “Em còn có thể chịu đựng, có thể chịu đựng...”
Cô không muốn khiến anh lo lắng.
Cô cũng đang không ngừng nói với bản thân, nhất định phải chịu đựng. Hai người họ, dù là ai đều phải còn sống từ trong hang núi này đi ra ngoài.
Cao Dương Thành nhận ra nhiệt độ trên người Hoàng Ngân càng ngày càng thấp, anh dứt khoát cởi áo dệt kim hở cổ bên trong ra, để cô lạnh giá chui vào trong áo len sợi ấm áp dễ chịu của mình.
Hơi nóng bên trong vẫn lưu lại chưa tản ra, có thể mang đến cho Hoàng Ngân chút hơi ấm.
“Thế nào? Thấy ấm hơn không?”
Hoàng Ngân vừa chui vào trong ngực anh, anh đã có thể cảm thấy rõ ràng được nhiệt độ lạnh giá như sắt trên người cô.
Lạnh thấu xương, xuyên qua lớp áo sơmi mỏng manh truyền đến da thịt anh, lạnh đến mức khiến anh không khỏi rùng mình.
Nhưng anh không lên tiếng, thậm chí không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào.
Anh chỉ quan tâm cảm nhận của cô.
“Rất nhiều, nhưng mà, thế này anh sẽ đóng băng đấy. Người em quá lạnh. Dương Thành, anh mau buông em ra đi. Em sẽ liên lụy anh mất.”
“Sẽ không.”
Cao Dương Thành không chịu buông tay, thậm chí ôm Hoàng Ngân chặt hơn nữa.
“Mau buông ra...”
“Đừng lộn xộn làm hơi nóng tản hết.”
Âm thanh của anh trầm khàn.
Hoàng Ngân không còn dám tùy ý lộn xộn, bởi vì chút xíu nhiệt độ giữa họ, cũng là một loại xa xỉ, cũng không thể tuỳ tiện lãng phí: “Dương Thành...”
Hoàng Ngân cảm động hai mắt đẫm lệ mơ hồ: “Anh buông em ra trước, em có cách tốt hơn, cũng có thể ấm áp lên.”
Cao Dương Thành cúi đầu nhìn cô.
“Thật chứ?”
Dường như Hoàng Ngân chỉ sợ anh sẽ không tin, vội gật đầu như bổ củi.
Lúc này, Cao Dương Thành mới buông cô ra: “Em muốn làm gì?”
Hoàng Ngân cũng không nói chuyện, chỉ học cách làm vừa nãy của anh, cởi áo bông của mình, ngay sau đó, là áo len... tiếp nữa là áo sơmi bên trong cùng.
Cao Dương Thành ngẩn người nhìn cô, ngay khi cô cởi món quần áo cuối cùng, Cao Dương Thành bắt lấy tay cô.
“Em làm gì?”
Ánh mắt của anh hơi căng lên.
Tay Hoàng Ngân cởi cúc áo, còn lạnh đến mức hơi run rẩy.
Cô ngừng động tác tay lại, giải thích: “Nhiệt độ ổn định của cơ thể người là 3 7.5 độ, chúng ta có thể dùng thân thể của mình sưởi ấm cho đối phương, như vậy sẽ tốt hơn một chút nhỉ?”
Thật ra cô không chắc chắn, cô chỉ thấy điều vừa nói ở trên sách, nhưng không thử làm sao biết rốt cuộc có tác dụng hay không chứ?
Cao Dương Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Ngân, ánh mắt hơi sâu lắng, con ngươi căng lên.
“Nhưng...”
Hoàng Ngân đổi giọng, dịu dàng nói: “Anh cũng đã làm như thế với em, sau khi rời khỏi hang núi, có phải anh nên cân nhắc chịu trách nhiệm với em hay không?”
Cao Dương Thành cười nhạo: “Mới như vậy, đã ầm ĩ để anh chịu trách nhiệm à? Hơn nữa, đây chính là chủ ý của chính em, anh không bắt em chịu trách nhiệm đã không tệ rồi.”
Nghe anh nói, Hoàng Ngân không buồn cũng không giận, ghé vào trên vai anh, không nhịn được cười ra tiếng.
Cuối cùng, còn làm bộ giận dữ cắn nhẹ trên vai anh một cái: “Cao Dương Thành, anh thế nhưng là người đàn ông hư hỏng không có lương tâm nhất em từng gặp.”
Cao Dương Thành chỉ cười, cũng không vì mình giải thích, dứt khoát khẽ vươn tay, kéo cả người Hoàng Ngân vào trong lồng ngực mình, ngồi xuống.
“Đều nói người đàn ông không hư hỏng, người phụ nữa không yêu.”
Hoàng Ngân bị anh ôm vào trong ngực, cô đưa tay bóp vòng eo cường tráng của anh một cái: “Người đàn ông hư hỏng không có lương tâm như anh, ai cũng không yêu. Anh đã từng thấy một người phụ nữ chờ đợi suốt tám năm chưa? Thật vất vả chờ đợi, tưởng ngày mai sáng ngời, kết quả thì sao? Lại còn mất trí nhớ, lúc trước cũng đã hứa, dù quên toàn thế giới, cũng sẽ không quên em, nhưng cuối cùng thì sao?”
Hoàng Ngân thở dài, hơi thất vọng: “Cuối cùng là nhớ cả thế giới, nhưng chỉ quên em.”
Đầu Hoàng Ngân gục trên đầu vai Cao Dương Thành, nghĩ đến những vấn đề này, cô còn hơi nản lòng: “Như anh đã nói với em, em tưởng vị trí của em trong lòng anh quan trọng lắm, thật ra, em vốn không quan trọng với anh như vậy, bằng không, anh cũng sẽ không dễ dàng quên em như vậy, đúng không?”
Hoàng Ngân lại thở dài hối hận, tự nhủ: “Nếu anh thật không thích em như thế, anh cứ việc nói thẳng ra. Thật ra em cũng không phải người không biết điều như vậy. Nếu anh có người phụ nữ anh thật lòng thích, em chắc chắn sẽ buông tay để anh đi. Thế nhưng, anh không nói, làm sao em biết được chứ, anh nói đúng hay không?”
Hoàng Ngân như người điên, lẩm bẩm một mình trong ngực anh.
Thật ra, cô cũng chỉ muốn nhân cơ hội vô cùng tốt này, giải tỏa khó chịu kìm nén trong lòng lâu như vậy một chút.
Cô có thể không khó chịu sao? Đang yêu đương êm đẹp thì bạn trai quên mất mình... Khiến người ta đau lòng cỡ nào chứ.
“Em nói xong chưa?”
Cao Dương Thành không nhanh không chậm hỏi cô một câu.
“Coi như nói xong rồi đi.”
Mặt Hoàng Ngân càng sâu vùi vào trong cổ tay Cao Dương Thành, tay nhỏ ôm chặt anh thêm chút nữa.
“Em vừa nói muốn buông tay anh.”
“Đó là em thuận miệng nói bừa. Anh cũng đừng coi là thật nhé.”
Hoàng Ngân còn không đợi Cao Dương Thành nói xong, lập tức chặn lời anh.
Cánh tay nhỏ bỗng dưng ôm eo anh chặt hơn chút nữa.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!