Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 291: Tuyết lở




Trần Lan cảm thấy cả khuôn mặt mình nóng ran: “Không phải việc của con, mẹ và ba con... không xảy ra chuyện gì. Các con cũng đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta không trẻ con như các con đâu.”

“...”

Hoàng Ngân liếc nhìn mẹ mình, lại liếc nhìn sang người ba.

Cao Dương Thành cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm ba mình, trên mặt đầy hoài nghi. Một lúc lâu sau, anh mới xích lại gần ba mình, hạ thấp giọng hỏi: “Ba, thật không được hả?”

Cao Lâm Tuấn hờ hững liếc nhìn con mình: “Con lo tốt chuyện của chính con là được rồi.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

“Vậy đêm qua thật không phải con khóa cửa à?”

Trần Lan hỏi Hoàng Ngân.

“Dĩ nhiên không phải.”

Hoàng Ngân cực lực phủ nhận: “Con đã hận không thể lập tức đi gõ cửa.”

Đương nhiên, cuối cùng chắc chắn không gõ.

“Dì Trần, làm sao cửa lại bị khóa trái?”

“Tôi cũng không khóa.”

Dì Trần trong phòng bếp đáp.

“Là thế này...”

Rốt cuộc Cao Lâm Tuấn đặt tờ báo trong tay xuống, quét mắt nhìn mọi người, mặt không đỏ tim không đập giải thích: “Thật ra, cửa không bị khóa trái, chỉ là bị Dương Dương dùng một khối xếp gỗ chèn lại mà thôi, buổi sáng hôm nay mới phát hiện.”

“...”

Cao Dương Thành cười trên nỗi đau của người khác liếc nhìn ba mình, nhíu mày cười nói: “Ba, đêm qua đủ bối rối nhỉ?”

Thật vất vả nghĩ cách giữ người lại, kết quả...

Xôi hỏng bỏng không.

Sao anh buồn cười như vậy chứ. Cuộc sống khó khăn, có một số việc không cần phải vạch trần.

—— Cuối tuần ——

Cao Dương Thành dẫn Hoàng Ngân đi du ngoạn thành phố D.

Thời gian chỉ hai ngày ngắn ngủi mà thôi.

Trên đường đi, Hoàng Ngân không ngừng hưng phấn.

Nhìn xa thành phố D bao phủ trong làn mưa tuyết, Hoàng Ngân thật không dám tin.

Rốt cuộc thời tiết sắp bất thường đến mức nào mới có tuyết rơi tháng bảy?

Hơn nữa... tuyết rơi dày đặc. Tuyết phủ thật dày, gần như sắp cao hơn đầu gối.

Hoàng Ngân quả thật là lần đầu nhìn thấy tuyết dày như vậy. Vừa xuống xe, ngay cả hành lý cô cũng chẳng buồn xách, chạy như bay lăn vào trong đống tuyết.

Cô dang tay thành hình chữ thập, vùi trong đống tuyết thật dày, giương mắt nhìn tuyết trắng bay đầy trời, không khỏi than thở: “Thật đẹp.”

Trong hơi thở thở ra một luồng hơi nóng, tan vào trong không khí, nhanh chóng biến thành sương mù mông lung. Sương mù tan đi, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Cao Dương Thành.

Anh xách vali hành lý, đứng thẳng trước cô, một tay đút trong túi áo khoác, kiên nhẫn nói: “Lát nữa lại đến chơi.”

Hoàng Ngân lăn lộn trong đống tuyết, lúc này mới bò lên, thở ra một luồng khí nóng: “Em rất thích nơi này.”

“Vỗ sạch tuyết trên người đi.”

Cao Dương Thành cũng không đi, chỉ cho Hoàng Ngân.

Hoàng Ngân vội cúi người đập tuyết cho mình, trên lưng với không tới, cô nhảy lên mấy lần, định làm cho bông tuyết rơi xuống.

Cao Dương Thành thấy thế, đành phải tiến lên thay cô đập bông tuyết xuống: “Lát nữa em muốn đi đâu chơi?”

“Chúng ta đi núi Kỳ Lân đi. Nghe nói chỗ ấy chơi trượt tuyết rất vui. Hơn nữa, chúng ta có thể ở trong nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi, nghe nói trong nhà gỗ đó rất ấm áp. Thế nào?”

Cao Dương Thành không có ý kiến khác, đều theo cô.

Đồng thời, dáng vẻ không hào hứng lắm.

Hoàng Ngân hơi buồn bực: “Cao Dương Thành, anh nói thật đi, anh căn bản không phải chỉ đi du lịch cùng em mà có mục đích khác đúng không? Em thấy dáng vẻ anh ủ rũ”

Cao Dương Thành vỗ vỗ đầu Hoàng Ngân: “Thế nào? Anh đều tùy em, em vẫn còn chưa thỏa mãn ư?”

Hoàng Ngân nhíu mày: “Rốt cuộc trong lòng anh còn tính toán gì nữa?”

Cao Dương Thành xách hành lý đi lên phía trước, giải đáp nỗi băn khoăn trong lòng Hoàng Ngân: “Em không cảm thấy hai chúng ta ở nhà là hai cái bóng đèn rất lớn sao?”

“...”

Hoàng Ngân chớp mắt mấy cái: “Ba để anh... mang em ra ngoài?”

“Ừ!”

Cao Dương Thành gật đầu nói.

Trong lòng Hoàng Ngân hơi mất mát. Thì ra chủ ý này căn bản không phải của anh, mà là của ba... “anh nói sớm thì em đã mang Dương Dương cùng đi. Nó ở nhà không phải cũng là cái bóng đèn sao?”

Cao Dương Thành bỗng nhiên dắt tay Hoàng Ngân.

Trong lòng bàn tay lạnh buốt, khiến anh không kìm được nhíu mày.

Anh lấy găng tay da từ trong túi áo khoác ra, nắm tay Hoàng Ngân, đeo vào cho cô, vừa không đồng ý: “Mang nó theo, chẳng phải nó thành bóng đèn của hai chúng ta sao? Để nó ở nhà, để hai người già đau đầu thôi.”

“...”

Sao Hoàng Ngân có cảm giác con trai mình khắp nơi bị người ta ghét bỏ chứ.

Ngẫm lại dáng vẻ ngoan ngoãn ngây thơ của con trai mình, cô vẫn rất đau lòng.

Nhìn Cao Dương Thành kiên nhẫn giúp mình đeo găng tay, Hoàng Ngân bỗng nhiên bật cười.

Một tay ôm ngay lấy vòng eo cường tráng của Cao Dương Thành, cô dụi dụi thân thể mềm mại trong ngực anh. Cô ngẩng đầu, không kìm được làm nũng anh: “Bác sĩ Cao, anh nói thật đi, có phải thật ra anh đã yêu em rồi không?”

Cao Dương Thành cúi đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn đôi mắt ướt chứa ý cười của Hoàng Ngân, bỗng nhiên, anh hơi xúc động.

Đeo xong găng tay còn lại cho cô, anh hỏi: “Đỗ Hoàng Ngân, em chưa từng nghĩ tới muốn bỏ anh sao?”

Hoàng Ngân nghe xong lời này của anh, nụ cười trên mặt hơi cứng đờ, tay ôm anh cũng nới lỏng ra, thân thể mềm mại vẫn dán trong ngực anh: “Anh nói lời này với em là ý muốn để cho em bỏ anh à? Nên anh mới bằng lòng đi cùng em hai ngày cuối cùng? Anh muốn lưu lại cho em hai ngày kỷ niệm ư? Sau đó, từ nay về sau, hai ta cắt đứt quan hệ?”

Lúc Hoàng Ngân nói những lời này, trái tim cũng không kìm được đau đớn.

Nhưng cô không biết, cắt đứt quan hệ này, lại cũng vô tình làm Cao Dương Thành đau lòng.

Mặt hơi cau lại, anh đưa tay kéo tay Hoàng Ngân, để cô vòng lấy eo mình lần nữa, liếc nhìn cô hỏi: “Trong lòng em anh là người lương thiện như vậy sao? Nếu muốn chia tay, anh còn can tâm tình nguyện tốn hai ngày đi cùng em để lưu lại kỷ niệm ư?”

Cao Dương Thành nheo mắt, khóe miệng mỉm cười: “Đỗ Hoàng Ngân, em cũng có phần không hiểu người đàn ông trước mắt em lắm nhỉ?”

Hoàng Ngân ngửa đầu, nhìn anh si mê.

Cô cười yếu ớt lơ đãng nhìn giữa lông mày anh. Bỗng nhiên Hoàng Ngân cảm thấy tim đập rộn lên: “Bác sĩ Cao, anh đừng phóng điện với em.”

Cô nói say mê, cô tiếp tục: “Làm sao bây giờ? Em phát hiện hình như... bản thân em càng ngày càng thích anh.”

“...”

Mặt mũi Cao Dương Thành căng thẳng, anh cúi người, gương mặt tuấn tú sát lại gần cô một chút, ngón tay thon dài giữ cái cằm màu hồng phấn của cô: “Đỗ Hoàng Ngân, làm phụ nữ, em không cảm thấy em nên rụt rè chút sao?”

Hai tay Hoàng Ngân đột nhiên dứt khoát vòng lấy gáy anh, sắc mặt ửng đỏ, tim đập rộn lên: “Vậy anh không cảm thấy, làm đàn ông... anh nên chủ động một chút sao?”

“Ví dụ như?”

Cao Dương Thành nhíu mày, giả vờ ngây ngốc.

Ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ mọng chúm chím của Hoàng Ngân, ánh mắt càng lúc càng nóng rực...”Hôn em.”

Âm thanh của Hoàng Ngân trở nên có chút đê mê.

Giao với ánh mắt nóng bỏng của Cao Dương Thành, khiến cô... không tự kìm chế được đỏ mặt ngượng ngùng.

Cao Dương Thành khẽ cười ra tiếng, xiết chặt cằm Hoàng Ngân: “Em thật luôn thích chủ động như thế sao?”

“Nhưng... anh thích!”

Cao Dương Thành cười mắt cong hình bán nguyệt. Sau đó, anh mân mê cằm Hoàng Ngân, rồi phủ xuống miệng anh đào nhỏ của cô nụ hôn triền miên nóng bỏng.

Trong vùng tuyết trắng xóa...

Hai người ôm chặt nhau mà hôn...

Cô vòng lấy cổ của anh, anh nắm eo nhỏ của cô

Tình cảm nồng nàn chìm đắm thưởng thức hương vị đối phương, xâm chiếm trái tim đối phương.

Thật ra, Cao Dương Thành không chắc chắn đây có phải là yêu hay không. Dù sao, thời gian họ quen nhau thật còn rất ngắn.

Mà ký ức của anh đối với cô chỉ có đúng một chút xíu như thế.

Nhưng chí ít, anh không hề bài xích tiếp xúc thân mật giữa bọn họ.

Anh không ghét cô ôm, không ghét nụ hôn của cô.

Không chỉ không ghét, thậm chí... còn hơi mê muội.

...

Hai người ở lại trong nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi của núi Kỳ Lân.

Vừa thu dọn xong hành lý, hai người đi ngay tới bãi trượt tuyết của đỉnh núi Kỳ Lân.

Đỉnh núi rất cao, hai người giẫm lên tuyết phủ, leo khá lâu mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng của bãi trượt tuyết.

“Nhanh lên!”

Cao Dương Thành đưa tay kéo Hoàng Ngân phía sau.

“Khó leo như vậy, biết sớm thì đã không đi lên trên.”

Hoàng Ngân chật vật thở phì phò, mới leo lên được một nửa, cô cũng sắp không thở nổi nữa.

Bỗng nhiên, cũng chỉ nghe thấy đỉnh núi truyền đến một tiếng “Ầm ầm”, từ xa đến gần, còn mang theo cảm giác chấn động đáng sợ.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Hoàng Ngân bị dọa sợ, thân thể càng không ngừng đung đưa theo cảm giác chấn động, hai chân đứng không vững: “Động đất phải không? “

“Là tuyết lở.”

Cao Dương Thành kinh hãi hô to. Khoảnh khắc tiếp theo, anh kéo Hoàng Ngân chạy về phía sau: “Nhanh lên! Chạy mau!”

Nghe âm thanh kia càng ngày càng vang, cảm giác chấn động cũng càng ngày càng mãnh liệt, dường như trái tim Hoàng Ngân cũng đã nhảy loạn cả lên.

Phút chốc, tất cả cảm giác mệt mỏi trên thân thể cũng bị mất, còn lại chỉ là chạy thục mạng về phía trước... Nhưng mà, âm thanh kia càng ngày càng điếc tai, thậm chí, vừa quay đầu lại Hoàng Ngân còn có thể trông thấy đống tuyết lăn xuống.

Hoàng Ngân bị dọa đến sắp khóc: “Dương Thành, chúng ta chạy không kịp rồi.”

“Đừng sợ!”

Cao Dương Thành nắm chặt tay Hoàng Ngân: “Đi theo anh. Đừng sợ.”

Cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến, bỗng chốc dường như trái tim Hoàng Ngân ổn định khá nhiều.

Nhưng âm thanh đinh tai nhức óc đó ngày càng gần, bỗng nhiên nghe thấy Cao Dương Thành hô to một tiếng: “Nhanh, đi vào bên trong hang.”

Hoàng Ngân định thần xem xét, thấy cách họ không xa, có cái hang núi nhỏ.

Cửa hang núi bị cành cây khô dày đặc chặn lại, không dễ dàng phát giác. Nhưng đây quả thật là một chỗ dung thân rất tốt.

Thay vì bị đống tuyết đè chết, không bằng ở bên trong động chờ đợi nghĩ cách cứu viện, chí ít như thế còn có một chút hi vọng sống.

“Nhanh lên!”

Cao Dương Thành kéo Hoàng Ngân chạy về cửa hang.

Hai người vừa vào hang, thì nghe thấy âm thanh “Ầm ầm” lăn xuống, chưa đầy nháy mắt, toàn bộ cửa hang đã bị đống tuyết phủ kín.

Thậm chí còn có ít tuyết tràn qua cửa hang, Cao Dương Thành một tay giữ chặt eo Hoàng Ngân, đưa cô đi vào trong mấy bước: “Đi vào một chút!”

Cũng may hang núi này khá sâu, cũng may mà họ nhanh hơn tuyết lăn một giây, tìm được một chỗ trú ẩn như thế này, nếu không thì bây giờ họ đã đầu một nơi thân một nẻo.

Nghĩ đến trong lòng Hoàng Ngân còn hơi run sợ.

Sắc mặt trắng bệch, hốc mắt ngấn nước, rưng rưng muốn khóc.

Trong nháy mắt tiếp theo, cuối cùng cô không kìm được cảm xúc, ghé vào ngực Cao Dương Thành khóc rống lên “Hu hu...”.

Thái độ Cao Dương Thành khác thường, anh không chế giễu chọc ghẹo mà kiên nhẫn dỗ dành cô.

“Có gì phải khóc. Không phải hai chúng ta vẫn còn sống rất khỏe mạnh sao?”

Cao Dương Thành đưa tay lau nước mắt cho cô.

Hoàng Ngân bĩu môi: “Anh không trách em sao? Nếu như không phải em khăng khăng muốn tới nơi này, làm sao gặp phải việc đáng sợ như vậy.”

“Thiên tai, con người không thể chống lại, có quan hệ gì tới em?”

Ngược lại Cao Dương Thành thản nhiên: “Bây giờ, việc đầu tiên chúng ta cần phải làm chính là tìm đội cứu viện!”