Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 288: Muốn hạnh phúc




Hoàng Ngân cười như kẻ trộm và liếc nhìn Cao Lâm Tuấn bên cạnh: “Bác Cao, về sau cháu có phải nên đổi cách xưng hô, gọi bác là ba không?"

"Này..."

Trần Lan vỗ nhẹ vào đầu con gái mình.

"Đương nhiên là có thể rồi!" Cao Lâm Tuấn cười lên: “Cháu vốn nên theo Dương Thành đổi cách xưng hô gọi bác là ba mà!"

"Mới không phải đâu! Cháu theo mẹ cháu gọi bác là ba cơ!"

Hoàng Ngân mỉm cười và đụng nhẹ vào mẹ mình, dịu dàng gọi một câu: “Ba!!"Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

"Ơi!!"

Tiếng gọi ba ngọt ngào này như muốn tràn ngập trong trái tim Cao Lâm Tuấn.

Mặt Trần Lan đã đỏ như quả cà chua và vỗ vào cánh tay của con gái: “Con bé này!"

Hoàng Ngân ôm mẹ mình và nhìn Cao Lâm Tuấn mỉm cười nói: “Ba, ngày mai ba dẫn mẹ con tới Ủy ban đăng ký kết hôn đi!"

"Cái gì?"

Trần Lan kinh ngạc, gương mặt nhăn nhó: “Con nói gì vậy chứ?"

Lúc này Cao Lâm Tuấn cũng đứng ở bên phía Trần Lan: “Hoàng Ngân, ba mẹ đã biết con muốn gì rồi! Lòng tốt của các con, ba mẹ xin nhận tấm lòng. Nhưng các con còn trẻ không giống với ba mẹ. Ba mẹ chịu đựng nhiều năm như vậy, giấy kết hôn cũng chỉ là mảnh giấy vụn! Nếu như giấy kết hôn có thể chứng minh một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì ba và mẹ con cũng sẽ không giãy giụa đến không thở nổi trong cuộc hôn nhân trước đó! Cho nên, giấy chứng nhận trước pháp luật kia không hề có tác dụng gì đối với ba mẹ cả. Ba mẹ chỉ muốn... làm bạn thôi! Tôi ở bên cạnh bà, bà ở bên cạnh tôi, điều này còn quan trọng hơn bất kỳ giấy chứng nhận nào!! Đúng không?"

Lời Cao Lâm Tuấn nói lại giống như cho Hoàng Ngân một bài giảng quan trọng nhất của đời người.

Đoạn văn này nói hay tới mức nào?

Con người với nhau rốt cuộc theo đuổi sự ràng buộc trên pháp luật, hay là hai trái tim làm bạn với nhau chứ?

Lại giống như cô và Cao Dương Thành bây giờ...

Cho dù anh mất trí nhớ thì thế nào? Cuối cùng anh vẫn còn đây! Anh vẫn ở bên cạnh mình, không phải sao?

Dù là anh bây giờ hay anh của trước kia, điều đã quên đi chỉ là ký ức giữa bọn họ mà thôi!

Nhưng như vậy có gì quan trọng chứ? Bọn họ còn có thể tiếp tục sáng tạo ra hồi ức, không phải sao?

Hoàng Ngân dường như đã lập tức hiểu ra.

Điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng thật sự không phải là làm bạn với nhau sao?

Trần Lan nắm chặt tay con gái, trong lòng rất xúc động: “Đám người trẻ tuổi các con không cần phải quan tâm tới chuyện của mẹ và bác Cao làm gì! Người nên đi đăng ký kết hôn là các con đấy, có biết không?"

Hoàng Ngân quay đầu nhìn người đàn ông xấu xa đang tranh cướp dâu tây với con trai ở trước bàn, cô cong môi cười: “Chúng con cũng không vội, chờ anh ấy thích ứng lại nói sau."

"Thích ứng?"

Trần Lan không hiểu.

"Con đã đồng ý cho anh ấy thời gian để thích ứng rồi!" Hoàng Ngân cười: “Ba, mẹ, hai người cũng không cần phải quan tâm với chuyện của chúng con đâu! Ba mẹ yên tâm, tám năm trước con đã giải quyết được anh ấy thì tám năm sau cũng sẽ theo đó mà làm được thôi!"

Hơn nữa, bây giờ cô hình như đã có chút manh mối rồi!!

Trần Lan và Cao Lâm Tuấn bèn nhìn nhau cười.

...

Ban đêm, Vũ Phong và Thùy Sam đã trở lại.

Cao Lâm Tuấn muốn đi nhưng bị Hoàng Ngân giữ lại.

"Ba, ba thật vất vả mới tới đây được một chuyến thì đừng đi nữa! Tối nay cứ quyết định ở lại đây, ngày mai ba bảo tài xế đi thẳng đến chỗ chúng ta đón ba không phải là được rồi sao?"

Hoàng Ngân nhiệt tình giữ Cao Lâm Tuấn lại.

Cô mở miệng ngậm miệng đều gọi “ba”, gọi rất nhiệt tình.

Đương nhiên, cách xưng hô này đã không ít lần bị Cao Dương Thành chế giễu. Sau đó, có lẽ anh cảm thấy mình bị thua thiệt vì ba cũng bị người ta đoạt mất, cho nên quyết định sửa lại gọi Trần Lan là “mẹ”.

Hai người – một người gọi mẹ, một người gọi ba, thật giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy.

Đương nhiên, chỉ có bản thân bọn họ không cảm thấy như vậy mà thôi!

"Đúng vậy! Ba ở lại đi!"

Cao Dương Thành cũng đứng chung một mặt trận với Hoàng Ngân, giữ ba mình lại.

Cao Lâm Tuấn nhìn về phía Trần Lan vẫn mím môi không nói gì, hình như ông ấy đang mong chờ bà mở miệng nói gì đó.

Hoàng Ngân vội vàng dùng khuỷu tay đụng vào mẹ mình và nhắc nhở: “Mẹ, mẹ mau nói đi, mau bảo ba ở lại đi chứ..."

Hoàng Ngân mở miệng lại gọi “ba” làm cho Trần Lan hơi xấu hổ.

"Mẹ..."

Hoàng Ngân cũng có chút sốt ruột khi thấy Trần Lan vẫn còn rụt rè.

Cũng không trách được Trần Lan ngại ngùng như thế, dù sao bà cũng lớn tuổi rồi. Lại nói, cho dù thời đó bọn họ có tình cảm cũng không cởi mở được như đám người trẻ tuổi bây giờ.

Trần Lan vẫn không nói chuyện khiến Cao Lâm Tuấn hơi thất vọng, nhưng ông ấy không tỏ thái độ chỉ nói: “Ba thấy để lần tới thì hơn!"

"Ba..."

Hoàng Ngân sốt ruột.

"Nể tình đám trẻ ân cần như thế, ông ở lại đây đi!"

Trần Lan cuối cùng cũng nói chuyện.

Giọng bà dịu dàng và còn có chút ngượng ngùng.

Khóe miệng Cao Lâm Tuấn cong lên: “Được!"

Hoàng Ngân không nhịn được cười và trêu: “Ba, hóa ra mười câu nói của hai bọn con cũng không bằng một câu nói của mẹ con à..."

"Con nhóc này, ít nói vài câu không được sao!"

Trần Lan mỉm cười gõ đầu của con gái.

Người một nhà cũng không nhịn được mà toét miệng cười.

Hạnh phúc rốt cuộc là gì?

Người thân ở bên cạnh, vợ ở trước mắt, còn có gì hạnh phúc hơn thế nữa?

Bên này náo nhiệt mà lại hạnh phúc bình yên, mà bên kia...

Ôn Thuần Như ngồi bên bàn vừa nói chuyện với ba bà vợ giàu có khác, vừa chà mạt chược để giết thời gian.

"Ái chà! Bà Lâm, chiếc nhẫn này của bà trông đẹp thật đấy? Bà mua ở đâu vậy?"

"À! Không phải tôi mua đâu. Đây là do con dâu tôi tặng đấy! Trông đẹp đúng không? Tôi cũng thấy rất đẹp. Mắt nhìn của con dâu tôi bình thường cũng rất tốt!"

Bà Lâm vừa sờ bài vừa khoe khoang chiếc nhẫn kim cương trên tay mình.

"À! Tôi nhớ lúc trước bà từng nói với tôi, không phải con dâu bà là người nông thôn sao? Thế nào? Lúc này đã đổi người rồi à?!"

Ôn Thuần Như không nhịn được nói chen vào một câu.

"Không đổi! Vợ làm sao có thể nói đổi là đổi được chứ! Bà cũng đừng xem thường đám trẻ nông thôn nhé. Bây giờ, chúng còn giỏi hơn mấy con bé con nhà giàu nhiều! Gần đây, con dâu tôi còn cho nhà chúng tôi thêm một đứa cháu nhỏ. Ôi, trong nhà thật sự náo nhiệt như chợ vỡ vậy, phiền lắm..."

Tuy bà Lâm nói phiền nhưng đã sớm cười đến không ngậm được miệng: “Ái chà, chơi xong ván này thì mình dừng nhé. Nếu tôi về trễ, con trai tôi sẽ lại càm ràm, cứ bảo tôi không chú ý tới sức khỏe! Hơn nữa, mỗi tối cháu tôi đều muốn tôi ngủ cùng với nó, nếu không nó sẽ làm ầm ĩ lên..."

"Không thể nào. Chúng ta đúng là không có số như Thuần Như! Bà xem bà ấy đi, chơi tới lúc nào cũng không có ai để ý. Bây giờ còn chưa tới mười giờ mà chồng tôi gọi tới làm điện thoại di động cũng sắp nổ tung rồi. Chà chà! Bình thường công việc bận rộn như vậy, sao trời vừa tối mà ông ấy đã nhàn rỗi thế cơ chứ!"

Một bà khác cũng bắt đầu tiếp lời.

"Điều đó chứng minh là chồng bà thật sự thương bà thôi! Dù công việc bận rộn mấy đi nữa ông ấy cũng muốn bớt thời gian ra quan tâm tới bà. Bà hạnh phúc quá còn gì!! Thôi nhanh đi, đừng để cho chồng của bà phải chờ đợi sốt ruột nữa. Chúng ta chơi xong ván thì nghỉ nhé!"

"Ha ha..."

Trên bàn bài, ba người phụ nữ trò chuyện về gia đình mình rất náo nhiệt, cười đến không ngậm được miệng.

Bọn họ trò chuyện về con trai, con dâu, cháu trai, còn có chồng...

Chỉ có mặt Ôn Thuần Như vẫn lạnh lùng, im lặng.

Bởi vì bà ta căn bản không thể hòa nhập được vào đề tài của bọn họ.

Bà ta có nhà...

Nhưng nhà của Ôn Thuần Như... ngoại trừ một mình bà ta ra thì cũng chỉ còn lại có người giúp việc suốt ngày không nói được với bà ta mấy câu.

Ngoài ra không còn ai khác nữa!!

Người nhà à?

Người nhà là gì?

Lúc trước bà ta có con trai, nhưng con trai đâu? Con trai bị bà ta làm cho dính vào ma túy... Bà ta cũng có cháu trai, nhưng cháu trai đâu? Cháu trai từng bị bà ta muốn tự tay giết chết hết lần này tới lần khác.

Bà ta cũng từng có chồng, nhưng chồng đâu?

Từ trước đến nay, chồng cũng không muốn nói thêm một câu với bà ta.

Thậm chí còn hai người sống với nhau lâu như vậy cũng chỉ mới nói trong vòng có trăm câu.

Bây giờ nghĩ đến, Ôn Thuần Như dường như thấy có hơi lạnh ép tới khiến bà ta lập tức lạnh từ đầu đến chân... Nhìn từng gương mặt hạnh phúc của những bà vợ giàu có trước mặt, bà ta đột nhiên bị cảm giác mình thật cô độc... Ván bài nhanh chóng kết thúc. Tất cả những người phụ nữ kia đều vội vàng về nhà. Chỉ có bà ta căn bản giống như không được người nào trên thế giới này nhớ thương tới, từ trước tới nay cả ngày đều không thấy điện thoại đổ chuông tới một lần.

Lúc trước, bà ta còn có công ty, còn có công việc để có thể bận rộn, khi nhàn rỗi có thể đầy kiêu ngạo mà dùng quyền thế và tiền của mình đè ép con trai và chồng mình, nhưng hôm nay thì sao?

Bây giờ bà ta không có gì nữa cả!

Công ty không còn, chồng đi rồi, con trai cũng không cần bà ta nữa...

Thứ duy nhất còn ở lại với bà ta chính là thẻ ngân hàng mỗi tháng đều xuất hiện thêm một số tiền tiêu không hết!

Ôn Thuần Như không cần nhìn cũng biết số tiền kia là do con trai của mình cho người gửi qua. Nhưng... mãi đến lúc này bà ta mới biết được điều mình thật sự muốn không phải là số tiền mờ mịt hư vô kia!!

Những con số "0" kia căn bản không mua được… sự ấm áp mà bà ta muốn!!

Cho nên, bà ta thật sự đã không còn thích tiền nữa, không còn yêu thích nữa…

Suy nghĩ một lát, Ôn Thuần Như lại không chịu nổi mà rơi nước mắt.

Bà ta cầm điện thoại ra và gọi tới dãy số điện thoại quen thuộc nhất.

Chồng của bà ta!

...

"Reng reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại di động đơn giản đột ngột vang lên ở trong phòng ngủ.

Cao Lâm Tuấn đang ở trong phòng tắm, Trần Lan vừa mới vào đưa khăn tắm cho ông ấy.

Nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Trần Lan nhắc nhở ông ấy: “Lâm Tuấn, điện thoại của ông đổ chuông kìa."

"Ai gọi tới vậy?"

Cao Lâm Tuấn đang ở bên trong phòng tắm nên chỉ hỏi Trần Lan.

Trần Lan cầm lên xem: “Là số lạ."

"Vậy bà nghe giúp tôi đi!"

"Hả?"

Trần Lan hơi xấu hổ: “Như vậy không tiện lắm đâu?"

"Bà cứ nghe đi! Bây giờ trên tay tôi đầy bọt nên không tiện cầm! Nếu bên kia có chuyện gì quan trọng, bà cứ nói tôi sẽ gọi điện lại sau."

"Vậy được rồi!"

Trần Lan gật đầu và có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại của Cao Lâm Tuấn.

"Alo, xin chào..."

Sau khi trượt vào nút trả lời, Trần Lan lên tiếng trước.

Đầu bên kia, Ôn Thuần Như chấn động.

Rõ ràng bà ta không ngờ lại có một người phụ nữ nghe máy!

"Bà là ai??"

Giọng điệu của bà ta lập tức trở nên chua ngoa hơn vài phần và lặp lại câu hỏi: “Bà là ai hả?"

Trần Lan bị giọng nói chất vấn ngang ngược làm cho giật mình. Trong giây tiếp theo bà đã hoàn toàn hiểu rõ.

Gương mặt bà trắng bệch và khẽ cắn môi nhưng không nói gì thêm, vội vàng đi tới bên cửa phòng tắm và gõ cửa.

Trong điện thoại, giọng nói của Ôn Thuần Như vẫn đang vang lên.

"Có phải là bà không? Trần Lan…"

"Là bà đúng không?? Trần Lan, đồ đê tiện, sao bà có thể ở cùng với chồng tôi được?? Trần Lan, bà nói chuyện đi!! Bà cho rằng giả chết là có thể qua được sao?"

Trong điện thoại, Ôn Thuần Như vẫn mắng lớn như bị bệnh tâm thần.

Trần Lan không muốn tranh cãi với Ôn Thuần Như. Bà không muốn mình biến thành người phụ nữ giống như bà ta.

Bà hơi sốt ruột đập cửa phòng tắm.

Ở trong phòng tắm, Cao Lâm Tuấn hỏi bà: “Sao vậy?"

Trần Lan không trả lời mà chỉ tiếp tục gõ cửa.

Cao Lâm Tuấn hình như đoán được chút manh mối nên vội vàng tắt vòi hoa sen và tiện tay kéo một chiếc khăn tắm che kín nửa người dưới của mình, sau đó mở cửa phòng tắm ra.