Một bàn tay khác kéo cánh tay nhỏ của cô xuống: “Lúc em nói chuyện rất thích chỉ tay vào người khác sao?"
"Vậy anh đừng có trốn tránh vấn đề của em nữa!"
"Em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?"
Cao Dương Thành khóa bàn tay không an phận của cô ra sau lưng và hỏi.
"Em muốn thế nào thì có thể làm như thế sao?"
Hoàng Ngân chớp chớp mắt và hỏi với vẻ chờ mong.
"Đương nhiên... không thể!"
Cao Dương Thành đập nát sự chờ mong của cô mà không hề thương tiếc.
"..."
Thật ra Hoàng Ngân đã đoán trước rồi, không phải sao?
"Vậy anh muốn chịu trách nhiệm với em thế nào?"
Hoàng Ngân không trả lời mà hỏi ngược lại anh.
Cao Dương Thành nhướng mày: “Cho em một khoản tiền?"
Hoàng Ngân nhất thời chỉ cảm thấy nghẹn lời, hận không thể tát vào gương mặt đẹp trai lại kiêu căng của anh: “Ai thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của anh chứ!! Cao Dương Thành, anh muốn chờ tới khi nào mới nhớ lại tất cả quá khứ chứ? Thật không thể không đánh anh vài cái được!! Anh có biết bây giờ anh thật sự chảnh không khác gì tám năm trước hay không hả!!"
"Thật sao?"
Cao Dương Thành không để ý cười: “Nhưng tám năm trước, không phải em vô cùng yêu anh sao?"
Chà chà!! Bạn đã từng nhìn thấy người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy chưa?
Hoàng Ngân không định tiếp tục tranh cãi với anh nữa: “Anh thả em ra!! Bây giờ, em không muốn nói thêm với anh bất kỳ một câu nào nữa!! Anh tránh ra…"
Hoàng Ngân quả thật có hơi tức giận.
Cao Dương Thành không những không nhường, bàn tay ôm Hoàng Ngân còn không hề có ý thả lỏng.
"Em tức giận sao?"
Cánh tay anh hơi dùng sức làm cho Hoàng Ngân càng dính sát vào trên ngực của mình.
Hoàng Ngân giãy giụa: “Anh định dùng tiền đuổi em đi thì đừng có động tay động chân với em!"
"Ồ, ý của em là không dùng tiền thì có thể động tay động chân với em sao?"
"..."
Hoàng Ngân chán nản trừng mắt với anh và quyết định không giãy giụa nữa: “Thế anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Đúng là đùa một chút cũng không đùa nổi..."
Cao Dương Thành nhéo cằm của Hoàng Ngân: “Anh chỉ đùa với em thôi!"
Hoàng Ngân đập mấy cái lên trên ngực Cao Dương Thành, đánh mạnh tới mức làm anh liên tục ho khan vài tiếng: “Cô gái này..."
"Con người anh không biết nói đùa thì đừng có nói nữa!! Trò đùa nát này chẳng buồn cười tí nào đâu!!"
Hoàng Ngân bĩu môi với vẻ không vui, hai bàn tay trắng vẫn còn tàn sát bừa bãi trên người anh.
Cao Dương Thành giữ chặt lấy bàn tay không an phận của cô: “Chúng ta nên cố gắng thảo luận việc chịu trách nhiệm về em và con, dùng miệng!"
Cuối cùng, anh còn bổ sung thêm hai chữ.
Lúc này Hoàng Ngân mới phát hiện ra mình hình như đã thật sự trở nên thô lỗ.
Đương nhiên, không thể trách cô về điều này được, chỉ có thể trách người này lần nào cũng đùa đến mức làm cô phát điên mới thôi.
"Được rồi..."
Thái độ Hoàng Ngân mềm mỏng hơn, cô ngồi thẳng người dậy: “Anh nói đi, em nghe đây."
"Em hãy cho anh chút thời gian!"
Anh nói.
Hoàng Ngân nhìn anh với vẻ không hiểu.
"Em cho anh chút thời gian dể tiếp nhận sự tồn tại của em."
Cao Dương Thành bổ sung.
Thấy mắt Hoàng Ngân tối lại, anh vội vàng nói tiếp: “Anh hi vọng em có thể hiểu được, anh là một người bệnh mất trí nhớ. Ở trong cuộc sống của anh, em tồn tại chẳng khác nào một người xa lạ vậy mà em lại đột nhiên... bảo anh cưới em. Cho dù anh không ghét em nhưng dù sao đây cũng là hôn nhân, anh cũng nên có quyền được thích ứng chứ?"
Cho dù Cao Dương Thành nói rất khó nghe nhưng Hoàng Ngân phải thừa nhận những lời anh nói... đều là sự thật!
Mình thật sự giống như người xa lạ đối với anh.
Vô duyên vô cớ phải cưới một người xa lạ làm vợ thì quả thật không thể nào nói nổi!
Anh muốn có thời gian thích ứng cũng không có gì đáng trách cả.
"Vậy anh muốn thích ứng thế nào?"
Hoàng Ngân hỏi anh.
Cô cắn một quả dâu tây và muốn dùng vị thanh ngọt của nó để che dấu chút chua xót, khổ sở trong lòng.
Cao Dương Thành hình như hơi do dự.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Em hãy làm bạn gái của anh đi!"
"Cái gì?"
Hoàng Ngân gần như tưởng mình đã nghe nhầm.
Cô chớp chớp mắt rồi trợn tròn mắt nhìn Cao Dương Thành với vẻ không dám tin: “Anh vừa nói gì?"
"Anh nói là em hãy làm bạn gái anh!"
Cao Dương Thành không ngờ nhẫn nhịn lặp lại một câu.
Nhưng Hoàng Ngân còn chưa kịp mừng rỡ lại nghe Cao Dương Thành bổ sung thêm: “Anh chỉ muốn chúng ta tạm thời thử đã! Nếu như anh có thể tiếp nhận được em làm người yêu và còn ở chung vui vẻ, vậy chúng ta có thể... làm vợ chồng. Em thấy thế nào?"
Cho nên...
Nói cho cùng, anh không phải bảo cô làm bạn gái của anh vì yêu cô, mà chẳng qua chỉ bởi vì... thử thôi sao?
Thử xem giữa bọn họ rốt cuộc có thích hợp không?
"Nếu như không thích hợp thì chúng ta chia tay, đúng không?"
Hoàng Ngân hỏi anh, trong giọng nói bất giác lộ ra chút buồn bã.
Khóe miệng Cao Dương Thành khẽ nâng lên: “Sao thế? Em không có lòng tin vào chính mình à?"
"Không phải!"
Hoàng Ngân cười và thò tay vỗ nhẹ vào gương mặt đẹp trai của anh, cố ý trêu anh: “Anh dễ theo đuổi hơn trước đây nhiều!"
Cao Dương Thành nheo mắt và đôi môi mỏng đang mím lại đã vô thức hơi cong lên. Anh nắm tay cô và đặt ở trong lòng bàn tay mình, cố ý nhíu mày nhìn cô với vẻ bất mãn: “Trước đây em cũng không rụt rè như thế sao?"
Hoàng Ngân nhét một quả dâu tây vào trong miệng anh: “Được lợi lại còn khoe mẽ!"
Cô nói xong liền đứng lên: “Đi thôi, bên ngoài còn mấy người khách đấy! Anh cứ ngồi ở bên trong thì còn ra thể thống gì nữa chứ."
"Bên ngoài đều là từng đôi từng cặp, chúng ta ra ngoài chẳng phải là phá hỏng phong cảnh sao..."
"Anh thôi đi! Con trai anh đang làm một cái bóng đèn lớn ở bên ngoài rồi! Người phá hỏng phong cảnh nhất phải thuộc con mới phải!"
Quả nhiên, thằng nhóc ham ăn Hướng Dương kia lúc thì lao vào giữa Vũ Phong và Thùy Sam, một lúc lại chạy tới bên cạnh ông nội và bà ngoại của mình đòi ăn thịt nướng.
"Anh thấy mình cần thương lượng với Vũ Phong, bảo cậu ấy và Thùy Sam nhanh chóng sinh ra một cô con dâu nhỏ mới được!"
Cao Dương Thành nói rất nghiêm trang, sau đó nhón lấy một quả dâu tay trong khay của Hoàng Ngân rồi bước nhanh ra sân.
Hoàng Ngân không biết phải nói gì nữa.
Cô con dâu nhỏ à? Anh làm ba mà quan tâm tới con trai như vậy có phải là quá sớm rồi không?
Hoàng Ngân nhìn theo bóng lưng anh ra ngoài mà không nhịn được cười.
Làm người yêu à?
Hình như... cũng không tệ lắm!!
Cao Dương Thành thật sự dễ theo đuổi hơn tám năm trước rất nhiều đấy!!
Khóe miệng Hoàng Ngân cong lên và cảm giác quả dâu tây trong miệng dường như còn ngọt hơn trước nhiều.
...
Mà bên này, Trần Lan và Cao Lâm Tuấn lo nướng thịt cũng đang thương lượng về chuyện hai đứa con.
"Tôi thấy qua thời gian ngắn nữa lại để cho hai đứa trẻ này lo liệu chuyện chính thôi!"
Cao Lâm Tuấn đề nghị.
"Làm vậy có thích hợp không? Dương Thành hình như đã quên Hoàng Ngân nhà chúng tôi rồi. Nếu ép thằng bé như vậy thì hình như không tốt lắm đâu."
Trần Lan hơi lo lắng.
Cao Lâm Tuấn chỉ mỉm cười: “Tôi hiểu rõ con trai mình nhất! Trong miệng nó nói không thích Hoàng Ngân nhưng trong lòng đã thích đến mức nóng ruột rồi. Tôi thấy ánh mắt nó nhìn Hoàng Ngân là biết ngay mà."
Cao Lâm Tuấn quay đầu nhìn con trai và con dâu của mình.
Ông ấy đúng lúc nhìn thấy được Cao Dương Thành đang trêu Hoàng Ngân, kéo cọng cỏ nhỏ giả làm sâu lừa Hoàng Ngân, quét tới quét lui ở trên tai cô khiến cô sợ tới mức vừa nhảy vừa la, cuối cùng hai người ầm ĩ với nhau nhìn rất tình cảm.
"Từ trước đến nay, nó đều nghiêm túc. Nếu không phải nó thích Hoàng Ngân thì làm gì có tâm tư trêu đùa với con gái nhà người khác chứ!"
Trần Lan cũng híp mắt cười: “Chúng ta cũng chẳng trông mong gì hơn, chỉ cần hai đứa chúng nó hạnh phúc là được rồi."
Cao Lâm Tuấn quay đầu nhìn bà.
Ông ấy nhận lấy xâu thịt nướng trong tay bà và thoa lên chút dầu với hạt tiêu, bỗng nhiên nói một câu không đầu không cuối: “Cuối năm nay tôi sẽ về hưu."
"Hả?"
Trần Lan hơi sửng sốt và không hiểu ý của ông ấy, mỉm cười nói: “Rất tốt, ông đã bận rộn hơn nửa đời người, cũng nên tính toán rời khỏi sự nghiệp, cuối cùng có thể nghỉ ngơi cho khỏe."
"Thật sao?"
Cao Lâm Tuấn lắc đầu và nhếch mép cười có vẻ hơi cô đơn: “Sau khi về hưu, có thể tôi thật sự chỉ còn lại có một mình rồi..."
"Sao có thể như thế được?"
Trần Lan có chút đau lòng khi nghe ông ấy nói những lời này: “Sau khi về hưu, ông cũng có thể qua ở cùng với bọn trẻ, mọi người ở cùng một chỗ thì dù sao cũng sẽ náo nhiệt hơn. Vả lại đám trẻ còn ước gì được như vậy đấy!"
"Vậy còn bà thì sao?"
Cao Lâm Tuấn lập tức hỏi một câu.
"Tôi à..."
Trần Lan mỉm cười: “Tôi đại khái... sẽ quay về thành phố A, vừa lúc tôi có thể trở về ở bên cạnh con bé."
Con bé chính là chỉ Thanh Nga.
Thanh Nga đã qua đời!
Mắt Cao Lâm Tuấn tối lại.
Ông ấy nhìn Trần Lan và do dự một lát mới hỏi: “Những người khác sống tốt mà chỉ có một mình bà cô đơn là sao? Có thể để tôi cùng bà ở bên cạnh con bé được không?"
Bàn tay Trần Lan đang cầm xiên nướng bỗng nhiên cứng đờ.
Tim bà cũng ngừng đập mất một giây.
Sau một lúc lâu, bà mới ngẩn đầu lên nhìn ông ấy.
Mà ánh mắt Cao Lâm Tuấn đang nhìn bà chằm chằm.
Thấy bà ngẩng đầu, ông ấy căn bản cũng không có ý định rời tầm mắt đi.
"Lâm Tuấn..."
Trần Lan mở miệng nói.
"Tôi nghiêm túc đấy."
Cao Lâm Tuấn gật đầu thừa nhận, sau khi dừng lại một lát thì ông ấy mới nói tiếp: “Nhiều năm như vậy, hai chúng ta đã trải qua đau xót và chia ly cũng đủ nhiều rồi. Thật ra, tôi chưa từng nghĩ tới chúng ta còn có một ngày có thể lại ở gần nhau như vậy, cùng nướng thức ăn cho bọn trẻ mà không có bất kỳ khoảng cách nào... Sau khi tôi cưới, tôi đã không dám hy vọng xa vời tới hình ảnh như vậy nữa, nhưng ông trời vẫn rất quan tâm tới chúng ta!!
Cao Lâm Tuấn nói xong liền cầm tay Trần Lan.
Trần Lan hơi hoảng loạn: “Lâm Tuấn, ông đừng làm vậy... Bọn trẻ đều đang nhìn đấy!"
"Chúng nhìn thì sao chứ?"
Giọng nói của Cảnh Lâm Tuấn hơi khàn khàn.
Ánh mắt ông ấy nhìn chằm chằm vào Trần Lan lộ vẻ sâu lắng mà nóng bỏng.
"Tôi... tôi cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ đã..."
Trần Lan vẫn thấy chân tay luống cuống khi phải đối mặt với tình cảm tới quá đột ngột này.
"Tôi cho bà thời gian! Mấy chục năm chúng ta còn có thể chịu nổi, mấy ngày ngắn ngủi này có là gì."
Cao Lâm Tuấn cũng không ép bà.
"Lâm Tuấn, tôi..."
Trần Lan bỗng nhiên cầm tay của Cao Lâm Tuấn, lúc bà ngẩng đầu lên thì đã ngân ngấn nước mắt: “Tôi không phải cần thời gian suy nghĩ. Tôi chỉ cảm thấy... tất cả những điều này thật giống như trong giấc mơ vậy! Hai chúng ta... làm sao có thể... làm sao còn có thể ở cùng một chỗ chứ?"
Từ khi mới bảy tuổi, Trần Lan nhất thời không cẩn thận tụt quần Cao Lâm Tuấn, nhìn thấy cái mông trần của ông ấy, tới bây giờ... Năm mươi tuổi đầu đều chịu đựng trôi qua, cuối cùng bà đã chờ được hy vọng vẫn luôn xa vời này. Bà chợt cảm thấy tất cả những điều này lại có vẻ không chân thật!
Bà có nhiều điều sợ hãi. Bà sợ tất cả những điều xảy ra trong giấc mơ này sẽ thay đổi... Bà sợ những hạnh phúc hy vọng xa vời của bọn họ thật ra chỉ là một khát vọng trong lòng, một cảnh tượng trong mơ của đối phương mà thôi!
Có lẽ thực tế căn bản không có tốt đẹp như bọn họ tưởng...
Cao Lâm Tuấn dễ dàng nắm được tay của bà: “Lan, bà hãy cho hai chúng ta một cơ hội làm bạn với nhau đi!"
Tâm trạng của ông ấy có hơi kích động.
"Để tôi cùng bà ở lại bên cạnh Thanh Nga! Con bé cũng là con gái của tôi, đúng không?"
Trần Lan đang muốn trả lời nhưng không ngờ Hoàng Ngân đã đột nhiên từ đâu xuất hiện “Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy? Tay nắm chặt như thế thì không nướng thịt được đâu đấy!"
Trần Lan vừa nghe giọng nói của con gái mình thì vội vàng thả tay của Cao Lâm Tuấn ra.
Bà xấu hổ đến đỏ cả mặt, vì bị con gái thấy nên bà có hơi ngượng ngùng, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Con nhìn cái gì chứ? Nào nào, con nhanh tới cầm xâu thịt này đi đi."
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!