“Thôi được…”
Dương Dương bĩu môi, tuy vẫn còn buồn nhưng nhóc nhanh chóng tươi trở lại: “Vậy ông nhất định nhớ phải thường xuyên đến nhé!”
“Nhất định rồi.”
Cao Lâm Tuấn gật gật đầu.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Trần Lan dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhưng cũng không đáp lời Cao Lâm Tuấn và Dương Dương.
Bốn mươi phút sau, xe dừng ở trước cổng một ngôi biệt thự.
Trần Lan xuống xe, dắt theo Dương Dương cùng xuống.
Bà ấy khách sáo nói với Cao Lâm Tuấn: “Thị trưởng Cao, cám ơn ông, làm phiền rồi.”
Cao Lâm Tuấn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn bà ấy.
“Vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
Trần Lan nắm chặt tay Dương Dương, định đi vào trong.
“Tạm biệt ông!”
Dương Dương không muốn chào tạm biệt với Cao Lâm Tuấn.
“Trần Lan!”
Cao Lâm Tuấn cuối cùng cũng gọi Trần Lan lại.
Trần Lan ngẩn người, quay đầu nhìn ông.
“Nói chuyện với tôi một lát.”
Ông nói đơn giản rõ ràng.
Vẻ mặt Trần Lan khẽ hiện lên sự khó hiểu: “Thị trưởng Cao, giữa hai chúng ta…”
“Anh Lý!”
Trần Lan còn chưa nói hết câu thì bị tiếng gọi trầm trầm của Cao Lâm Tuấn chặn lại
“Thị trưởng!”
Trợ lý của Cao Lâm Tuấn nhanh chóng đi đến, chờ ông ta phân phó.
“Dắt Dương Dương vào nhà chơi đi…”
“Vâng!”
Trợ lý vội vàng dắt tay Dương Dương từ chỗ Trần Lan đi.
Dương Dương cũng là một đứa bé hiểu chuyện, vừa nhìn tình huống này liền hiểu ngay ý của ông nội. Nó cũng không muốn làm phiền bọn họ, ngoan ngoãn đi theo trợ lý của Cao Lâm Tuấn vào nhà.
Thím Trần thời gian trước về quê chịu tang giờ cũng đã quay lại rồi.
Ở bên ngoài, vệ sĩ của Cao Lâm Tuấn tự giác lùi lại một bước, cố gắng hết sức không làm phiền đến cuộc nói chuyện của ông và Trần Lan.
Đột nhiên lúc này, Trần Lan lại cảm thấy mất tự nhiên.
“Ông… muốn nói chuyện gì?”
Hai tay Trần Lan nắm chặt lại, ngẩng đầu hỏi Cao Lâm Tuấn.
Đón lấy ánh mắt thâm trầm của ông ta, trái tim đã trải qua nhiều đau thương, lúc này có phần hơi hoảng hốt.
Dương như giữa hai người họ lại quay về buổi chiều nhiều năm về trước…
Ông ấy ôm quả bóng rổ, đi về phía bà, vuốt ve mái tóc bà, mắng yêu bà là nhóc lười… Trần Lan nhanh chóng ý thức được suy nghĩ của bà đi hơi xa, vội vàng tỉnh táo lại thì nghe thấy Cao Lâm Tuấn nói: “Tôi muốn đi thăm con gái chúng ta, được không?”
Trần Lan sững sờ, đồng tử màu nâu nhạt khẽ co lại, bắt gặp ánh mắt hơi tiều tụy mệt mỏi của Cao Lâm Tuấn, trong đó chứa đựng sự gấp gáp, bất an, đau lòng, còn có cả sự buồn bã: “Ông…sao ông biết được?”
Lòng Cao Lâm Tuấn thắt lại: “Sao không nói với tôi?”
Ông ta trầm giọng hỏi Trần Lan.
Có cảm giác vô cùng đau đớn.
“Nói với ông chuyện gì? Nói với ông cũng chỉ thêm phiền phức cho ông thôi…”
Nhắc đến đứa con gái đã qua đời của mình, ánh mắt Trần Lan thoáng chốc đã đỏ lên, bà lắc đầu, nói: “Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa…”
Nhắc lại chỉ thêm đau lòng!
“Con đã đi rồi, đi đã nhiều năm rồi…”
Giọng nói của Trần Lan mơ hồ, như đang run rẩy.
Bà muốn khóc nhưng vẫn cố kiềm chế lại.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Trần Lan, Cao Lâm Tuấn rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ tay ra, giống như ngày xưa, theo thói quen kéo bà ôm vào lòng.
Không nói gì, chỉ ôm, cho bà sự ấm áp và an ủi.
Cái ôm bất ngờ, khiến Trần Lan không kịp trở tay, nhưng bởi vì sự ấm áp đến đột ngột khiến nước mắt bà tuôn như mưa.
“Đừng, đừng làm vậy…”
Trần Lan giãy dụa trong lòng ông ta, muốn thoát ra: “Thị trưởng Cao, ông là người có thân phận đặc biệt, chúng ta…”
“Đừng có nói với tôi mấy lời đáng ghét đó nữa!”
Cao Lâm Tuấn vẫn vậy, không chờ bà nói xong đã ngắt lời. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt đẫm nước mắt của bà, cũng dịu dàng đi nhiều, lau nước mắt cho bà nói: “Đừng khóc nữa.”
Trần Lan theo bản năng tránh đi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh: “Thị trưởng Cao, ông còn là người đã có vợ”
Cao Lâm Tuấn tay giơ vào không khí, khẽ ngập ngừng rồi đột nhiên nói: “Tôi đã ly hôn rồi!”
Trần Lan kinh ngạc, ngẩng đầu, sửng sốt nhìn ông ta.
Cao Lâm Tuấn gật gật đầu: “Tôi đã ly hôn rồi! Là thật!”
Vẻ mặt Trần Lan phức tạp.
Kinh ngạc? Hoảng hốt? Khó hiểu? Vui mừng? Hay là buồn vô cớ vì cảm thấy thời gian trôi nhanh?
Hay là, tất cả đều có!
Cao Lâm Tuấn lấy từ trong túi áo vest ra một tấm danh thiếp, đưa cho Trần Lan: “Bên trên có số điện thoại liên lạc của tôi, có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, còn nữa, xem lúc nào rảnh thì cùng tôi đi thăm mộ con gái chúng ta…”
Nhắc đến con gái đã qua đời, Cao Lâm Tuấn thở dài, ngực nhức nhối, khó chịu.
Ông nhìn người phụ nữ trước mặt thật sâu, rồi quay người, rời đi.
“Đợi đã…”
Trần Lan không kiềm chế được mà gọi ông lại.
Bước chân Cao Lâm Tuấn dừng lại, ngừng một lát, ông quay người, nhìn bà.
Khuôn mặt như ẩn chứa sự chờ mong khó phát hiện.
Trần Lan hơi lo lắng, cũng không biết vì sao bà lại gọi ông lại.
“Có chuyện gì sao?”
Thấy Trần Lan đang vô cùng mất tự nhiên, Cao Lâm Tuấn hỏi thêm một câu.
“Không, không có gì.”
Trần Lan lắc đầu: “Chỉ là vừa rồi nghe ông nói đã ly hôn, tôi hơi ngạc nhiên, vậy bây giờ ông… ở một mình sao?”
Không thể không thừa nhận, cho đến bây giờ, bà ấy vẫn như thế… không yên tâm được về ông.
Cao Lâm Tuấn nhìn bà với ý sâu xa, ánh mắt hơi lóe, khó hiểu khó đoán, gật đầu: “Ừ một mình.”
“Vậy thì…”
Trần Lan cười cười: “thuê giúp việc chưa?”
“Chưa.”
Cao Lâm Tuấn trả lời thẳng thật.
Ông ta không cần giúp việc, bữa sáng trưa tối đều ăn ở công ty, buổi tối về nhà chỉ để ngủ thôi.
Đã sống quá nửa đời người, những công việc dọn dẹp đơn giản, không làm khó được ông ta.
Trần Lan cũng không ngờ là như vậy, nghĩ nghĩ, cố gắng cười lớn một cách tự nhiên nói: “Nếu ở một mình chán quá thì có thể đến nhà con trai ông ở, ừm… dù sao thì sau này, hai chúng ta cũng là thông gia, nói đến cùng thì cũng coi như người một nhà!”
Trần Lan mười ngón đan vào nhau, căng thẳng cọ cọ.
Cao Lâm Tuấn nở nụ cười hiếm hoi: “Đúng, người một nhà…”
Nụ cười đó, quen thuộc quá..
Cho dù đã qua mấy chục năm, nhưng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong ký ức của Trần Lan đó thoáng chốc khiến bà thất thần.
“Vậy tôi đi vào trước đây! Ông về thong thả…”
Bà quay người, đi vào biệt thự như đang trốn chạy.
Cao Lâm Tuấn nhìn bóng lưng của bà, nở nụ cười đã lâu không thấy.
Người một nhà…
Đúng! Chỉ cần là người một nhà thì tốt!!
Trước khi Cao Dương Thành được đưa vào phòng phẫu thuật, Hoàng Ngân vẫn nắm chặt tay anh, vẫn cứ vừa khóc vừa gào: “Anh ngàn vạn lần đừng quên em! Anh hứa với em đi, Cao Dương Thành, anh phải hứa với em, nhất định không được quên em…”
Cao Dương Thành biết bản thân anh cũng không thể đảm bảo được.
Trong y học có xác suất, ai cũng không thể đảm bảo một trăm phần trăm.
Anh nâng khuôn mặt cô lên, in một nụ hôn sâu lên môi cô: “Anh đảm bảo, cho dù trong ký ức đại não của anh quên em, nhưng tim của anh sẽ không bao giờ quên em! Em mãi mãi có một vị trí duy nhất! Nhất định!”
Đây là lời cam đoan duy nhất mà anh có thể dành cho cô!!
Hoàng Ngân cuối cùng cũng nín khóc, mỉm cười, nhưng vẫn không quên uy hiếp anh: “Anh mà dám quên em, em sẽ bán hết ảnh nóng của anh cho truyền thông…”
Cao Dương Thành vừa tức vừa buồn cười, nhéo khuôn mặt trắng hồng của cô: “Em không làm được việc gì nghiêm chỉnh à?”
“Được!”
Hoàng Ngân gật đầu chắc chắn, cong môi cười: “Dám quên bổn cô nương, hôm sau em sẽ tìm cha dượng cho con trai anh luôn!”
“Em dám!!”
Cao Dương Thành lại cắn nhẹ lên môi Hoàng Ngân, lực tuy nhẹ nhưng cũng đủ để mang tính cảnh cáo. “OK!OK! Đến giờ vào phòng phẫu thuật rồi!”
Bác sĩ bắt đầu giục hai người.
“Sorry!”
Cao Dương Thành xin lỗi bác sĩ, rồi nói với Hoàng Ngân: “Anh phải vào rồi, thời gian phẫu thuật dài, em đừng đợi ở ngoài, không có chuyện gì đừng có ngốc nghếch đứng chờ ở đó, biết chưa?”
“Em sẽ đợi đến khi anh ra…”
Hoàng Ngân hôn lên trán Cao Dương Thành để cổ vũ anh: “Cố lên, ông xã…!”
Từ xưng hô đó, cô gọi rất nhẹ rất nhẹ…
Giống như là, ngại nói ra.
Nhưng, cô vẫn xưng hô bằng kiểu đó, mặc dù, khuôn mặt cô đã đỏ như quả cà chua chín.
“Em vừa gọi anh là gì?”
Cao Dương Thành kích động nắm chặt tay Hoàng Ngân.
“Bác sĩ, mau đưa anh ấy vào đi!”
Hoàng Ngân làm động tác tay ra hiệu cho bác sĩ, bác sĩ đi qua, đẩy Cao Dương Thành vào phòng phẫu thuật.
“Này! Em vừa gọi anh là gì?”
Cao Dương Thành không cam tâm, suýt nữa thì bật ngồi dậy, may mà bị bác sĩ đè nằm xuống.
Cô lấy tay che miệng, quay ra sau lưng cười trộm, khoảnh khắc cánh cửa phòng phẫu thuật sắp đóng lại, Hoàng Ngân hét nói với anh: “Đợi anh ra khỏi phòng phẫu thuật, em lại nói anh nghe…”
“Được! Là em nói đó nhé, không được ăn gian!”
“Bịch!”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Đèn báo hiệu màu đỏ được bật sáng, giọng nói anh hoàn toàn biến mất sau cánh cửa phòng.
Còn sự giày vò của Hoàng Ngân, giờ mới bắt đầu!
Ngồi ở bên ngoài, cô không ngừng nhìn chăm chú vào đèn báo màu đỏ, Hoàng Ngân giống như quay lại bốn năm trước lúc Dương Dương làm phẫu thuật, tâm trạng căng thẳng của cô lúc đó, giống hệt với lúc này, không khác chút nào.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Hoàng Ngân nhìn đồng hồ liên tục.
Trong lúc đó không có bác sĩ, y tá nào đi từ phòng phẫu thuật ra gọi tên cô cả, điều đó chứng tỏ cuộc phẫu thuật diễn ra khá suôn sẻ.
Trái tim treo lơ lửng của Hoàng Ngân cũng dần đáp xuống mặt đất.
Nửa chừng, Trần Lan và cha của Cao Dương Thành và Vũ Phong, Thùy Sam đều gọi điện thoại đến hỏi thăm.
Hoàng Ngân trao đổi tình hình với bọn họ, cố gắng nói họ yên tâm, tình hình phẫu thuật đến giờ vẫn rất ổn định, mọi người có thể yên tâm phần nào.
Đồng hồ kêu tích tắc tích tắc…
Một tiếng trôi qua…
Hai tiếng trôi qua..
Năm tiếng trôi qua…
Sáu tiếng trôi qua…
Bảy tiếng trôi qua…
Mãi đến lúc Hoàng Ngân ngồi ngoài đếm đến tiếng thứ mười, thì cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra, mấy vị bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu trắng đẩy Cao Dương Thành từ trong ra ngoài.
Hoàng Ngân kích động bước nhanh qua, thấy Cao Dương Thành vẫn đang hôn mê sâu, cô vội vàng hỏi bác sĩ.
“Anh ấy ổn chứ ạ?”
“Tốt, rất tốt! Cuộc phẫu thuật khá thành công!
“Ồ, cám ơn bác sĩ rất nhiều!”
Trái tim thấp thỏm của Hoàng Ngân cuối cùng cũng được yên ổn.
Cao Dương Thành ngấm thuốc mê vẫn chưa tỉnh, thêm nữa vừa mới làm phẫu thuật mở hộp sọ, cho nên trong chốc lát chưa tỉnh ngay được.
Hoàng Ngân vẫn túc trực bên giường anh, đến đêm khuya, cũng không ngủ, mà vẫn lo lắng anh đột nhiên tỉnh lại, cần gì đó mà cô lại đang ngủ.
Hoàng Ngân nắm chặt bàn tay anh, áp bàn tay anh lên mặt mình, nhìn khuôn mặt đẹp đến mức chị em phụ nữ cũng phải ghen tỵ.
Cho dù đầu anh vẫn đang quấn băng, nhưng vẻ đẹp trai vẫn không làm ảnh hưởng chút nào!
Hoàng Ngân vốn cho rằng lúc làm phẫu thuật mở hộp sọ, bác sĩ sẽ cạo hết tóc của anh, còn định chờ đến lúc anh bị cạo trọc, cô sẽ trêu anh một phen, nhưng nhìn thế này thì có vẻ là không thiếu một cọng tóc nào.
Xem ra cuộc phẫu thuật cũng không căng thẳng như bọn họ nghĩ.
“Dương Thành, lúc nào thì anh mới tỉnh lại…”