Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 270: Hẹn gặp lại tình yêu của anh




—— Chỗ ở nhà họ Cao——

Cao Lâm Tuấn xách vali hành lý đi thẳng xuống nhà dưới.

Ôn Thuần Như lảo đảo bước phía sau ông, luống cuống kéo cánh tay ông: “Lâm Tuấn, đừng như vậy, đừng như vậy.”

Cao Lâm Tuấn không để ý tới bà ta, chỉ đi thẳng về phía trước.

Bây giờ vất vả lắm mới ly hôn được, nửa giờ nửa khắc ông cũng không thể chờ.

Ôn Thuần Như giành lấy hành lý trong tay Cao Lâm Tuấn, bất lực quát nữ giúp việc trong nhà: “A Lam, mau mang hành lý của ông chủ lên lầu đi.

A Lam đứng trong sảnh, nhìn gương mặt uy nghiêm lạnh lùng của Cao Lâm Tuấn, hoàn toàn không dám động đậy.

“A Lam ——”

Ôn Thuần Như the thé giọng quát.

Ánh mắt lạnh lùng của Cao Lâm Tuấn quét về phía bà ta, dường như đã hết kiên nhẫn: “Ôn Thuần Như, đủ rồi.”

Ông giành lại hành lý của mình, đi ra ngoài.

“Không. Em sẽ không để anh đi. Em không buông, em cũng không ly hôn, em sẽ không ký.”

“Vậy chúng ta đành phải gặp trên toà án.”

Cao Lâm Tuấn vô cùng dứt khoát.

Hốc mắt Ôn Thuần Như đã đỏ bừng, bà ta miễn cưỡng nhân nhượng, nắm lấy cánh tay Cao Lâm Tuấn không chịu buông ra: “Lâm Tuấn, chúng ta cũng đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, tại sao anh còn muốn ly hôn? Đã nhiều năm như vậy, không phải chúng ta vẫn luôn bên nhau rất bình yên sao?”

“Rất bình yên?”

Cao Lâm Tuấn cười lạnh.

Rốt cuộc cái gọi là bình yên của bà ta là cái gì?

Chính là trầm mặc? Là mỗi ngày mặt đối mặt cũng tìm không thấy bất kỳ một chủ đề chung nào để trò chuyện? Là dù nằm cùng trên một cái giường nhưng lúc nào cũng quay lưng vào nhau mà ngủ?

Kết hôn nhiều năm như vậy, ông cũng không thể chấp nhận bà ta là vợ mình.

“Lâm Tuấn, đừng đi. Bây giờ em thật sự không còn gì nữa, em chỉ còn anh. Tại sao ngay cả anh cũng rời bỏ em... Em không cho phép anh đi.”

Ôn Thuần Như ôm lấy Cao Lâm Tuấn không chịu buông.

Cao Lâm Tuấn cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể bà ta truyền đến, nhưng không hề dao động.

Lòng lạnh băng, không đủ để hòa tan sưởi ấm ông.

Ông một tay từng chút từng chút, đẩy Ôn Thuần Như từ trong ngực ra, rõ ràng đã không thể nhẫn nại nữa: “Bà chưa từng có được tôi, cho nên, không thể nói mất đi.”

Giọng nói ông đầy lạnh lẽo, xa cách.

Khiến Ôn Thuần Như hơi e sợ. Nhưng bà ta cảm thấy, sau khi chuyện này qua đi... bản thân sẽ mất ông hoàn toàn.

Bà ta hơi sợ...

“Tại sao? Tại sao từng người các anh đều muốn chống đối với em? Tại sao anh phải ly hôn em? Là muốn về bên cạnh con đĩ kia phải không? Em sẽ không cho phép. Tuyệt đối không cho phép. Lâm Tuấn...”

Ôn Thuần Như quát to, đã không kìm lòng được, khóc lên: “Lâm Tuấn, anh nhìn em, nhìn em xem... em là vợ của anh. Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng yêu em sao? Anh nhất định yêu em, đúng hay không...”

Ôn Thuần Như nắm lấy tay ông, xoa lên khuôn mặt già nua và mệt mỏi của mình: “Anh nhìn em, em là vợ anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh bỏ được sao?”

Cao Lâm Tuấn xa cách nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng lạnh lẽo trước mắt... Yêu?

Bà ta căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu.

Cao Lâm Tuấn lạnh lùng rút mạnh tay mình từ trong tay bà ta về: “Đừng nhắc tới chữ ‘Yêu’, bà... căn bản không xứng.”

Cho dù là tình yêu nam nữ, hay là tình yêu giữa người thân, bà ta một chút cũng không xứng.

“Còn nữa, đừng dùng từ”con đĩ” để hình dung bà ấy. Mặc kệ bà dùng từ ngữ bẩn thỉu cỡ nào nhục mạ bà ấy, trong lòng tôi, bà vẫn không thể sánh bằng bà ấy. Không... Có lẽ, so sánh bà ấy và bà chính là một sai lầm. Bà... Ngay cả tư cách so sánh với bà ấy, cũng không có.”

Lời của Cao Lâm Tuấn mặc dù tuyệt tình, nhưng mỗi câu đều phát ra từ tận đáy lòng.

“Ôn Thuần Như, đời này tôi không thể ở cùng bà ấy, nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục chịu đựng với bà nữa. Còn nữa, đừng nghĩ đến việc tổn thương bà ấy và con, nếu bà còn dám động vào họ nữa... Tin tôi, ngay cả con trai bà cũng mất đi. Tự bà giải quyết cho tốt.”

Dứt lời, Cao Lâm Tuấn xách hành lý bước nhanh ra ngoài.

Lái xe riêng đón lấy bỏ vào trong xe, Ôn Thuần Như mặt trắng bệch, không cam lòng đuổi theo.

“Anh đi đâu? Anh muốn đi đâu?

Cao Lâm Tuấn không để ý tới bà ta, mở luôn cửa xe, ngồi vào trong xe đi.

Ôn Thuần Như vội vỗ cửa sổ xe khép kín, có chút chật vật, có chút hoảng loạn: “Tôi không cho phép các người ở cùng nhau. Không cho phép —— Anh không được phép đi, anh phải ở bên cạnh tôi, Lâm Tuấn. Cao Lâm Tuấn—— ——”

“Chủ tịch...”

Lái xe quay đầu liếc nhìn Cao Lâm Tuấn.

Cao Lâm Tuấn dời mắt khỏi gương mặt trắng bệch của Ôn Thuần như, lạnh lùng: “Lái xe.”

“Rõ!”

Lái xe đạp chân ga, xe lao nhanh khỏi chỗ ở nhà họ Cao.

Để lại Ôn Thuần Như còn lảo đảo đuổi theo sau xe: “Cao Lâm Tuấn—— Cao Lâm Tuấn—— —— Lâm Tuấn...” Người đàn ông đó...

Đã đi thật rồi.

Bà ta bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, người đàn ông bà muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn tuyệt tình vất bỏ bà ta.

Bà ta không cam tâm!

Bà ta cũng không hiểu, tại sao... tại sao bà ta yêu ông như vậy, phí hết nhiều tâm tư để yêu người đàn ông này, nhưng đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.

Mà bản thân... không thể địch lại loại phụ nữ bình thường, không có bất kỳ thân phận địa vị gì.

Có lẽ, đời này, Ôn Thuần Như bà ta cũng không hiểu, tại sao người bà ta yêu, nhưng đến cuối cùng đều muốn tránh né bà ta..

—— sân bay ——

Trong phòng chờ máy bay VIP.

Bên cạnh cửa sổ sát đất...

Ánh mặt trời vàng chói chiếu rọi xuyên qua ô kính cửa sổ, bao phủ lên cặp đôi ngồi bên cạnh, như là dát lên bọn họ một lớp lụa mỏng màu vàng rực rỡ.

Có lẽ là ánh hào quang của hai người quá loá mắt, hay là do hai người quá xứng đôi, đến mức khiến các hành khách trong cùng phòng chờ máy bay cứ không kìm chế được liên tục quay đầu nhìn.

Người đàn ông có đôi mắt xanh biếc, sinh động làm say lòng người, cả người mang đầy phong cách quý ông và tao nhã riêng của đàn ông Pháp.

Cô gái tóc dài màu vàng rực rỡ, lại có được một gương mặt xinh đẹp điển hình nhất của người phương Đông, ngũ quan thanh tú xinh xắn, khiến cho người ta tiếc nuối, mắt ướt long lanh cười lên như vầng trăng khuyết dịu dàng động lòng người.

Người đàn ông là Louis, lai hai dòng máu Pháp-Trung.

Mà người phụ nữ đi cùng anh ta, đương nhiên là Hoàng Ngân trốn việc, đến để tiễn anh về Pháp.

Hai người đứng tựa bên cửa sổ, ngắm nhìn từng máy bay bay vút lên trời cao, lòng rất đau.

“Ngân Ngân.”

Louis đứng ở đó, một tay đút trong túi quần tây màu xám nhạt, thân hình thẳng tắp, cao lớn.

Đầu hơi ngẩng lên, nhìn những chiếc máy bay dần dần bị che khuất trong mây mù ngoài, anh nhếch môi cười một tiếng, hơi buồn bã: “Em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt là lúc nào không?”

Nhắc đến lần gặp mặt đầu tiên vô cùng lúng túng của họ, Hoàng Ngân không nhịn được bật cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Mãi mãi cũng không thể quên được.”

“Đúng vậy, mãi mãi cũng không thể quên được...”

Louis khẽ nhắc lại lời của cô.

“Ngày ấy, anh nhìn thấy em, nghiêng đầu dựa vào bên cửa sổ, nước mắt không ngừng tuôn ra. Khi đó, anh đã suy nghĩ, rốt cuộc là tình yêu như thế nào đã làm tổn thương một cô gái phương Đông xinh đẹp, yếu đuối thành như thế.”

Anh chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt thâm trầm, vẫn nhìn vào chân trời bát ngát xa xăm: “Cũng chỉ vì ý nghĩ đơn giản như vậy, nhưng từ đó... hình ảnh cô gái kia cứ in sâu trong đầu và trong tim mình!”

Lồng ngực của anh hơi đau.

Lục phủ ngũ tạng giống như bị đè xuống, hơi khó thở.

Nghiêng đầu, nhìn Hoàng Ngân, vẫn duy trì nụ cười mỉm tao nhã: “Cô gái, nhất định phải hạnh phúc.”

Anh dang rộng tay, ôm chặt Hoàng Ngân, chân thành chúc phúc cô: “Nhất định phải hạnh phúc!”

Hoàng Ngân lộ vẻ xúc động, hốc mắt đỏ bừng: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh! Anh cũng nhất định, nhất định phải hạnh phúc.”

Hoàng Ngân trở tay, ôm chặt anh, cuối cùng, nước mắt không kìm được vẫn tuôn ra từ trong hốc mắt, nức nở: “Louis, em không nỡ bỏ anh...”

“Đồ ngốc, anh sẽ trở lại gặp em.”

“Em cũng sẽ đi Pháp gặp anh, chắc chắn sẽ đi...”

Hoàng Ngân hứa với anh.

“Được, hôn lễ nhất định phải thông báo cho anh.”

“Nhất định.”

Louis luyến tiếc kéo cô gái trong ngực ra, vuốt vuốt mái tóc dài màu vàng óng của cô, ánh mắt dịu dàng: “Em yêu, anh phải đi rồi.”

Hoàng Ngân hơi sốt ruột, dựa sát anh hơn.

Cô kìm nước mắt, không để cho mình khóc lên, dĩ nhiên đã hơi khóc không thành tiếng.

Louis nhìn Hoàng Ngân thế này, ánh mắt xanh lam tối lại, nhưng rốt cuộc không hề nói gì, anh cười cổ vũ, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của cô, thay cô lau đi nước mắt còn vương nơi khóe mắt.: “Hẹn gặp lại!”

Anh tạm biệt cô, kéo hành lý, theo dòng người đi về phía cửa lên máy bay.

Quay đầu, chỉ thấy Hoàng Ngân đứng bên cửa sổ, sớm đã khóc sướt mướt.

Anh quay đầu đi, trong đôi mắt xanh lam phủ lên lớp sương mù thật mỏng. Chợt nghe thấy cô gái phía sau, âm thanh nghẹn ngào nơi cuống họng hô to với anh: “Louis, em sẽ trở về gặp anh. Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải...”

Louis không quay đầu lại.

Anh không muốn bị cô nhìn thấy bộ dạng thất thố của bản thân.

Lúc cửa lên máy bay đóng lại, trong lòng anh đang không ngừng kêu gào... cô gái trong mộng, hẹn gặp lại em.

Cũng xin em...nhất định phải hạnh phúc.

...

Lần đầu tiên gặp, cô rơi nước mắt đau lòng.

Anh không nhịn được hết lần này đến lần khác ở trong lòng hỏi mình, tại sao cô gái này khóc... Anh để áo khoác lại cho cô, chỉ để có lý do gặp mặt lần tiếp theo... Lúc cô lần nữa mỉm cười xuất hiện trước mắt anh, thì anh đã biết... Anh trốn không thoát.

Giọt nước mắt đầu tiên cướp đi tâm trí của anh.

Nụ cười đầu tiên chiếm lấy trái tim anh.

Trong bốn năm, việc duy nhất anhmuốn làm, chính là dùng tình yêu của anh sưởi ấm trái tim bị thương của cô. Nhưng anh phát hiện, thì ra cô gái đồng hành và làm anh cảm động mãi mãi không cùng anh kết thành tình yêu thật sự.

Rốt cuộc anh vẫn là kẻ bại trận.

Nỗi đau đớn trong lòng đến lúc xa nhau cũng không hề giảm đi, nhưng anh vẫn... lựa chọn chúc phúc!

Người con gái trong mộng...

Nhìn thấy cô mỉm cười, quan trọng hơn bấtcứ thứ gì.

Louis ngồi vào khoang hạng nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời vàng chói chiếu ra từ ô cửa sổ nhỏ. Trong thoáng chốc, anh thấy được gương mặt phương Đông xinh đẹp đó nhìn anh mỉm cười... trong đôimắt ướt vầng trăng khuyết còn chứa đựng nước mắt trong suốt...

Anh biết là mình đang ảo giác.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mặc cho máy bay bay thẳng lên trời cao.

Hẹn gặp lại, tình yêu của anh.