***
Ngoài cửa xe, mưa vẫn rơi không ngớt.
Bầu trời xám xịt, nặng nề bao phủ, khiến người ta có cảm giác hô hấp khó khăn.
Cần gạt nước nhanh chóng quét qua cửa kính, lau sạch nước, chưa được hai giây sau, những giọt mưa lớn như hạt đậu lại rơi đầy xuống cửa kính.
Trên cửa sổ xe lờ mờ phản chiếu gương mặt anh tuấn nặng nề của Cao Dương Thành.
Phía sau bãi đậu xe có một bóng người quen thuộc đang đứng...
Bởi vì quá nhiều người tránh mưa, cô bị đẩy tới một góc dưới mái hiên.
Mưa rơi quá lớn, theo gió thổi tới, toàn bộ hắt lên người cô, thấm ướt hết quần áo trên người cô.
Chỉ thấy cô đang rất sốt ruột nghĩ cách nép người vào trong nhiều hơn một chút... Nhưng uổng công, quá nhiều người, mưa quá lớn, cô căn bản không có chỗ tránh.
Cuối cùng, cô dứt khoát từ bỏ, mặc cho từng hạt mưa thấm ướt quần áo mình... Bàn tay cầm vô lăng của Cao Dương Thành xiết chặt, muốn gọi cô lên xe, nhưng cuối cùng lại thôi.
Lời bác sĩ vừa mới nói với anh trong trại cai nghiện vẫn còn văng vẳng bên tai... “Bình thường nghiện thuốc, muốn cai đã rất khó, huống gì cậu còn nghiện nặng như vậy... Cai không dễ, mà muốn giảm ham muốn lại càng không có khả năng!”
Thật ra cũng không phải lần đầu Cao Dương Thành nghe thấy những lời như vậy.
Anh hỏi bác sĩ: “Cho nên đời này tôi sẽ phải làm bạn với cơn nghiện?”
Anh cắn răng nói, trong giọng nói đều là không cam lòng, còn có căm ghét và tức giận!
Những cảm xúc phức tạp đó đan xen vào nhau, ghim sâu vào tim, vào máu thịt anh!
Lần đầu tiên anh cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống như vậy!
“Thuốc Methadone cậu cũng đã uống rồi, nhưng cũng không có tác dụng gì lớn đối với cậu...”
Bác sĩ nói thật: “Những thứ nghiện ngập này cậu cũng biết, cho tới nay, y học vẫn chưa nghiên cứu ra được thuốc khống chế hoàn toàn. Nó chỉ dựa vào ý chí của mỗi người... Nhưng mà...”
Bác sĩ nói tới đây thì lắc đầu: “Cậu Cao, đừng trách tôi nói thật một câu, ý chí có mạnh đến đâu, muốn từ bỏ cái ham muốn đó đi cũng quá khó!! Đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được, nếu như cơn nghiện bình thường thì thôi, loại của cậu...”
Trại cai nghiện không phải chưa từng nhận loại bệnh án này, nhưng xác suất thành công cho tới giờ vẫn là con số không!
Bình thường làm bác sĩ trong trại cai nghiện, bọn họ đều khích lệ tất cả người dùng ma túy cai nghiện, chỉ có mình Cao Dương Thành anh... không biết nên làm sao, bọn họ cũng biết không còn bất kỳ cách nào!
“Có điều, dạo gần đây nước Mỹ có nghiên cứu một loại phương pháp ức chế cơn nghiện mới.”
Bác sĩ đột nhiên đổi đề tài.
Điều này khiến trong lòng Cao Dương Thành thoáng sinh ra chút hi vọng: “Là gì?”
“Biện pháp ngăn chặn trí nhớ.”
Bác sĩ giải thích: “Thứ như cơn nghiện này thật ra chính là một loại ham mê sâu trong trí nhớ của cậu, một khi cậu đã dùng chất gây nghiện, vậy cậu sẽ vĩnh viễn không thể sinh ra cảm giác chán ghét đối với nó. Lấy một ví dụ vô cùng dễ hiểu, giống như một người đàn ông bình thường, một khi hưởng qua trái cấm sẽ không bao giờ chán ghét cảm giác dục tiên dục tử này.Nếu lần kế tiếp, khi một người phụ nữ lẳng lơ cởi sạch quần áo đứng trước mặt người đàn ông này, điều đó cũng giống như ma túy, người đó thường sẽ... không thể nhịn được, sẽ nhào tới “ăn sạch”! Cho nên, chất gây nghiện cũng giống như thế, cho dù rất nhiều người đã cai nghiện thành công nhưng vẫn dùng lại, cũng là đạo lý này. Mà cách ngăn chặn trí nhớ chính là xóa bỏ mùi vị chất gây nghiện trong phần trí nhớ gốc của cậu, khiến cậu hoàn toàn quên đi cảm thụ về chất gây nghiện, chỉ là...”
Bác sĩ nói tới đây hơi ngập ngừng, Cao Dương Thành lại nói tiếp lời ông: “Nhưng loại phẫu thuật này sẽ gây ra thất lạc ký ức, nói đơn giản chính là mất trí nhớ!”
“Đúng! Hóa ra bác sĩ Cao đã biết.”
Bác sĩ gật đầu.