Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 259: Đến khi nào mới cho anh thân phận




Phẫu thuật xong, Thùy Sam đang thay quần áo ở trong phòng thay đồ.

Nhưng áo blouse mới khoác lên được một nửa, cô liền bị một bóng dáng màu trắng ép vào tủ quần áo phía sau lưng.

Cô đứng hình mất mấy giây, khi nhìn thấy rõ người tới là ai mới từ từ hoàn hồn. “Anh...làm gì vậy? Làm em giật mình.” Thùy Sam ngại ngùng, muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của Vũ Phong.

Vũ Phong không chịu buông tay, chỉ hỏi cô: “Em rốt cuộc là muốn trốn anh đến bao giờ?”

“Em không có!”

Thùy Sam phủ nhận, đẩy tay anh ra, tiếp tục nói: “Em trốn tránh anh làm gì cơ chứ!”

Ánh mắt cô có chút lay động, còn mang theo chút xấu hổ.

Hãy tha thứ cho cô, cô thực sự không cố ý trốn tránh anh, chỉ là do...Từ khi đăng kí kết hôn xong đến bây giờ, cô không kịp định thần lại, cứ cảm giác đang lơ lửng trên mây, không thực tế.

Đương nhiên, điều mà cô càng khó đối mặt hơn chính là...mối quan hệ của hai người.

Chỉ bằng một tờ giấy mỏng, cô đã trở thành vợ của người đàn ông trước mặt? Mà anh...cũng trở thành người chồng sẽ cùng cô trải qua suốt quãng đời còn lại?

Chỉ vì cách xưng hô này thôi, đã đủ khiến cô thấy ngại lắm rồi!

Huống hồ, cô vừa mới tròn 22 tuổi, còn trẻ như vậy mà đã kết hôn sớm!

Không, nói chính xác là kết hôn trong chớp nhoáng!! Bởi vì kết hôn trong chớp nhoáng, nên cô cũng không dám công khai tin này trong bệnh viện. Hơn nữa còn bắt Vũ Phong không được nói, chỉ bảo cô nhất định sẽ tìm một thời cơ phù hợp để nói với mọi người.

Còn về chuyện gặp bố mẹ, cũng bị cô đẩy lùi không lý do,...Bởi vì, cô thực không dám tưởng tượng, nếu cô đưa giấy chứng nhận kết hôn này đến trước mặt bố mẹ, người mẹ nóng tính của cô sẽ có phản ứng như thế nào.

Nếu cô đoán không nhầm, bị đánh một trận nhừ tử là điều không tránh khỏi! Nói không chừng, Vũ Phong còn bị phạt cùng cô nữa!

Thùy Sam quay người, tiếp tục mặc áo vào.

Đúng lúc này, vòng eo thon nhỏ của cô bị đôi tay dài dùng lực kéo chặt, thân thể mềm mại thuận theo đó ngã vào bờ ngực rắn chắc mà ấm áp.

Mặt Thùy Sam đỏ lên.

“Anh làm gì thế...”

Cô ngại ngùng nhưng cũng không cố thoát khỏi vòng tay anh.

“Ôm vợ của anh một chút...”

Vũ Phong bộ dạng đắm đuối, vùi mặt vào mái tóc của cô, hít lấy hương thơm tươi mát của dầu gội đầu, lòng si mê.

“Em mà còn trốn anh nữa, sẽ khiến anh nghĩ lung tung đấy!”

Anh nói, rồi hôn từng chút lên gáy của Thùy Sam, khiến cô tê dại. Cô phản kháng, vừa quay đầu thì bị chọc ngứa không nhịn được cười, đẩy đầu anh ra: “Ngứa lắm! Anh nghĩ lung tung cái gì?”

“Anh nghĩ em hối hận vì gả cho anh...”

“Vậy anh cứ nghĩ như vậy đi.”

Thùy Sam không sợ chết nói thêm một câu.

Lời vừa dứt, liền thấy eo bị siết chặt lại, giây sau, anh quay cả người cô lại, đối mặt với anh.

Anh dùng chút lực, lại một lần nữa ép cô sát vào tủ quần áo. Một tay ôm trọn vòng eo thon của cô, tay còn lại chống vào tủ, mắt nhìn xuống cô: “Rốt cục đến khi nào mới chứng minh thân phận cho anh?”

“Chứng minh thân phận?” Thùy Sam mở to mắt, tỏ ý không hiểu.

“Thứ nhất, bao giờ thì dắt anh đi gặp bố mẹ em, bao giờ để cho bố mẹ hai bên gặp nhau, ăn bữa cơm, giao lưu với nhau! Như vậy mới có cảm giác kết hôn, đúng không?”

“Thứ hai, tính khi nào thì chuyển tới ở chung với anh? Vừa kết hôn đã sống riêng, em không cảm thấy như vậy rất bất tiện cho việc giao lưu tình cảm giữa vợ với chồng à?”

“Thứ ba, khi nào thì nói cho đồng nghiệp biết? Anh cực kì không thích ánh mắt khi Lâm Du Thiên nhìn em! Em là cô vợ bé nhỏ của anh, những tên đàn ông khác, ai cũng không được nhìn!”

Vũ Phong nói, bàn tay siết chặt, kéo cả người cô vào lòng mình, áp chặt vào bờ ngực rắn chắc của anh, không để lộ dù chỉ một chút: “Trả lời anh, cho anh một thời gian chính xác!”

Tay Thùy Sam tì vào ngực anh, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Mẹ em...bình thường quản em rất chặt, em lo nếu mẹ biết được chuyện kết hôn chớp nhoáng này sẽ xử đẹp em mất...”

“Anh gánh hộ em!”

Vũ Phong nói nghiêm túc.

Thái độ rất đàn ông!

Thùy Sam ngẩng đầu nhìn anh, Vũ Phong dường như sợ cô không tin, một lần nữa bảo đảm: “Anh nói nghiêm túc đấy! Em là người phụ nữ của anh, không ai được phép phạt em cả! Kể cả đó có là bố mẹ vợ cũng không được!”

Thùy Sam nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, mềm mại,...

Giống như có một lớp kẹo bông đang dâng lên từ từ trong trái tim cô vậy.

“Đêm dài lắng mộng, hay là cuối tuần này luôn đi!”

Vũ Phong quyết định.

Thùy Sam ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, vậy.. cuối tuần này.”

“Ừm, câu hỏi thứ nhất giải quyết xong, câu hỏi thứ hai?”

Vũ Phong cau mày hỏi Thùy Sam.

Câu hỏi thứ hai...

Khi nào thì ở cùng chung?

Ánh mắt Thùy Sam lại trở nên lay động: “Mẹ...mẹ em nói, không được sự cho phép của mẹ, không được tùy tiện ở chung với đàn ông, cũng không được gì gì đó...” “Anh trong mắt em, cũng là loại đàn ông tùy tiện, có cũng được không có cũng không sao đó ư?”

Vũ Phong đột nhiên nhếch mày, giữ chặt miệng cô, nhìn chằm chằm cô.

Cảm giác như chỉ cần cô dám nói sai một lời, anh sẽ ăn tươi nuốt sống cô vậy.

“Em...em không có ý đó, ý em là, mấy tên đàn ông tùy tiện trong mắt mẹ em! Nếu để mẹ biết được, em không được sự đồng ý của mẹ đã này nọ với đàn ông, bà ấy nhất định sẽ lấy chổi lông gà đánh em.”

Thùy Sam nói, mặt đỏ hết lên.

“Vậy bốn năm trước, bà ấy có lấy chổi lông gà đánh em không?”

Vũ Phong sờ vào đôi má ửng hồng của cô, âm thanh nơi cuống họng vẫn còn lưu lại chút đau lòng.

“Em không dám để mẹ phát hiện.”

Thùy Sam giây sau trả lời, hai má đỏ ửng, đẩy anh ra: “Đừng nhắc đến chuyện của bốn năm trước nữa, em quên hết rồi...”

Bởi vì quên rồi, nên cô mới lờ mờ đi đăng kí kết hôn với anh? Giờ nghĩ lại, đầu cô vẫn còn hơi ong ong.

“Bốn năm trước là em không hiểu chuyện, bốn năm sau...vậy mà vẫn mắc bẫy của anh.”

Thùy Sam nghĩ lại vẫn có chút nản lòng.

Vũ Phong quả thật có chút phiền muộn, hai tay đang chống lên cánh tủ ôm trọn lấy Thùy Sam, hỏi cô: “Tiểu Sam, tại sao em lại mẫn cảm với chuyện của bốn năm trước như vậy? Chuyện từng hẹn hò với anh khiến em thấy kinh khủng như vậy sao?”

Nhưng vẻn vẹn trong vòng ba tháng ấy, người phụ nữ xấu xa đang đứng trước mặt anh đây, đã hoàn toàn lấy đi hết cả người lẫn trái tim anh.

Nhắc đến chuyện của bốn năm trước, tâm trạng Thùy Sam lại thấy ấm ức.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông đến hiện tại vẫn chưa thể nhìn thấu đang đứng trước mặt cô: “Anh của bốn năm trước, rốt cuộc có cảm giác gì với em?”

Thực ra, câu hỏi này, cô sớm đã muốn hỏi rồi, chỉ là trước giờ chưa nói ra.

“Em thấy đó là tình cảm gì? Tình cảm gì mà khiến cho một tên đàn ông theo đuổi một người phụ nữ suốt bốn năm trời?”

Vũ Phong hỏi ngược lại cô.

“Anh đừng hỏi em, em không hiểu đâu...” Thùy Sam lắc đầu, đôi lông mày nhẹ nhàng cau lại.

Nhắc đến chuyện cũ, trái tim cô vẫn không tự chủ được mà đau thắt lại. Dường như cảm nhận được tâm trạng đau khổ của Thùy Sam, Vũ Phong đau lòng ôm lấy cô: “Bốn năm trước, ở sòng bạc đó, đã làm tổn thương em sao?”

Anh vẫn có chút không chắc chắn.

Nếu như tổn thương, điều đó chứng minh rằng...người con gái trong lòng anh, đã từng yêu anh!

Anh hy vọng hai người sớm yêu nhau, nhưng lại không hy vọng bản thân đã từng làm tổn thương cô!

Nghe thấy anh nhắc lại chuyện của bốn năm về trước, mắt Thùy Sam bỗng chốc đỏ lên.

Cô nghĩ, bọn họ bây giờ đã là vợ chồng rồi, bất kể thế nào, những chuyện từng xảy ra trong quá khứ, thực ra bọn họ cũng cần phải giải quyết rõ ràng... “Bốn năm trước, tháng ba đó, anh từng yêu em không?”

Thùy Sam trước giờ chưa bao giờ nghiêm túc hỏi anh như vậy.

Không, chắc là vậy, trước nay chưa bao giờ hỏi câu yêu hay không yêu, bất kể là bốn năm trước hay là bốn năm sau!

Đột nhiên hỏi như vậy, đối với câu trả lời của anh, Thùy Sam trở nên không mấy tự tin.

“Đợi đã...”

Đúng lúc Vũ Phong chuẩn bị trả lời, Thùy Sam liền chặn anh lại.

Cô có chút sợ...nghe thấy câu trả lời của anh.

Nếu không phải là yêu, cô nên trả lời như thế nào?

“Đã từng yêu! Mà không chỉ là đã từng yêu, mà là...vẫn luôn yêu!!”

Vũ Phong không để ý đến lời Thùy Sam nói, trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.

Bàn tay lớn ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, kéo gần khoảng cách ánh mắt giữa anh và cô: “Thực ra bốn năm trước, anh sớm đã rung động trước em rồi, chỉ là bản thân không chịu chấp nhận mà thôi! Tối không ngủ được, sẽ quen gọi điện cho em, bất kể là muộn đến thế nào, cũng thích làm ầm lên kéo em ra khỏi giấc ngủ! Nhiều lúc nhìn thấy em trong bệnh viện, tim không hiểu sao mà sẽ đập loạn lên, nhưng khi ấy, anh không hề biết cái đó gọi là tình yêu! Vì Vũ Phong anh sống nhiều năm như vậy, chưa từng biết mùi vị của tình yêu là gì! Sau đó em lập nên cái ván cược thời gian ba tháng đó, ba tháng ấy...là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Vũ Phong anh...” Cổ họng Vũ Phong đã có chút khan.

Dáng người rắn rỏi bất giác nhích lại gần cô, chỉ muốn tiến lại gần hơn để hưởng thụ sự ấm áp ấy, lại gần hơn nữa,... “Anh nói dối!”

Nghe những lời chưa từng nghe qua này, thậm chí nghĩ cũng khống dám nghĩ tới, Thùy Sam cuối cùng không chịu nổi, mắt đỏ lên.

“Anh là tên lừa đảo, anh lừa em...”

Giọt lệ nơi đáy mắt Thùy Sam tuôn ra, tức giận trút lên ngực anh: “Nếu năm đó anh thực sự yêu em, tại sao ngày thứ hai khi anh muốn lần đầu tiên của em anh lại đi tìm bạn gái mới!! Anh có biết, khi đó em mới 18 tuổi! Anh có biết, em coi trọng lần đầu tiên của mình như thế nào không, em vẫn luôn tin rằng, em sẽ trao lần đầu tiên của mình cho chồng em...nhưng anh thì sao? Anh ép em trao cho anh xong, anh làm gì em? Em vui vẻ làm bữa sáng cho anh, nhưng em vừa tới bệnh viện thì nhìn thấy anh đang bày trò tình ái với một người con gái khác!! Anh nói với em, anh như vậy mà cũng từng yêu em sao? Tình yêu của anh nằm ở đâu? Tại sao trước giờ em chưa từng thấy??!! Anh căn bản là chưa từng yêu em!! Chưa từng.”

Thùy Sam khóc chỉ thẳng vào anh.

Cho dù bốn năm đã trôi qua, nhưng những đau khổ mà cô giấu kín trong lòng như tuôn trào trong trái tim cô, mọc rễ, nảy mầm, nhắc lại một lần nữa, vẫn đau đớn như vậy...giống như bốn năm trước, đau một cách chân thực!

Khiến cho nước mắt của cô, không ngừng tuôn ra...

Dáng vẻ uất ức đó, hoàn toàn khiến Vũ Phong hoang mang không biết làm gì.

Những điều mà cô vừa nói anh cũng triệt để khiến anh ý thức được những lỗi lầm bốn năm về trước, và cả việc cô phản kháng anh suốt bốn năm qua...”Xin lỗi! Anh xin lỗi.”

Anh trầm giọng xuống, không ngừng xin lỗi Thùy Sam: “Tiểu Sam, xin lỗi em!! Đừng khóc nữa, những giọt nước mắt này của em, sắp khiến cho trái tim anh nổ tung rồi...”

Vũ Phong đau lòng thay cô hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt cô, nhưng lại bị cô hết lần này đến lần khác đẩy ra.